Tái Sinh Cùng Cô Em

Chương 7



13.

Cố Tri Việt đột ngột thay đổi cách cư xử.

Trước đây, anh ta chưa bao giờ cho tôi tham dự bất kỳ bữa tiệc nào do nhà họ Cố tổ chức.

Lần này có người mời anh ta đi dự tiệc, anh ta chủ động nói với mẹ Cố: "Con mang em gái đi cùng, mẹ giúp con chuẩn bị váy cho em."

Trong điện thoại, tôi nghe thấy Chu Thi Mạn đang cãi nhau với anh ta: “Nếu anh muốn mang theo một bạn nữ, chẳng phải anh nên mang theo em sao?”

Giọng Cố Tri Việt rất thiếu kiên nhẫn: “Tôi lo tiề.n cho cô cùng đi Úc học rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Điểm thi đại học của Chu Thi Mạn rất kém.

Kiếp trước cô ta học hành không giỏi, luôn tập trung vào việc làm thế nào để lấy lòng nhà họ Cố.

Kiếp này đi từ thiết lập dễ dàng sang thiết lập địa ngục, kết quả thi đại học cũng thảm hơn kiếp trước.

Lối thoát duy nhất là giữ lấy Cố Tri Việt và ở bên anh ta.

Nhưng tôi có thể thấy Cố Tri Việt đã có chút khó chịu.

Chu Thi Mạn ban đầu thu hút Cố Tri Việt vì sự bướng bỉnh và độc lập của một tiểu bạch hoa tội nghiệp, người không thể trở nên gian manh hay bị khuất phục bởi sự giàu có và quyền lực.

Nhưng thật ra đó không phải bản chất thật của cô ta, người ta có thể giả vờ một đoạn thời gian, nhưng giả vờ cả đời thì khó.

Điều Cố Tri Việt thích là một cô gái nghèo nhưng luôn từ chối những món quà xa xỉ chứ không phải một cô gái khóc lóc van xin anh ta khi sang Úc du học thì đưa cô ta đi cùng.

Nhưng không còn cách nào, lúc trước Chu Thi Mạn có thể đóng kịch, nhưng hiện tại không thể giả vờ được nữa.

Bởi vì cô ta không còn lối thoát nào khác, nếu Cố Tri Việt không mang cô ta đi cùng, cô ta thật sự sẽ bị mắc kẹt mà chế.t dần mòn trong nhà họ Chu ngột ngạt đó.

Sau kỳ nghỉ hè, Chu Thi Mạn và Cố Tri Việt cùng nhau đến Úc.

Thực tế, Cố Tri Việt chưa bao giờ công khai nói rằng bạn gái của anh ta là Chu Thi Mạn.

Nhưng cha mẹ Chu không thể chờ đợi được.

Họ thuê paparazzi theo dõi Cố Tri Việt và Chu Thi Mạn, chụp ảnh hai người rồi đăng lên mạng:

[Con trai của tập đoàn Cố thị đã có một bữa ăn thân mật với bạn gái của mình và hóa ra họ là thanh mai trúc mã.]

Cha Cố nhìn thấy bài báo liền ném điện thoại trên tay:

"Thật là bẩn thỉu, còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã muốn đưa người chen chân vào nhà chúng ta à?"

Sau khi Cố Tri Việt trở về, cha Cố đã mắng anh ta: "Nếu con muốn kết hôn, hãy đợi cha mẹ thu xếp cho con."

"Bây giờ con tùy tiện tìm một người vui chơi qua đường cũng được, nhưng đừng tìm cho ta người thoạt nhìn đã thấy thấp hèn!"

Cố Tri Việt im lặng nghe, đưa ánh mắt nhìn tôi đang ngồi một bên.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của anh ta nhưng tôi chỉ tập trung đọc báo cáo tài chính.

Cha mẹ Chu kiếp trước cũng như vậy.

Ngay khi Cố Tri Việt tỏ ra có chút tình cảm với tôi, họ đã muốn đán.h thuố.c mê tôi và đưa tôi thẳng lên giường của nhà họ Cố.

Về phần cha Cố và mẹ Cố, kiếp trước họ cũng đã phản đối kịch liệt việc Cố Tri Việt cưới con gái của một gia đình bần hàn như vậy.

Thật không may, cuộc đời của họ gắn ngủi, cha mẹ Cố đã chế.t trước khi Cố Tri Việt kết hôn.

Cha Cố mắng Cố Tri Việt xong rồi nghiê.m cấ.m anh ta gặp lại Chu Thi Mạn trong kỳ nghỉ.

Cố Tri Việt cũng không phản kháng.

Anh ta suốt ngày ở nhà, thỉnh thoảng tỏ ra khá tử tế và mu.a cho tôi đôi bông tai kim cương quý giá làm quà sinh nhật.

Tôi tiệc tùng với bạn bè về muộn, anh ta lái xe đến đợi ở ngoài quán bar.

Tống Hiểu Lê ngồi bên cạnh, cầm ly nước không cồn, nhìn Cố Tri Việt đang hú.t hết điếu thuố,c này đến điếu thuố.c khác ở bên ngoài.

Cô ấy mở miệng, muốn nói điều gì đó với tôi.

Tôi đưa tay ngăn lại: “Tớ biết cậu định nói gì.”

"Đừng lo lắng, tớ biết rõ chuyện gì đang xảy ra."

Sau khi tạm biệt bạn bè, tôi ngồi vào ghế lái phụ của Cố Tri Việt.

Anh ta đưa cho tôi một chiếc túi.

