Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 542: Biên cảnh hội hợp



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Thật tốt quá, thế tử không sao.”

“Ông trời phù hộ đại Tề ta.”

Nghe được thế tử không sao, thị vệ cùng bọn lính khẩn trương hú dài một hơi.

Đồng ý ở lại tử thủ để đoạn hậu, lòng trung thành của những người này đối với thế tử đều không thể nghi ngờ, bằng không đã sớm tại trước khi Ngô Minh đến làm đào binh.

Chuyến hành trình đi sang nước Tấn của sứ đoàn Tề quốc này, có thể nói hữu kinh vô hiểm.

Thậm chí có thể nói, ở mức độ nào đó Tề thế tử bọn họ còn kiếm hời lớn.

Ngẫm lại xem, Vũ quốc tổn thất ba vạn kỵ binh a, cái lực lượng này phải mất bao nhiêu tiền bạc cùng quân nhu bồi dưỡng? Hơn nữa một Sở nữ tướng cùng sáu trăm huyền vũ binh sĩ coi như phế bỏ, còn có Tuyên vương tử, Hạc lão bị bắt, cùng với chết không toàn thây thậm chí khả năng đều còn chưa xuống mồ vi an nguyệt giai thánh giả Lộc lão…

Mà trọng yếu hơn là, không mở ra quốc chiến phạm vi lớn, cũng đã khiến Vũ quốc bị tổn thất to lớn như vậy, đây là cổ vũ đối với sĩ khí Tề quốc cùng phi thường đả kích thật lớn sĩ khí Vũ quốc.

Quân Vũ quốc vào cảnh nội nước Tấn tập kích bất ngờ thất bại, đã không thể vãn hồi, ngay cả hơn hai vạn kỵ binh sau cùng đã ở dưới ma mỵ thanh âm của Ngô Minh thôi hóa, tại trong nạn binh hoả tự giết lẫn nhau hầu như không còn. Không dám nói chết hết, nhưng trong mười phần đi chừng tám phần là tuyệt nhiên có.

Còn lại còn có thể lên ngựa tác chiến, không phải là trên người mang thương tích cũng là tinh thần rối loạn, không còn là uy hiếp cấp quốc gia nữa. Tối đa cũng liền trở thành loại tồn tại như mao tặc vào nhà cướp của.

Lúc này đây quân tập kích bất ngờ của Vũ quốc hỏng mất có ý nghĩa vô cùng trọng đại, kỳ thực vượt quá xa tầm nhìn của Ngô Minh, Kim thị vệ, Tàn Đông lão giả bây giờ có thể nhìn thấy, thậm chí đều trực tiếp ảnh hưởng đến bố cục kế hoạch của Huyền Vũ Vương mưu hoa tranh bá Trung Nguyên tới vài chục năm.

Huyền Vũ Vương mưu tính sâu xa, vì thống nhất Trung Nguyên đã bày mưu tính kế nhiều năm. Các nơi an bài nhân thủ ẩn núp nội bộ địch nhân dò xét đâu chỉ trăm kế? Các loại mật thám càng ngàn số, có thể nói mưu sâu kế độc. Chuẩn bị một phát liền kết cục đã định.

Ngô Minh tại nước Tấn làm ầm ĩ phen này, đem đội quân tập kích mà tay vương tử có cơ hội kế vị Huyền Vũ Vương thống lĩnh đánh tan, đặc biệt giết chết lượng lớn trung giai tướng lĩnh, tất nhiên dẫn đến ba vạn kỵ binh rơi vào năm bè bảy mảng. Vũ quốc tập kích quân không phát huy được hiệu quả, ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch tiếp đó là mất đi toàn bộ thế cục, vì Tề quốc kiếm được thời gian chiến lược phi thường quý báu.

Vũ quốc Huyền Vũ Vương, vô luận anh minh thần võ cỡ nào, đều khó có thể tưởng tượng sẽ có tình huống như vậy phát sinh. Có thể tưởng tượng. Khi hắn biết được chuyện đã xảy ra ở nước Tấn, đặc biệt một vị chừng mười tuổi tiểu cô nương phá hủy chuyện tốt, sẽ phát bao nhiêu cơn giận lôi đình.

