Tại Thập Niên 70 Trồng Cây Nuôi Con

Chương 2



Cô trở lại thị trấn đã quá giờ ăn tối, Tô Du đi xem tiệm cơm quốc doanh huyền thoại, tiệm cơm này đã đóng cửa, cũng may trên người cô không mang theo phiếu tiền, nên cô cũng không tính thất vọng mà về.

Vừa đi vừa dừng lại dọc đường, bụng sôi ùng ục cô cũng không quản được, đây không phải cuộc sống trước đây của cô, cô có thể ăn bất cứ khi nào cô cảm thấy đói 24 giờ một ngày, mà trên người cô bây giờ không có tiền để tiêu sài.

Lang thang trên đường thỉnh thoảng bụng lại kêu ùng ục, cô không muốn quay lại ngôi nhà nơi mình tỉnh dậy.

Rõ ràng đây là nơi mà nguyên chủ dành nhiều thời gian nhất, vừa bước vào, ký ức liền ùa về, đối với Tô Du mà nói, mỗi viên gạch, viên ngói, cây cỏ trong nhà đều xa lạ, nhưng sự quen thuộc chết tiệt đó cũng là thật. Nó thực sự nhắc nhở cô là người ở thế giới khác, mà Tô Du kia đã chết.

Cô sinh vào những năm 1980, sống ở thế kỷ 21, thời điểm cô được sinh ra chính là thời điểm chính sách kế hoạch hóa gia đình đang được thực hiện mạnh mẽ, bố mẹ cô là công chức Cục Quản lý đất đai, một người là giáo viên tiểu học. Không thể gánh nổi hậu quả của khoản phạt thất nghiệp, nên họ cắn răng chấp nhận không sinh con trai, nhưng trong lòng lại tràn đầy không cam lòng, hai vợ chồng mỗi tháng lại cãi nhau vài lần, đập nát hết ghế, tủ trong nhà rồi thay mới, dù cãi nhau là thế, nhưng chưa bao giờ tính đến chuyện ly hôn.

Gia đình cô ở một thị trấn nhỏ, có tập tục không tốt, càng trọng nam khinh nữ, ở ngôi làng nơi ông bà cô sinh sống, có những gia đình phải trốn chạy sang nhà người khác khi mang thai để sinh con trai. Người ta lúc đó còn lấy làm vinh dự để khoe khoang, khen họ dũng cảm còn tránh được người bên ngoài, Tô Du nhớ mỗi lần khi về quê, là lại có chiến tranh nổ ra ở nhà.

Cha cô thậm chí bởi vì chỉ có một đứa con gái, mà lười nhác tại trên cương vị không chịu phấn đấu, liền ăn uống miễn phí đến tháng thì nhận lương, đến khi cô lên đại học, cha chô bởi vì tuổi tác đã cao nên mới được thăng lên một chức nhỏ. Đến Khi cô gặp chuyện, thì ba cô vẫn là một trưởng bộ phận cấp nhỏ, chỉ còn hai, ba năm nữa là nghỉ hưu, lúc này ở nhà ông thường nói, không bằng năm đó bị mất việc rồi con sinh trai, như thế không phải về già liền có cháu ôm sao.

Ra ngoài nghe người ta nói về con trai họ, trong lòng ông liền cảm thấy đau xót, đôi khi ông cảm thấy như họ đang chế nhạo ông vì không có con trai, nhìn thấy người ta có cháu trai liền trông mà thèm, lúc này ông liền nghĩ đến con gái nếu có cháu ngoại thì tốt. Nên tại thời điểm khi Tô Du 35 tuổi, ngày ăn ba bữa ông gọi điện cho cô, giục cô tìm người kết hôn sinh con, sau hai năm thúc giục, cuối cùng ông cũng chấp nhận ý tưởng không kết hôn của cô, nhưng ông vẫn muốn có cháu, nên thay vào đó ông lại dụ cô mua t*ng trùng để sinh con, chi phí ông lo.

Ai nha, lúc này ông cực kỳ cởi mở, nhưng cô vẫn nhớ rõ năm nhất đại học, ông về quê ăn tối với ai đó, người đàn ông lớn tuổi nhắc đến cháu trai của ông ta vẫn đang học sơ trung, nói cháu trai của ông ta về sau nhất định sẽ đỗ đại học, mang lại vinh quang cho gia đình. Hôm đó cha cô say khướt về rồi khóc lóc, nói rằng đời ông chẳng có gì để khoe khoang, chỉ có thể làm cái người hạ đẳng tại trên bàn cơm nghe người ta khoác lác đánh cái rắm.

