Tại Sao Ánh Trăng Sáng Lại Nặng Tới Một Trăm Ký

Chương 5



08.

Trong nguyên tác, kết cục của tôi rất bi thảm.

Ngày đó, Cố Mộ Vũ nhất quyết muốn đi chúc mừng sinh nhật Chu Hiểu Nguyệt, sau khi cãi nhau một trận lớn với anh tôi đã lái xe bỏ nhà đi.

Bởi vì bệnh t-r-ầ-m c-ả-m của tôi ngày càng nghiêm trọng nên tinh thần của tôi trở nên phân ly nghiêm trọng, lúc lái xe rơi xuống vách núi và cứ như vậy chết đi.

...

Cốt truyện vẫn đang tiến triển bình thường.

Chu Hiểu Nguyệt gọi điện thoại tới: “Mộ Vũ, anh đã hứa với em là mỗi dịp sinh nhật đều sẽ trải qua cùng em.”

"Em rất nhớ anh, ba trăm sáu mươi bốn ngày kia anh thuộc về Lâm An Nhiên, còn ngày này thuộc về em, có được không?"

"Cầu xin anh..."

Cố Mộ Vũ cúp điện thoại, anh cầm quà cho Chu Hiểu Nguyệt rồi xoay người đi ra cửa.

Tôi lao tới túm lấy Cố Mộ Vũ.

"Đừng đi."

Tôi đọc lời thoại và chăm chú nhìn mặt Cố Mộ Vũ.

Do cốt truyện gốc nên tôi đã lâu không có cơ hội gặp anh chứ đừng nói đến việc nghiêm túc nhìn mặt anh như bây giờ.

Anh gầy đi rất nhiều, trong mắt đầy tơ máu, cả người tiều tụy đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.

“Đừng đi,” tôi lặp lại.

Đôi mắt của Cố Mộ Vũ đỏ hoe.

Đừng. Tôi thầm nghĩ trong lòng. Đừng mềm lòng với em, Cố Mộ Vũ.

Tôi bảo anh ấy đừng đi nhưng trong lòng lại cầu nguyện rằng anh ấy nhất định phải bước ra khỏi cánh cửa này.

Nếu không, anh sẽ bị cưỡng chế trừng phạt ngay lập tức và bị kết án t-ử v-o-n-g.

Cố Mộ Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng rút tay ra.

"Sao em lại máu lạnh như vậy? Hiểu Nguyệt đang bị t-r-ầ-m c-ả-m, thế mà em còn không cho anh đi chăm sóc cô ấy?"

Tôi nghe lời thoại nguyên tác nhưng trong lòng không thấy buồn mà chỉ cảm thấy được an ủi.

Thật ra từ khi nghe được cuộc nói chuyện giữa Cố Mộ Vũ và Chu Hiểu Nhạc, tôi đã ý thức được.

Anh ấy đang tìm cách cứu tôi.

Cố Mộ Vũ, anh ấy cũng xuyên qua.

Và anh ấy không muốn tôi chết.

Thế là đủ rồi.

Tôi không biết liệu anh ấy có thể thay đổi được cái kết thuộc về tôi hay không, nhưng giống như anh ấy hi vọng tôi sống, tôi cũng hy vọng anh ấy sống.

"Em cũng bị t-r-ầ-m c-ả-m, Cố Mộ Vũ, em đã ở bên anh được ba năm, bây giờ là lúc em cần anh nhất."

"Đừng đùa nữa, người vô tâm vô phế như em sao có thể bị t-r-ầ-m c-ã-m cho được."

Chúng tôi đều nói ra lời thoại của nguyên tác, nhưng mắt chúng tôi đều đỏ hoe.

Giờ phút này chúng tôi đều không phải là nhân vật trong nguyên tác, chúng tôi nói lời thoại nguyên tác nhưng nét mặt và động tác của chúng tôi đại biểu cho linh hồn thực sự trong hai cơ thể.

"Mộ Vũ, làm ơn, đừng đi."

Miệng tôi nói đừng nhưng tay lại mở cửa.

Điều đó có nghĩa là, đi thôi.

Anh không nhúc nhích, nhìn tôi thật lâu.

