Tái Sinh Lần Nữa, Tự Dành Vận Mệnh Cho Chính Mình

Chương 6



(9)

Ngày em trai tôi tìm thấy trường học của tôi là một buổi chiều đầy nắng.

Nó kể rằng cô tôi đã chết và rơi từ nhà chất lúa, khi nó nói điều này, tôi vẫn thấy nụ cười không rõ ràng trên khuôn mặt nó: [Bây giờ người ủng hộ của chị đã chết, không ai có thể giúp đỡ chị.]

Tôi thực sự không hiểu tại sao có người lại ác độc như vậy, tôi dùng hết sức tát hắn một cái: [Phương Quang Minh, tao cảnh cáo mày, đừng nói nhảm.]

Phương Quang Minh không ngờ tôi lại đánh nó, liền đấm tôi nói: [Đồ tai họa, mày dám đánh tao.]

Tôi quay đầu lại để tránh thì nghe thấy nó chửi bới ác độc: [Đồ sao chổi, đi đâu cũng mang xui xẻo.]

[Còn dám trốn tránh sao? ] Phương Quang Minh trong mắt lóe lên dữ tợn, nó lại một quyền đánh tới. Nhưng nắm đấm của nó không trúng tôi mà bị một nam sinh chặn lại, tôi nhận ra người này, Trần Niệm, một học sinh luôn đứng đầu bảng.

Trần Niệm sắc mặt lạnh lùng, dùng tay trái ngăn cản: [Người của trường khác đang gây chuyện ở trường chúng ta phải không?]

Phương Quang Minh nhăn mặt đau đớn, nhưng vẫn muốn tạt nước bẩn vào người tôi: [Tôi... tôi không phải học sinh trường khác, tôi là em trai cô ấy, cô ấy là con sói mắt trắng, cô ấy bỏ nhà đi mặc chuyện nhàmình tôi gánh vác]

[Tay chân của cậu bị gãy sao? Có gì sai khi một chàng trai đang làm việc gì đó? ]

Trần Niệm chậm rãi nói: [Hay là cậu không phải đàn ông?]

Ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh: [Có vẻ như đây là cô gái này học cùng lớp. Tại sao em trai cô lại đuổi theo đến trường..]

[Đúng rồi a, cô ấy là học sinh lớp 5. Tôi nghe nói cô ấy ngày nào cũng thức khuya để học, còn giỏi hơn một số người ở lớp trên.]

[Suỵt, đừng lo lắng cho cô ấy, cô ấy vẫn chưa thể lên sân khấu được..]

Phương Quang Minh nghe bọn họ bàn luận, không tiếc công sức mắng tiếp tục tôi: [Phương Tiểu Thảo là tai tinh, cô ta ở nhà giết mẹ ta, ở nhà dì tôi thì giết dì…]

[Câm miệng] Trần Niệm lạnh lùng nói.

[Phương Tiểu Thảo đúng là tai họa…]

Trần Niệm nhướn mày, tăng thêm sức mạnh ở cánh tay.

[Đau... đau quá...] Phương Quang Minh ôm nó mặt đỏ bừng: [Anh... anh thả tôi ra..]

Trần Niệm phớt lờ, ra hiệu cho tôi rời đi bằng ánh mắt.

[Cảm ơn] Tôi thực sự không biết phải nói gì, chỉ có thể nghiêm túc cúi đầu chào anh ấy: [Cảm ơn rất nhiều.]

Nói xong tôi chạy thật nhanh, trước tiên phải về nhà trước.

Nụ cười tự hào trên mặt Phương Quang Minh vừa rồi khiến tôi đau nhói, tôi muốn nhanh chóng về nhà.

(10)

Khi tôi đến, dân làng đã đắp tấm vải trắng cho cô tôi, bên cạnh là đứa em họ một tuổi đang ngồi trong thúng khóc.

Tôi hốt hoảng bế nó lên rời bật khóc.

Tôi chợt nhận ra rằng có lẽ bánh răng số phận đã thay đổi mạnh mẽ vào thời điểm tôi quay lại.

Dù trên đường đến đây, tôi đã nhiều lần tự an ủi mình rằng điều đó là không thể, vì dì tôi ở kiếp trước vẫn còn sống khỏe mạnh.

Nhưng bây giờ tôi phải thừa nhận rằng cô của tôi ở kiếp này đã thực sự ra đi.

Tôi ôm em họ vào lòng, khóc nức nở nhưng dượng tôi từ đầu đến cuối không hề rơi một giọt nước mắt nào, lo liệu mọi việc tang lễ.