Tàn Đông lão giả nhìn thấy đám người Ngô Minh thu được công tích lớn như vậy, tuy rằng không biết toàn bộ ý nghĩa, nhưng là vui vẻ cười toe tóe. Đè nén vui sướng trong lòng, hắn vội vàng còn giải thích thêm: “Thế tử mang theo sứ quân một đường bôn ba, nhưng cũng không có bị chuyện gì ngăn trở. Chỉ là ở trong sáu mươi bảy mươi dặm cách đó. Chú ý tới có vết tích đại lượng quân đội nước Tấn đóng quân.”

“Lượng lớn quân đội đóng quân? Của nước Tấn?” Ngô Minh vừa nghe cái lỗ tai liền dựng lên.

Tàn Đông lão giả gật đầu nói: “Vết tích đóng quân còn rất mới, thậm chí bếp lửa còn ấm chắc chỉ mới qua mấy canh giờ trước. Thế tử nói, quả nhiên như Tiêu cô nương sở liệu, nước Tấn là nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ý đồ bất lợi đối với chúng ta.”

“Chỉ là bọn hắn không biết nguyên nhân gì, lại vội vàng bỏ chạy a? Không thì thế tử chỉ sợ phải có một cuộc ác chiến.” Ngô Minh suy đoán nói.

“Tiêu cô nương cơ trí. Thế tử lúc đó cũng là nói như vậy, hầu như cùng cô nương nói không sai lệch chút nào. Thế tử có chút lo lắng điểm này, cho nên mang theo quân đội mọi người, lưu lại tại bên trong trại lính biên cảnh chậm đợi tin tức.”

“Thế tử phái ra rất nhiều người đi nghe ngóng?”

“Đúng vậy. Đương nhiên thế tử cũng nói, nếu như Tiêu cô nương không trở về. Hắn cũng phải vì Tiêu cô nương ở đây chờ ba tháng.”

“Cắt, nói dễ nghe.” Ngô Minh bỉu môi nói: “Có bản lĩnh thì chờ cả đời xem.”

Tàn Đông lão giả cười nói: “Đúng vậy đúng vậy. Thế tử chúng ta thật đúng là có nói như vậy. Thế nhưng một lát sau, thế tử lại thở dài, nói nếu là chờ như vậy, Tiêu cô nương sợ là sẽ phải mắng chết hắn. Cho nên, chờ ba tháng là kỳ hạn lớn nhất. Nếu là tình thế có biến, chỉ sợ lập tức phải đi.”

“Cái này mới giống thế tử Tề quốc nói.” Ngô Minh hài lòng gật đầu.

Quân Chủ hành động theo cảm tình quá mức, tuyệt đối thuộc về hại chết bộ hạ không đền mạng. Đầu óc thế tử còn rất minh mẫn, coi như là cái phúc của Tề quốc.

Đám người Kim thị vệ lại ở bên cạnh Ngô Minh nháy mắt ra hiệu: Chờ cả đời.

Thậm chí có người hướng theo phương hướng sai lệch nghĩ: Một tiểu nha đầu, vì Tề quốc liều mạng như vậy, thật chỉ đơn giản là vì vinh dự của một người Tề quốc sao? Còn không phải là trong lòng có ý nghĩ gả chồng theo phu? Nói vậy thế tử thật có phúc, ha ha, hai người nếu có thể thành đôi, ngược lại cũng là phúc của toàn bộ Tề quốc. Tiêu Nhược Dao làm vương phi, ta là một trăm hai mươi phần trăm chọn cái ngón tay cái tán thành.

Có cùng loại tư tưởng này không phải là ít. Thời đại này cũng có cái lý niệm quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách* vô cùng cứng rắn. Niên kỷ mười bốn tuổi, chỉ cần là một cái khuê nữ tiểu cô nương, tuyệt đại đa số cả ngày ở trong nhà không phải là tu tập nữ hồng, cũng là chơi tú cầu gì gì đó, làm sao có thể vì nước vì dân làm nên công tích lớn? (*nghĩa là quốc gia hưng thịnh hay bại vong, là trách nhiệm của một người đàn ông)

Thậm chí có thị vệ cùng binh sĩ, nghĩ muốn cách Ngô Minh một điểm cự ly, rồi sẽ nhỏ giọng mà nghị luận.

“Này, nghe thấy không? Thế tử vì Tiêu cô nương có thể coi như là có tình có nghĩa a.”