Tôi biết anh ấy đang nghĩ gì.

Chúng tôi đã thay đổi rất nhiều, nhưng liệu kết cục có thể thật sự xoay chuyển hay không vẫn là một ẩn số...

Nếu không, đây sẽ là phần cuối của chúng tôi.

"Cố Mộ Vũ." Tôi yên lặng thật lâu và mỉm cười, "Cảm ơn anh."

Đôi mắt Cố Mộ Vũ mở to.

Đây là lời thoại không có trong nguyên tác.

"C-ư-ỡ-n-g chế trừng phạt..." Tiếng cảnh báo lập tức vang lên.

"Nhưng mà em mệt rồi." Tôi mở cửa và bước ra ngoài.

Tiếng cảnh báo vang lên hai lần rồi lập tức dừng lại.

Bởi vì tôi đã ngồi vào ghế lái của chiếc Maybach.

Cốt truyện đã đi đúng quỹ đạo, câu tôi nói không ảnh hưởng đến hướng đi bình thường cho nên không cần bị trừng phạt.

Trong dư quang thấy Cố Mộ Vũ cũng lên đường.

Anh phải đi đón sinh nhật của Chu Hiểu Nguyệt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đạp chân ga.

Cho dù không thể thay đổi cái kết thì ít nhất tôi cũng nói lời cảm ơn với Cố Mộ Vũ.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức nên không hối tiếc.

09.

Tôi lái xe về phía trước.

Theo nguyên tác, tôi phải lái xe lên núi, tôi muốn nghe theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý đến viện điều dưỡng trên núi điều trị một thời gian.

Tôi rất cẩn thận khi lái xe trên những con đường núi quanh co.

Vốn là bởi vì chứng trầm cảm xuất hiện trạng thái phân ly tinh thần nên tôi mới lái xe lao xuống vách núi.

Nhưng bây giờ tôi không còn bị trầm cảm nữa.

Trong cốt truyện cũng chỉ yêu cầu là 'lái xe đến viện điều dưỡng' chứ không phải 'lái xe lao xuống vách núi.'

Vậy nên chỉ cần tôi có thể lái xe bình thường đến viện điều dưỡng là có thể tránh được kết cục bi thảm của mình.

Tôi lái xe và chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Đó là hệ thống giảm tốc.

Hệ thống giảm tốc đột nhiên bị hỏng.

Phải bình tĩnh, Lâm An Nhiên.

Tôi tự nhủ.

Nhưng một nỗi tuyệt vọng không thể kiểm soát tràn ngập tâm trí tôi.

Hệ thống phanh bị hỏng và hệ thống giảm tốc không nhạy.

Tôi hoàn toàn không thể dừng xe lại, và cho dù có cẩn thận đến đâu thì cũng chỉ kéo dài hơi tàn để nó chạy lâu hơn chút mà thôi.

“Hệ thống!” Tôi vừa cố gắng xoay tay lái để tránh những tảng đá suýt tông vào vừa hét lớn, “Việc này không phù hợp với cốt truyện trong nguyên tác!”

"Tiến vào kiểm tra..." Giọng nói của hệ thống vang lên liền lập tức phát hiện bug, "Là Chu Hiểu Nguyệt làm ra hành động không có trong nguyên tác, cô ta đã sai người động tay động chân lên xe cô!"

Tim tôi lạnh buốt.

Giống như hiệu ứng cánh bướm, hành vi quỹ đạo của Chu Hiểu Nguyệt cũng thay đổi.

Trong nguyên tác, cô ta không trực tiếp đến g-i-ế-t tôi vì mắt thường cũng thấy Cố Mộ Vũ rất ưu ái yêu thương cô ta, hơn nữa tôi còn biểu hiện ra chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng, cô ta biết dù mình không ra tay thì tôi cũng sẽ t-ự s-á-t.

Nhưng trong cốt truyện lần này, trong suốt quá trình Cố Mộ Vũ đều không để ý cô ta.

Chu Hiểu Nguyệt đ-i-ê-n rồi.

Cô ta cho rằng mọi chuyện đều do tôi giở trò, là tôi không cho Cố Mộ Vũ đi gặp cô ta.

