Tái Kiến Lan Lăng

Chương 45: Tân khai cục



Đông tuyết hơi ngưng, tiết trời đại địa tựa hồ có chút ấm áp lại.Đậu Ảnh ở dược phòng tướng phủ lẳng lặng đảo thuốc, bụng đầy tâm sự.Sư đệ ở bên vừa bốc thuốc, vừa nói: "Thất sư tỷ, Cao Trường Cung quả nhiên không thể khinh thường a, ngươi xem đã qua một tháng rồi, cũng chẳng có tin tức nào truyền về từ biên ải, chẳng lẽ hắn đã mọc cánh bay ra ngoài rồi sao?''Đậu Ảnh bị nói trúng tâm sự, dừng tay, quay đầu nhìn sư đệ, "Tiểu sư đệ, ngươi không cần phải nhắc ta cũng thấy quái lạ, không biết Cao Trường Cung sao có thể bình yên xuất quan?''Sư đệ nhẹ nhàng hít một tiếng, "Ta nói nha Thất sư tỷ, hai chúng ta cũng nên suy nghĩ thật kỹ, tìm cớ gì rời đi nơi này đi. Ngươi biết rất rõ ràng vị Linh Ca quận chúa này tâm ngoan thủ lạt, đã từng ra độc thủ với sư huynh, chúng ta còn lưu lại nữa, chỉ sợ đêm dài lắm mộng a.""Ngươi nói không sai, chỉ thương thế của ta còn phải dưỡng thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể khỏi hẳn." Đậu Ảnh gật đầu, "Ta tin tưởng quận chúa nhất thời sẽ không ra tay với chúng ta.""Làm sao ngươi biết?""Ngươi nhìn nàng đối với chúng ta nhiệt tình, dược liệu cả phủ cho chúng ta cứ việc dùng, xuất nhập phủ đệ cũng không ngăn trở, ngược lại còn phân phó hạ nhân đối đãi chúng ta như tân khách, nếu ta không đoán sai, nàng đang hữu tâm mời chào chúng ta giúp nàng.'' Đậu Ảnh chậm rãi nói, bỗng nhiên cười cười, "Bất quá chúng ta đều là lang trung sơn dã, chúng ta nên trở về địa phương thuộc về chúng ta.''"Ta cũng không nên lưu lại, ngươi xem Đại sư huynh lưu bên người nàng có chỗ nào tốt chứ? Nếu không phải do Thất sư tỷ ngươi kịp thời cứu giúp, hắn đã sớm mất mạng." Sư đệ hốt hoảng mở miệng.Đậu Ảnh cười cười, "Vậy thì tốt, đợi thêm mấy ngày, chúng ta liền chào từ giã nàng rồi rời đi, đã nhiều ngày rồi không được gặp sư phụ, ta rất nhớ người.'' Nói xong, Đậu Ảnh duỗi lưng một cái, đưa tay vỗ vỗ đầu vai sư đệ, "Ngươi ở chỗ này tiếp tục theo này phương thuốc sắt cho ta, ta muốn đi ra ngoài một lát, ở đây hoài cũng thấy rất khó chịu.''''Vậy...ta cũng muốn đi..'' Sư đệ có chút lầm bầm."Tốt, chờ ta trở về, thì ngươi đi.'' Đậu Ảnh cười cười, liền muốn rời đi."Thất sư tỷ, vì sao không thể cùng đi chứ?''"Bởi vì có nhiều chỗ, đàn ông các ngươi muốn đi cũng không được." Đậu Ảnh nói xong, bước nhanh rời khỏi dược phòng, đi ra phủ Thừa tướng.Vào tháng chạp, đường phố Trường An dần dần có chút hỉ khí.Đậu Ảnh chậm rãi đi trên đường, nhìn vài tiệm son phấn nhỏ ven đường, lại đi bố trang xem một chút vải vóc, vòng tới một con ngõ nhỏ, đột nhiên lướt lên góc mái hiên, cúi người quan sát hạ nhân tướng phủ theo dõi nàng nãy giờ, sốt ruột tìm kiếm khắp nơi hành tùn của nàng trong ngõ tắt."Cẩm y ngọc thực tuy tốt, thế nhưng thời thời khắc khắc đều bị người theo dõi, trong lòng xác thực không thoải mái." Đậu Ảnh cười nhạt cười, từ trên mái hiên cẩn thận rời đi nơi này."Bạch!"