“Đúng, vậy có gì mà nói? Thế tử luôn luôn đối với thuộc hạ chúng ta khiêm tốn có thừa.”

“Không phải, ý ta nói cái loại này…”

“A, đúng đúng!”

“Ta trái lại còn nghĩ, Tiêu cô nương cũng vì thế tử mà rất liều mạng a!”

“Như trước lúc tối muộn kia Tiêu cô nương một thân đẫm máu, nhìn liền dọa người, thông thường nam tử cũng hiếm khi đánh đến trình độ như vậy. Tuy rằng tựa hồ nhờ không ít đan dược khôi phục hơn phân nửa, nhưng không kêu đau một tiếng, không nói một tiếng khổ.”

“Đúng đúng, đó là người ta tính cách cương liệt, chính cái biệt hiệu gọi là nữ hán tử mới chịu được. Bất quá giống như Tiêu cô nương cùng thế tử chúng ta có điểm cảm giác vậy.”

“Còn không phải sao. Lúc nghỉ khi trời hừng đông, nàng còn bảo chúng ta ngủ để nàng lên đồi đứng canh gác. Còn có chúng ta mệt mỏi tới trình độ nhất định, không biết làm sao mà nàng liền phi thường chuẩn xác an bài chúng ta nghỉ ngơi. Phần này quan tâm thuộc hạ này, cùng thế tử giống nhau bực nào?”

Bọn họ ở chỗ này thì thầm, may nhờ Ngô Minh phân tâm lo lắng chuyện tình Tề quốc, tuy rằng tiến hóa khung máy móc nghe được đến, nhưng lại không để ý tới bọn họ. Không thì dựa theo tính tình trong ngày thường, Ngô Minh nói không chừng cấp cho cái tiểu hài để bọn họ đội lên đầu chơi.

Tại Tàn Đông lão giả dẫn đầu một đám thị vệ cùng binh sĩ dẫn đường dưới, Ngô Minh cùng gần hai trăm người vượt qua biên giới lãnh thổ, cùng quân biên cảnh Tề quốc hội hợp.

Thế tử được tin, đi ra từ xa nghênh đón trước doanh trại hai dặm, thậm chí thúc ngựa không ngừng, thẳng đến cùng đám người Ngô Minh gặp mặt.

Không ít tướng lĩnh biên quân âm thầm chắt lưỡi. Nghênh đón từ xa như vậy, tính là Phật Soái cũng có chút quá.

Đây còn là một vị cô nương? Tiêu Nhược Dao? Cũng không nghe nói danh tiếng hiển hách lắm a.

Chẳng lẽ là cô nương này xinh đẹp mới khiến thế tử ân cần như vậy chứ? Nhưng lấy thân phận thế tử, nha đầu đó còn không phải là cam tâm tình nguyện nhào thân vào đi? Thế tử lấy lòng như vậy có ích lợi gì?

Vị tướng lĩnh này đã nhiều ngày bận rộn với nhiệm vụ an bài chỉnh đốn và sắp xếp quân sĩ các loại do thế tử giao phó, không có nghe được một ít tin tức bát quái, tự nhiên không biết Ngô Minh bây giờ đối với với quân đội Tề quốc là người có danh khí cùng công tích.

Hào quang vai chính thật đáng sợ, nhưng Ngô Minh cũng là từng bước dùng kế, nơi nơi dùng mưu, mỗi một cái thành công đều là hiểm hiểm mà đạt được, còn là tỉ mỉ chuẩn bị từng bước làm nền sau mới nhận được thu hoạch.

Cùng với nói là thành quả chiến đấu nghịch thiên của tiến hóa khung máy móc, không bằng nói là mưu trí cùng vận khí của Ngô Minh dẫn đến thành công. Đổi lại cái người Long Ngạo Thiên khác suy nghĩ thẳng trực, vẻn vẹn chỉ biết dựa vào cậy mạnh giành chính quyền, liền tuyệt đối không cách nào đạt được thành quả như vậy.

“Tiêu cô nương!” Thế tử xa xa liền hô, thúc mã phi nước đại tiến lên đón.

Phía sau hô lạp lạp theo hơn mười vị thị vệ cùng mấy nghìn kỵ binh biên cảnh.