Vì vậy cho dù có nguy cơ bị cảnh sát phát hiện thì cô ta cũng sẽ g-i-ế-t tôi.

Tôi không thể thoát được.

Cuối con đường núi quanh co này là một vách đá, tôi có thể chọn rơi xuống hoặc chọn quay đầu đập thẳng vào vách đá.

Dù bằng cách nào đi nữa đều chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng xe hủy người vong.

Giờ này Cố Mộ Vũ chắc đang tổ chức sinh nhật cho Chu Hiểu Nguyệt nhỉ?

Không sao, anh ấy đã cố gắng hết sức để cứu tôi.

Hãy để anh ấy sống thật tốt.

Tôi bật thiết bị ghi âm trên xe và bắt đầu ghi âm.

Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, trong nguyên tác không có bước này."

“Vậy bây giờ cậu định g-i-ế-t tôi à?” Tôi lạnh lùng nói.

Hệ thống im lặng.

Tôi bật thiết bị ghi âm.

"Cố Mộ Vũ, cảm ơn anh." Tôi nói, "Ba năm ở bên anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em...à, kể cả kiếp trước em cũng chưa bao giờ hạnh phúc đến thế."

Nước mắt chảy xuống và hóa thành những sợi dài theo làn gió xé chúng ra.

“Em biết anh đã cố gắng, em cũng cố gắng, cả hai chúng ta đều không hề hối tiếc, thế là đủ."

"Anh phải sống thật tốt, cho dù..."

"Cho dù không có em."

Một giây sau, tiếng động cơ gầm rú vang lên phía sau tôi.

Một chiếc xe việt dã leo núi từ phía sau tôi lao tới, rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm khi lái xe nhanh như vậy trên con đường núi quanh co nhưng chủ xe hiển nhiên không quan tâm, anh tăng tốc hết mức có thể và nhanh chóng đuổi kịp tôi.

"Cố Mộ Vũ!" Hệ thống hét lên, "Lẽ ra anh phải ở cùng Chu Hiểu Nguyệt tổ chức sinh nhật cho cô ta."

“Tôi đang ở cùng đây.” Cố Mộ Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Cách chúng tôi tổ chức sinh nhật là-- vượt núi bằng việt dã!”

Trong kính chiếu hậu, xa xa có một chiếc xe việt dã khác đang đuổi theo.

Đó là Chu Hiểu Nhạc, hắn hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Cố Mộ Vũ.

"Người anh phải ở cùng là Chu Hiểu Nguyệt..."

Hệ thống nói được nửa chừng thì đột nhiên tịt ngòi.

Nó chợt nhớ ra Chu Hiểu Nhạc và Chu Hiểu Nguyệt tuy tuổi tác khác nhau nhưng lại có cùng ngày sinh nhật.

"Cố Mộ Vũ, anh cố ý!"

"Ừ...Tôi vẫn luôn cố ý."

Cố Mộ Vũ lại đạp mạnh chân ga, chiếc xe việt dã lại tăng tốc lao tới bên cạnh tôi.

Anh mở cửa sổ xe, dùng hết sức lực nhìn tôi: “An Nhiên, em đừng sợ. Anh sẽ không để em c-h-ế-t."

Giọng tôi nghẹn ngào: "Anh đ-i-ê-n hả Cố Mộ Vũ? Mau giảm tốc độ lại!"

Anh lái xe phía ngoài xe tôi chỉ cách vách đá một bước, không thể nguy hiểm hơn.

Nếu có chuyện gì xảy ra anh ấy sẽ là người rơi xuống vách đá.

Cố Mộ Vũ nghiến răng bẻ tay lái.

Anh đẩy xe của tôi về phía vách đá, phía cọ vào vách đá bị cọ xát dữ dội.

Anh ấy đang ép xe tôi giảm tốc độ bằng cách này!

Sự ma sát dữ dội khiến tôi bị xóc đến mức muốn nôn mửa.

Sắc mặt Cố Mộ Vũ cũng tái nhợt không kém, nhưng anh kiên trì cắn răng thực hiện thao tác có độ khó cao.

—Tôi chợt nhớ ra.

Trong năm đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, Cố Mộ Vũ muốn đi học đua xe.