Đậu Ảnh mới bay lên một góc mái hiên khác, đã cảm thấy sau lưng có một cỗ gió mát đánh tới, không khỏi kinh ngạc quay đầu, lặng lẽ thở một hơi, "Nguyên lai là sư huynh ngươi a!"Chỉ thấy Tôn Ninh người mặc áo bào xám đưa tay sờ sờ mặt râu quai nón trên mặt, "Ta đã dán râu rồi, ngươi còn nhận ra được ta?"Đậu Ảnh không khỏi lườm hắn một cái, nói: "Trên người ngươi toàn mùi thuốc, lừa được người đâu! Ngươi không sợ bị phủ Thừa tướng nhận ra, trực tiếp đoạt mệnh của ngươi à?''"Ha ha, nếu ta sợ, đã không trở về." Tôn Ninh cười cười, "Thất sư muội, có nguyện theo ta đi uống một chén không?''''Thôi được.'' Đậu Ảnh gật đầu, theo Tôn Ninh quanh quẩn trong mạch ngõ hẻm, quẹo vào một hậu viện của một hộ dân thường.Mùi thuốc vẫn thoang thoảng đâu đó quanh đây, nhưng ẩn ẩn bên trong lại thoáng nghe thấy mùi rượu quanh quẩn.Tôn Ninh đóng kỹ cửa lại, "Thất sư muội, bên này.""Đại sư huynh, nơi này của ngươi rất thanh tịnh." Đậu Ảnh nhàn nhạt thở dài, theo Tôn Ninh đi vào trong phòng.Rượu ấm đã ở trong lò nóng lên hồi lâu, trên bàn bày một chút thức ăn, tựa hồ Tôn Ninh sớm đã chuẩn bị bữa tiệc nhỏ này."Đại sư huynh, từ khi nào đã biết tiên đoán mọi việc rồi?''?" Đậu Ảnh kinh ngạc ngồi xuống bàn.Tôn Ninh cười nói: "Cái gọi là biết trước, bất quá là do mình nắm giữ cả thôi, muốn dõi theo hành tung của ngươi, đâu chỉ có mình phủ Thừa tướng?""Ồ?" Đậu Ảnh lắc đầu thở dài, "Xem ra, ta cũng đã bị cuốn vào rồi."Tôn Ninh gật đầu, nói: "Thất sư muội, ngươi xác thực đã vào cuộc, hơn nữa còn là người mấu chốt có thể chi phối thắng bại của ván cờ. Đời này Sư huynh chưa bao giờ cầu xin ai bao giờ, hôm nay chỉ cầu sư muội ngươi vì ta làm một chuyện là được rồi.''Đậu Ảnh bình tĩnh nhìn hắn, "Ngươi biết rõ ta vô tâm với những thứ này, bây giờ chuyện duy nhất ta muốn làm, chính là rời khỏi nơi thị thị phi phi này, trở veef Y Tiên môn.''Tôn Ninh thở dài thật dài, nói: "Thất sư muội, chỉ sợ ngươi chẳng còn cách nào rời khỏi thành Trường An.""Có ý tứ gì?""Vũ Văn Linh Ca đã muốn ngươi trợ giúp nàng, ngươi cảm thấy ngươi có thể ra khỏi thành sao?'' Tôn Ninh đột nhiên cười lạnh nói, "Ngươi muốn về Y Tiên môn, biện pháp duy nhất chính là nhiễu loạn tâm Vũ Văn Linh Ca, khi nàng rối loạn cũng chính là lúc ngươi toàn thây bình yên rời khỏi đây.''Đậu Ảnh lắc đầu, cười khổ nói: "Hóa ra Đại sư huynh ngươi đã vì ta nghĩ hết đường đi nước bước chu toàn như vậy, vậy ta còn gì để nói chứ? Sao ngươi không đi thẳng vào vấn đề, nói xem ta nên làm sao mới phải luôn đi?''Tôn Ninh thỏa mãn cười nói: "Thất sư muội, kỳ thật ta cũng không muốn kéo ngươi vào cuộc, chỉ là ngươi đã vào cuộc, ta chỉ có làm như thế, mới có thể bảo đảm ngươi được bình yên."Đậu Ảnh vì chính mình châm một chén rượu, "Ta mới vừa nói, những lời này nói ít một chút, trực tiếp vào thẳng vấn đề đi."Tôn Ninh lần nữa hít một hơi, "Ngươi trách ta?"