Ngô Minh trái lại không ở trên xe ngựa run run một cái, vẫn luôn có cảm giác phải lên diễn kịch truyền hình Quỳnh Dao* trên màn ảnh nhỏ. (*tác giả Quỳnh Dao)

Nhìn thế tử xông lại, nàng vội vàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, hơn nữa phi thường cho mặt mũi lớn tiếng nói: “Thuộc hạ Tiêu Nhược Dao, y theo cẩm nang diệu kế của thế tử hành sự, may mắn không làm nhục mệnh, đã mắt thấy ba vạn kỵ binh quân địch bị đánh tan, càng bắt được Vũ quốc Tuyên vương tử, nguyệt giai thánh giả Hạc lão nơi này.”

Thế tử nghe được bị dọa tới giật mình, những người khác cũng là há hốc mồm.

Không thể nào? Lợi hại như vậy?!

Thậm chí có người hoài nghi là hư báo chiến công. Mặc dù thấy trên mã xa có một công tử quần áo hoa lệ, đúng là mặc trang phục vương thất Vũ quốc mới có, nhưng vẫn như cũ có chút bán tín bán nghi.

Thấy Tuyên vương tử cùng hạc lão, nghe Kim thị vệ đã trở về hưng phấn giải thích, bọn người thế tử choáng váng.

Xem ra Lộc lão bị mất mạng không phải là giả, thế nhưng ba vạn kỵ binh đều sụp đổ?

Bọn họ thế nào đều nghĩ không ra, một cái tiểu nha đầu như thế vừa mới lập nên chiến tích khiến thiên hạ khiếp sợ.

Không sai, mười bốn tuổi tiểu nha đầu, cơ hồ là lấy sức lực một người một giết chết một bắt sống hai vị nguyệt giai thánh giả, đại phá ba vạn thiết kỵ, bắt tù binh Tuyên vương tử cùng Sở nữ tướng, công trạng như vậy có làm thiên hạ khiếp sợ cũng tuyệt đối không quá đáng.

“Tiêu cô nương, đợi tại hạ cho ngươi dẫn ngựa trụy đạp*.” Thế tử lại có thể hơi khom người tự mình thỉnh Ngô Minh lên ngựa. (*là nàng cưỡi ngựa còn để cho thế tử dắt ngựa)

Ngô Minh tự nhiên không chịu, nhưng thế tử kiên trì.

Hai người khiêm nhượng hồi lâu, mới được Bi Thu lão giả đề nghị hai người… đi song song.

Có thể cùng Tề quốc thế tử… đi song song, ở thời đại này không phải chuyện đùa. Tuy rằng so với thế tử tự mình dẫn ngựa hẳn là kém một điểm.

Nhưng Ngô Minh lại biết, thế giới kia trong lịch sử công thần khiến quân chủ dẫn ngựa hầu hạ qua, giống như về sau cũng không có kết cục gì tốt… Kiếp trước có cố sự làm gương, Ngô Minh còn không hi vọng sau này bản thân trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt sau khi thế tử kế vị.

Kỳ thực Ngô Minh đã quên một điểm rất trọng yếu, trong mắt của mọi người, nàng là nữ nhân…

Một nữ nhân công tích lớn hơn nữa, cũng không có ai sẽ lo lắng nàng công cao chấn chủ, cũng sẽ không hoài nghi có lòng thần phục mưu toan tự lập vương vị hay gì đó.

Thế giới này cũng không có Võ Tắc Thiên soán ngôi nhà Đường lịch sử giáo huấn, mọi người còn là quen phân nữ nhân về nhóm không có khả năng tự lập tạo phản kia.

Mặc dù nhiều nữ nhân lợi hại, chỉ cần nhét vào nhà, như vậy tất cả vinh dự tất cả năng lực của nàng, đều trở thành một bộ phận của phu quân. Chính gọi là gả chồng theo chồng, nàng như thế nào đi nữa, cuối cùng là cái đàn bà mà thôi…

Tới gần doanh trại, tất cả mọi người trong quân doanh nước Tề đã tự động ra đón, đứng dày đặc tại hai bên đường đi doanh trại.

Các loại tiếng hoan hô, các loại tiếng tán thán kinh ngạc, các loại thanh âm tán dương vang lên.

Tuyên vương tử cùng hạc lão, thành đối tượng diễu phố làm nổi bật công tích Ngô Minh…