Đây là một tình tiết không có trong nguyên tác nên hệ thống chỉ coi nó như một sở thích vô hại - giống như việc tôi mua tám hòn đảo. Nó không ảnh hưởng tới cốt truyện chính nên hệ thống không quan tâm.

Hóa ra anh vẫn luôn vì ngày này.

Ý thức tôi trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy Cố Mộ Vũ hét vào tai: “An Nhiên, quay vô lăng sang phải!”

Phía trước là vách núi.

Bên phải là vách đá.

Tôi nhắm mắt lại và xoay tay lái sang phải hết sức có thể.

Xe của Cố Mộ Vũ và xe tôi cùng nhau tông vào vách đá.

Túi khí bung ra và tôi bất tỉnh.

Không biết đã qua bao lâu.

"An Nhiên, tỉnh lại đi!"

Tôi tỉnh lại thì thấy cửa xe biến dạng còn chân tôi bị kẹt trong khe hở.

Nhưng tôi vẫn còn sống.

Khi xe đụng vào vách đá đã giảm tốc độ rất nhiều, sau khi động lượng nhỏ đi thì lực mà chiếc xe chịu đựng cũng nhỏ dần theo.

Cộng thêm chiếc Maybach của Cố Mộ Vũ đã được anh ấy sửa đổi nên tôi đã sống sót.

Cố Mộ Vũ mở cửa xe biến dạng, tôi thấy anh bị thương, m-á-u chảy ra từ trán và cằm.

Anh đưa tôi ra khỏi xe.

Xương đùi của tôi bị gãy nên anh ấy bế tôi lên loạng choạng đi về phía trước, m-á-u chảy xuống quai hàm và nhỏ xuống mặt tôi.

Đi được chục bước thì anh ngã xuống đất, kéo theo tôi.

Tôi đứng dậy nằm rạp xuống đất và cố gắng bò về phía anh.

Có lẽ vì bị đụng vào đầu nên ý thức của Cố Mộ Vũ ngày càng mơ hồ, tôi dùng hết sức lực toàn thân đỡ anh đang nửa tỉnh nửa mê lên người tôi, cố gắng kéo khoảng cách tránh xa hai chiếc xe tông vào vách đá kia.

Tôi vừa thấy bình xăng bốc cháy, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa xe sẽ nổ.

Hệ thống im lặng nhìn chúng tôi chật vật, không phát ra âm thanh nào.

Tôi khóc, nước mắt rơi trên khuôn mặt Cố Mộ Vũ.

"Đừng chết mà Cố Mộ Vũ."

Xe phía sau phát ra tiếng nổ lớn, sóng khí từ sau lưng bốc lên.

Cố Mộ Vũ đang ý thức mơ hồ đột nhiên dùng hết sức lực quay người lại bảo vệ tôi dưới thân.

TIếng nổ liên tục vang lên.

Máu của anh nôn ra trong vòng tay tôi.

"Cố Mộ Vũ!!!"

Đầu của Cố Mộ Vũ rũ xuống, một sợi dây chuyền bạc rơi ra từ cổ áo lỏng lẻo, trên đó có thứ gì đó sáng lấp lánh.

Đó là nhẫn đính hôn của chúng tôi.

Cốt truyện quy định rằng sau khi Cố Mộ Vũ và Chu Hiểu Nguyệt rời khỏi hiện trường đính hôn, vì Chu Hiểu Nguyệt nhìn thấy nó sẽ không vui nên để không chọc giận cô ta, Cố Mộ Vũ đã tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay và không bao giờ đeo nó nữa.

—Nhưng chưa hề nói là anh không thể lặng lẽ đeo trên cổ.

Cố Mộ Vũ vẫn luôn dùng phương thức của riêng mình để âm thầm chống lại hệ thống và bảo vệ tôi cũng như tình yêu giữa chúng tôi.

"Cố Mộ Vũ..."

Tôi gọi tên anh nhưng anh không đáp lại tôi.

Có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ đáp lại tôi nữa.

Trước mắt tôi tối sầm, trong cơn đau nhức dữ dội đồng thời truyền đến từ chân và tim tôi mất đi ý thức.



(Còn tiếp)