Hôm dượng tôi lên núi cúng cúng cho cô, bố tôi, người chưa bao giờ lộ mặt, đột nhiên cùng em trai xông vào nhà, họ ôm lấy tôi, lôi tôi ra ngoài như một con thú.

Có người bước tới đỡ tôi nhưng bố tôi lại quát: [Đây là con gái tôi. Dù nó có gây rối hay khóc lóc cũng không cần các người giúp. Tôi muốn đưa nó về lấy chồng.]

[Tôi không đi!] Tôi cố gắng hết sức để chống cự, nhưng họ đè tôi xuống đất không thể cử động.

Móng tay Phương Quang Minh cắm vào da thịt tôi, nó kiêu ngạo nói: [Phương Tiểu Thảo, cuối cùng tao cũng bắt được mày.]

Tôi vùng vẫy dữ dội, khóc lóc, trầy một vết dài ở đầu gối nhưng không ai dám giúp đỡ, bố nhổ nước bọt vào người tôi và kéo tôi về nhà.

Bố tôi kêu em trai nhốt tôi vào chuồng lợn: [Đừng để nó chạy trốn, ngày mai nhà họ Lý sẽ đến đón nó”].

Phương Quang Minh trịnh trọng nhìn tôi: [Đồ sao chổi, mày hiện tại đừng hồng trốn thoát.]

Nói xong, Phương Quang Minh tát tôi vài cái: [Mày là đồ sao chổi, dám đánh tao à, ngày mai mày nhất định phải về lấy chồng.]

Tôi nắm chặt tay, gượng cười: [Em trai, chị đói quá, để chị ra ngoài.]

Bây giờ không phải là lúc để tức giận, tôi phải nhanh chóng tìm cách thoát ra.

Phương Quang Minh tiến lên: [Phương Tiểu Thảo, đây là thái độ cầu xin của mày sao? ]

Lúc này, tôi nghe thấy giọng dượng tôi từ ngoài sân truyền đến: [Tiểu Thảo, cháu có đó không?]

Tôi vội hét lên: [Dượng ơi, cháu ở đây.]. ngôn tình ngược

Bố vội chạy ra: [Cố Minh, đây là con gái của tôi, không đến lượt chú chăm sóc nó.]

Phương Quang Minh cũng nắm chặt tay áo của tôi: [Đúng vậy, đây là thành viên của Phương gia chúng tôi.]

Dượng tôi không nói gì mà đấm cha tôi xuống đất: [Em gái của ông không phải là người họ Phương sao? Ông có đến gặp cô ấy khi cô ấy rời đi không?]

Bố muốn chống trả nhưng lại nhận được một cú đấm mạnh nữa từ dượng.

Đúng vậy, ông cả ngày không làm việc, sao có thể là đối thủ của dượng, nhưng ông vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: [Con gái thì có ích lợi gì..]

Tôi tức đến mức ngứa răng, bố đột nhiên kéo tôi ra: [Chú cũng có thể lấy ngôi sao chổi này, giá 10.000 tệ, đó là số tiền sính lễ nhà họ Lý cho tôi.]

[Mười nghìn??? ] Tôi hét lên: [Ông điên à?]

Bố vẻ mặt nhếch môi nói: [Con sói mắt trắng này, tao đã vất vả nuôi mày lớn như vậy, ăn của tao phải trá giá.]

Tôi tái mặt. Trong bụng có cảm giác buồn nôn, mười nghìn tệ, ông ta dám nói ra.

Không ngờ dượng lại đồng ý: [Tôi đưa cho ông, nhưng ông phải viết khế ước, từ nay Tiểu Thảo sẽ không còn là con gái của ông nữa.]

Phương Quang Minh nghe được mười nghìn tệ, hai mắt sáng lên: [Cha, nhanh ký cái này đi, giữ đồ sao chổi này ở nhà cũng vô dụng.]

[Có cần phải phiền phức như vậy không? Chú còn cần phải thỏa thuận, ai lại muốn đồ sao chổi...]

[Tôi sẽ đưa tiền cho ông, nhưng đừng đến nhà tôi nữa, nếu không gặp lần nào tôi sẽ đánh ông lần đó.]

Lúc này tôi mới để ý tới chiếc túi da màu đen dưới chân dượng tôi, hóa ra ông đã chuẩn bị sẵn rồi.

Tôi cảm thấy tiếc vì số tiền đó, nước mắt tôi lăn dài.

Dượng tôi châm một điếu thuốc và chửi: [Ta mất tiền còn không khóc. Biết lo thì nên phải học hành chăm chỉ cho ta”