Tôi nhìn xuống và thấy món canh giải rượ.u cùng những chiếc bánh nhỏ từ cửa hàng tráng miệng yêu thích.

Tôi mỉm cười: “Cố Tri Việt, không cần đâu.”

Anh ta im lặng nhấn ga.

Suốt chặng đường thật yên tĩnh.

Về đến nhà, tôi ném món canh giải rượ.u và những chiếc bánh nhỏ vào thùng rác.

Cố Tri Việt đứng sang một bên nhìn, không nói gì.

Tôi trở về phòng, không muốn bận tâm đếm anh ta.

Tống Hiểu Lê học ngành khoa học máy tính tại Đại học Thanh Hoa bên cạnh, gần đây cô ấy đã phát triển một chương trình có thể nâng cao hiệu quả quản lý nhân sự của công ty.

Đây là một cơ hội tốt để bắt đầu kinh doanh riêng.

Tôi đã là thực tập sinh tại bộ phận đầu tư chiến lược của Cố thị được gần ba năm và có tiếng nói nhất định.

Tôi quyết định cấp hai triệu vốn cho Tống Hiểu Lê để cùng thành lập công ty.

Cô ấy phụ trách công nghệ còn tôi phụ trách kinh doanh.

Gần đây có rất nhiều việc phải bận rộn, nên Cố Tri Việt thật sự không quan trọng.

Không ngờ Chu Thi Mạn đã nhìn thấy Cố Tri Việt đưa tôi về nhà.

Đã không gặp Cố Tri Việt quá lâu nên cô ta đợi ở cửa khu biệt thự để có thể nhìn thấy anh ta.

Kết quả là tình cờ nhìn thấy tôi xuống xe của Cố Tri Việt.

Tôi có thể tưởng tượng vào lúc đó, Chu Thi Mạn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chắc kiếp trước cô ta đã từng nhìn thấy cảnh tượng đó - Cố Tri Việt chế nhạo yêu cầu khiến cô ta tay trắng ra khỏi nhà, nhưng khi quay lưng lại nhẹ nhàng mặc váy cưới cho tôi.

Đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô ta.

Sáng thứ hai, tôi kết thúc cuộc gặp với khách hàng tiềm năng và rời khỏi tòa nhà công ty của khách hàng với tư liệu trong tay.

Kết quả là tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đầu cầu thang.

14.

Chu Thi Mạn đã sụt cân.

Gò má hơi hóp lại, đôi mắt dày đặc những tia má.u đỏ ngầu.

Dù vậy, cô ta vẫn xinh đẹp, với khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay và đôi mắt giống búp bê, chẳng khác nào một ngôi sao xé tạp chí bước ra.

Thật lòng, trong cô nhi viện, Chu Thi Mạn là đứa trẻ xinh đẹp nhất.

Hầu như tất cả những gia đình đến nhận nuôi đều sẽ nhìn cô ta đầu tiên, nếu không phải có tham vọng quá lớn thì cô ta đã được nhận nuôi từ lâu rồi.

Chính vì điều này mà cô ta mới không cam lòng rời đi.

Từng bước đi đến, Chu Thi Mạn dừng lại trước mặt tôi, cô ta đi giày cao gót nên trông cao hơn tôi, người đi giày đế bằng để tiện di chuyển cho công việc, cao hơn nửa cái đầu.

Chu Thi Mạn nói: “Tôi có thai, là của Cố Tri Việt.”

Tôi nói: “Thật sao? Vậy tốt hơn hết là đừng đi giày cao gót như vậy”.

Chu Thi Mạn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, cố gắng tìm kiếm dấu vết dao động cảm xúc trên mặt tôi.

Nhưng cô ta không tìm thấy gì cả.

Vì vậy, cô ta gục xuống trước:

"Lúc mới bắt đầu, cô đã dùng thủ đoạn gì?"

"Cô dùng thủ đoạn gì để giành được Cố Tri Việt của tôi? Rõ ràng kiếp này, người anh ấy thích chính là tôi! Đáng lẽ cô phải là người anh ấy ghét nhất, sau này anh ấy sẽ không để lại cho cô một xu!"

"Tại sao? Tại sao kiếp trước tôi đã cố gắng học đủ mọi cách để lấy lòng anh ấy và nghe lời nhưng anh ấy vẫn ngày càng lạnh lùng với tôi?"

“Cô còn giấu thủ đoạn nào nữa mà chưa nói cho tôi biết?”

Tôi nhìn Chu Thi Mạn gục xuống khóc lóc thảm thiết hồi lâu rồi chỉ thở dài:

"Đợi một lát, tôi còn một khách hàng khác."

Chu Thi Mạn ngẩng đầu nhìn tôi: "Cố Thi Sơ, cô không nói cho tôi biết đúng không?"

“Quan trọng vậy sao."

Lúc đó tôi như nhận ra điều gì, nhưng khi ấy đã quá muộn.

Chu Thi Mạn bước tới, ôm chặt tôi rồi ngả người ra sau.

Chúng tôi cùng nhau lăn xuống cầu thang.

Sau một tiếng động lớn, tôi và Chu Thi Mãn ngã xuống chân cầu thang.

Phần sau đầu của tôi có lẽ đã va vào lan can, khiến mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.

Đầu gối của tôi đau đến mức tôi thậm chí không thể cử động được chân.

Trong bóng tối, tôi chỉ nghe thấy tiếng Chu Thi Mạn nức nở kêu: "Tri Việt".

Lúc khó khăn ngẩng đầu lên, tôi mơ hồ nhìn thấy người đang đứng trước mặt.

Cố Tri Việt.