Đậu Ảnh trào phúng nói, '' bây giờ ta có thể trách ngươi sao? Ngươi đã là người chấp cờ hiểu rõ toàn bộ thế cục như lòng bàn tay, nói trắng ra thì, ta bất quá cũng chỉ là một quân cờ của ngươi mà thôi. Sư huynh, giúp ngươi làm tốt chuyện này, sau này chuyện của ngươi, ta sẽ không quản nữa... Nói thật, ta quả thật có chút hối hận xuống núi tìm ngươi, trông thấy nhiều chuyện khiến ta khó mà tiếp nhận như vậy!''Thân thể Tôn Ninh chấn động, "Thất sư muội, ngươi hiểu lầm ta.""Nhiều lời vô ích, sư huynh thỉnh nói.'' Đậu Ảnh uống vào một chén rượu ấm, vô luận rượu ấm hay là không, thì tâm của nàng vào giờ phút này vẫn cứ rét lạnh.Tôn Ninh im bặt gật đầu, nói: "Được. Kỳ thật chỉ cần ngươi hẹn Kỳ Lạc đến đây là được rồi, những chuyện khác ngươi không cần quản."''Vậy thôi sao?'' Đậu Ảnh có chút không rõ.''Không sai.'' Tôn Ninh gật đầu, "Ngươi hẹn xong, liền tới cửa thành đông của Trường An khắc một ký hiệu bát quái lên tường, ngày thứ hai ta sẽ tới đây hội hợp.''Đậu Ảnh đứng lên nói: "Tốt, rượu này ta cũng uống rồi, ta phải đi.""Thất sư muội, bảo trọng.""Đại sư huynh ngươi bảo trọng mới phải.''Đậu Ảnh lạnh lùng nói xong, đi ra tiểu viện, nhưng trong lòng dần dần hiện lên một tầng mây đen —— sư huynh cùng Kỳ Lạc gặp mặt, rốt cuộc muốn nói cái gì.Đến tột cùng là việc gì mà có thể khiến Vũ Văn Linh Ca tâm loạn đến chẳng màng việc gì khác?Nghĩ đến Kỳ Lạc kia, hình ảnh về hắn vẫn luôn là một thiếu niên đơn thuần dễ gần, rốt cuộc trên người có ẩn giấu bí mật gì đây?Đậu Ảnh không muốn nghĩ tiếp nữa, rời khỏi mạch ngõ hẻm tùy tiện mua một hộp son phấn, trở về phủ Thừa tướng."Đậu cô nương!"Vừa muốn bước vào tướng phủ, Đậu Ảnh liền nghe có người ở phía sau kêu một tiếng.Đậu Ảnh xoay người qua, lại trông thấy Kỳ Lạc người mặc áo giáp, ôm nón trụ đi tới, cười nói: "Vẫn muốn tìm ngươi nói câu tạ ơn, bất đắc dĩ bận rộn quân vụ, vẫn chưa kịp nói với ngươi, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được ngươi, cho nên muốn thành khẩn nói với ngươi một câu, ' tạ ơn '."Đậu Ảnh cười nói: "Ta cũng không cứu ngươi, ngươi nói tạ ơn với ta làm cái gì?""Thế nhưng ngươi cứu được Linh Ca." Kỳ Lạc gật đầu, "Thương thế Linh Ca khỏi rất nhanh, tối hôm qua nàng còn nói, phải đặc biệt tìm ngươi nói lời cảm tạ.''"Ngươi vì nàng mà nói cám ơn với ta?'' Đậu Ảnh bình tĩnh nhìn Kỳ Lạc, chỉ thấy hắn vẫn đơn thuần như mọi khi, tư thế oai hùng ào ào, một người thẳng thắn vô tư thế này, mà lại bị quận chúa tàn nhẫn bày mưu tính kế, không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh đây? Có lẽ khiến hắn sớm rời đi quận chúa, cũng là một chuyện tốt đối với hắn."Linh Ca là vợ ta, ta thay nàng nói cám ơn với ngươi thì có gì là không thể chứ?'' Kỳ Lạc cười nói xong, cúi đầu nhìn thoáng gói bánh ngọt, gấp giọng nói, "Đậu cô nương, đêm nay ta cùng Linh Ca sẽ thiết yến cảm tạ ngươi, hiện tại ta phải đi gặp Linh Ca, không thôi