Tái Sinh Lần Nữa, Tự Dành Vận Mệnh Cho Chính Mình

Chương 10



(16)

Tôi học ở Thanh Hoa trong bốn năm với tư cách là sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp tôi ở lại Thanh Hoa để tiếp tục học cao học.

Trần Niệm lựa chọn ra nước ngoài, chúng ta vẫn giữ liên lạc bốn năm nay, ngày tiễn cậu ấy đi, cậu nói: [Phương Tiểu Thảo, cậu thật sự là một cô gái tốt, dù cuộc sống có gập ghềnh thế nào đi nữa, cậu vẫn luôn có nghị lực để từ chối thừa nhận thất bại.]

Tôi ôm cậu ấy: [Cảm ơn cậu đã luôn giúp đỡ tôi, cộng sự tốt nhất của tôi, hẹn gặp lại cậu trên đỉnh cao.]

Trần Niệm mỉm cười: [Giao ước rồi đấy!]

Sau khi tốt nghiệp, luận văn thạc sĩ của tôi được ghi nhận trên diễn đàn.

[Tôi đã đi một chặng đường dài và chịu đựng rất nhiều trước khi gửi luận văn thạc sĩ này cho bạn.

Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ miền núi, mẹ tôi mất khi tôi còn nhỏ, bố có một đứa em trai cần chăm sóc, không ai quan tâm đến việc tôi đi hay ở.

Bắt lươn, câu cá, cho thuê trâu, bị chó cắn, rắn rượt, bị bố lấy trộm lươn cũng đủ khiến cuộc đời tôi tan nát.

Nỗi đau khổ này vẫn có thể vượt qua nhưng hu vọng phía trước lại vô cùng mong manh.

Ánh mắt lạnh lùng của một số giáo viên, tiếng cười sảng khoái của các bạn trong lớp và những củ khoai tây vô dụng mà tôi mang theo suốt chặng đường, nếu không có thầy hiệu trưởng tốt bụng và người dượng thầm lặng cho đi, có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.

Từ nhà đến quận lỵ đi xe buýt mất hai tiếng, tôi đi bộ từ thị trấn đến quận lỵ, rồi đến tỉnh lỵ, cuối cùng đến Đại học Thanh Hoa, tôi rất mong được ra khỏi núi, và cuối cùng đã ra khỏi ngọn núi ấy.

Tôi luôn tin rằng Chúa ban thưởng cho sự chăm chỉ và luôn cố gắng hoàn thiện bản thân.

Tôi mong rằng mình sẽ không hối hận khi đến với thế giới này trong cuộc đời này, thế thì thật đáng giá.]

Bài đăng này đã trở nên phổ biến trên Internet và tôi đã trở thành nhóm người đầu tiên có Bài đăng này đã trở nên phổ biến trên Internet vào thời điểm đó.

Tôi bắt đầu sử dụng các mối quan hệ của mình để thành lập công ty và mở rộng thị trường Internet, vào năm Kuaishou (快手) nổi lên, tôi trở thành người dẫn dầu và trở thành người đầu tiên có hơn một triệu người hâm mộ.

Mọi người đều trìu mến gọi tôi: “Chị Truyền Cảm”.

Tôi tô son, mặc bộ quần áo mà kiếp trước tôi chưa bao giờ dám chạm vào rồi lại lái xe trở về Đại Sơn.

(17)

Dân làng nhìn thấy tôi vẫn tụ tập lại bàn luận, tất cả đều bàn tán:

[ Lái chiếc xe này thật tuyệt vời, đắt tiền, phụ nữ làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.]

[Tut tsk tsk, tôi biết phải làm gì ở ngoài rồi.]

[Khuôn mặt được vẽ thật là vô diêm dúa..]

Phương Quang Minh vừa mới trở về, nghe vậy, nó muốn tiến lên cùng bọn hắn tranh luận, nhưng bị ta ngăn lại:

[Không vấn đề gì.]

Tôi không quan tâm nữa.

Khi cha tôi nhìn thấy tôi, có lẽ vì ông đã già, không còn hoang tưởng và kiêu ngạo như trước, ông chỉ im lặng đã nấu một ít thịt cho tôi ăn.

Vốn dĩ tôi muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Phương Quang Minh, tôi liền đồng ý.

Sau khi tốt nghiệp, Phương Quang Minh ra ngoài một thời gian, hiện tại xin nghỉ việc và quay lại để tự mình thi đại học.

Tôi hỏi nó: [Có muốn đến Bắc Kinh không?]

Mắt anh sáng lên nhưng lại từ chối tôi: [Chị ơi, đợi đến khi em trúng tuyển cử nhân và đạt tiêu chuẩn của công ty chị rồi mới quay lại.]

[Em phải dựa vào chính mình.]

Tôi mỉm cười hài lòng.

Không phải tôi đã quên đi những vết thương đó, mà là tôi không quan tâm đến quá khứ đó, và giờ tôi đã đứng đủ cao.