bánh ngọt sẽ nguội mất, như thế ăn sẽ mất ngon.''"Kỳ quận mã..." Đậu Ảnh vừa định mở miệng, đã thấy Kỳ Lạc vội vàng đi vào trong phủ.Nhìn Kỳ Lạc bóng lưng, Đậu Ảnh không khỏi xúc động thở dài, một tháng trước Kỳ Lạc vì Tử Dạ mà đau lòng không thôi, bây giờ trong lòng có ràng buộc mới, không còn bộ dạng như xưa, cũng làm cho người cảm thấy có mấy phần đáng yêu."Mua bánh ngọt?" Đậu Ảnh lắc đầu cười một tiếng, trong thiên hạ này, có bao nhiêu nam nhi thương yêu nữ tử của mình như thế chứ? Có bao nhiêu người nhớ tới quán ven đường mua một chút bánh ngọt nóng hổi về cho ngươi thương ăn chứ?Vũ Văn Linh Ca a Vũ Văn Linh Ca, bên cạnh ngươi có thể có nam nhân như thế, ngươi còn không biết trân quý sao?Nghĩ tới đây, Đậu Ảnh bỗng nhiên có chút chần chờ, rồi lại nghĩ đến chuyện đã đáp ứng Tôn Ninh hôm nay, nếu Kỳ Lạc có thể ảnh hưởng Vũ Văn Linh Ca, vậy máu tanh trên tay vị quận chúa này cũng có thể bớt đi một ít, cũng coi như là một chuyện tốt.Nếu Vũ Văn Linh Ca cùng Kỳ Lạc đã là lưỡng tâm tương ấn, nàng làm như thế, có phải vô duyên vô cớ chia rẽ một đôi uyên ương hay không đây?Đậu Ảnh do dự mãi, nhìn Lưu Tô thủy tạ ở xa xa, xem ra sự tình phải chậm lại một chút, xem xem vị quận chúa này đến tột cùng có động tâm với hắn hay không?Vừa nghĩ đến đây, Đậu Ảnh lặng yên đi đến Lưu Tô thuỷ tạ.Thanh khúc lưu luyến, Linh Ca người mặc áo lông bạch hồ ngồi trong ngôi thuỷ tạ, khẩy nhẹ dây đàn, nhắm mắt mà đánh, tựa hồ cũng không cảm thấy được Kỳ Lạc đang nhỏ nhẹ bước vào."Quận...""Xuỵt..."Kỳ Lạc cuống quít ra hiệu bọn nha hoàn không cần nói, tạm thời lui ra.Bọn nha hoàn gật đầu mỉm cười lui xuống, Kỳ Lạc đã đỉnh đỉnh đứng ở bên người Linh Ca, không nhúc nhích nhìn nàng."Lén lén lút lút, ngươi không sợ ta cho rằng ngươi là thích khách mà giết nhầm sao?'' Linh Ca bỗng nhiên dừng tay, quay đầu cười, nhìn về phía Kỳ Lạc.Kỳ Lạc nhún vai, nói: "Ta làm việc quang minh chính đại, tại sao lại giết ta? Cho ngươi nè.'' Nói xong, liền mang bánh ngọt đặt ở trong nón giáp ra cho Linh Ca "Mau mau nhân lúc còn nóng ăn đi, không thôi lạnh là mất ngon đó.''"Ha ha." Linh Ca nhận lấy bánh ngọt, xúc cảm ấm áp truyền vào đầu ngón tay, lúc này nàng vẫn còn chưa phát giác được nụ cười trên mặt đã có tới ba phần ngọt ngào.Không thấy Linh Ca mở bánh ngọt ra, đã thấy Linh Ca kéo tay Kỳ Lạc lại, kéo Kỳ Lạc ngồi xuống bên cạnh mình,, ý vị thâm trường nói: "Kỳ lang, có ngươi vào những ngày này, thật tốt."Nhìn xa xa một màn này, Đậu Ảnh cảm thán, bất luận Vũ Văn Linh Ca cố che giấu như thế nào, biểu lộ động tình của tiểu nhi nữ này, còn có thể giả bộ sao?Trên người Kỳ Lạc đến tột cùng ẩn giấu cái gì, mà lại có thể khiến Linh Ca tâm loạn? Có thể tới mức chẳng màn hết thảy?Đậu Ảnh nhẹ nhàng thở dài, tính toán thời gian, đã lâu lắm rồi không nghe tin tức về Lan Lăng Vương, chắc hẳn con hồ ly thiếu nợ nàng kia đã bình yên rời khỏi Đại Chu rồi.