Vẫn là những năm đầu của thế kỷ 21, sinh viên đại học còn chưa ra đường, tuy cô chỉ đỗ trường đại học thuộc tốp 2, nhưng cô lại là người đầu tiên ở quê đỗ đại học, những tưởng như vậy sẽ tốt hơn, nhưng cha cô không hề tự hào về cô, thậm chí còn khinh thường khi nhắc đến.

Từ đó trở đi, Tô Du từ bỏ ý muốn so sánh ganh đua với “đứa con trai” không tồn tại của mình, trước đó cô luôn cho rằng chỉ cần mình làm hết sức, hiểu chuyện, đi học thành tích so nam sinh tốt hơn, cạnh tranh trong mọi việc, cha cô sẽ thay đổi quan điểm “con trai tốt hơn con gái”. Nhưng không, dù cô có trở thành sinh viên đại học đầu tiên ở quê, thì trong lòng ông, cô vẫn thua kém thằng con trai còn đang học sơ trung, và tương lai bấp bênh. (Các bạn đọc, để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều).

Năm đó cô không còn cắt tóc tomboy nữa mà để tóc dài, cô bắt đầu ghét những gì ba nói và làm, ghét việc ông say rượu và đánh đập vợ như điên, ghét việc mẹ cô có thể nuôi sống bản thân nhưng lại không muốn ly hôn. Mối quan hệ trong nhà vô cùng căng thẳng cực kỳ vặn vẹo, nhưng bên ngoài lại phải giả vờ bình yên hào hoa, hàng tháng về quê khoe khoang, vì muốn có danh tiếng tốt, còn phải giúp đỡ những người trong làng.

Nhiều năm trầm cảm khiến Tô Du không bao giờ qua lại với bạn trai sau khi tốt nghiệp đại học, cô vô cùng phản đối ý nghĩ kết hôn và lập gia đình. Cuối cùng, ở tuổi 28, cô dùng số tiền kiếm được từ công việc để đặt cọc và mua căn hộ 2 phòng ngủ, căn nhà có 1 phòng khách giúp cô tự tin tuyên bố với gia đình rằng, cả đời cô sẽ không bao giờ kết hôn và sinh con.

Vào sinh nhật thứ 35 của mình, cuối cùng cô cũng đã trả hết tiền thế chấp và có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, không còn áp lực về khoản thế chấp, cô bắt đầu lười biếng trong công việc sau hơn mười năm bận rộn, mỗi lần cô đều dậy sớm để đi đi làm hoặc thức khuya làm thêm, cô cảm thấy mệt mỏi, cô có ý định chuyển đổi công việc, nhưng cô còn trẻ, làm sao có thể nghỉ hưu trước hơn 20 năm. Tất cả bạn bè cùng tuổi của cô đều đã trở thành mẹ, cô cũng muốn có thêm nhiều người trong gia đình, nhưng cô không sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để sinh con, cô nảy ra ý tưởng nhận nuôi một đứa bé, là 1 cô gái, như thế cô sẽ có một người bạn đồng hành, để sống cuộc sống của mình ngoài công việc, còn có người khác muốn được quan tâm.

Cô bắt đầu tra cứu điều kiện, thông tin tư liệu, nhưng trên đường đi tìm hiểu thông tin thì bị xe mất lái tông phải khi đang qua đường, rất may sau khi chạm đất cô đã chết, nên không phải chịu nỗi đau do tai nạn xe hơi.

“Tô du, Tô Du, cô đây là làm cái gì?”

Tô Du nghe được thanh âm, quay đầu lại liền nhìn thấy một bà dì cầm túi vải màu xám đang ở bên tường gọi cô: Ai nha, đây chính là dì Khâu, là nhân viên cũ trong căng tin nhà máy đồ hộp, là tiểu lãnh đạo phía trên nguyên thân Tô Du.

Lúc này Tô Du mới nhớ ra cô còn có việc làm, đó là công việc mà anh chồng đã hứa giúp cô tìm trước khi kết hôn với Ninh Tân. Cô bỏ ra 400 tệ để mua bát cơm sắt này, lương mỗi tháng chỉ có 17 tệ, cùng được mang đồ ăn thừa về nhà.

Công việc này không thể mất được, Tô Du không biết trong nhà chồng có ai có thể xin nghỉ phép cho cô hay không, anh cả và anh hai nhà chồng đều làm việc trong nhà máy thực phẩm. Cô bước tới nói: “Dì Khâu, hôm qua cháu nhập viện vì say nắng, sáng mới xuất viện, ở trong nhà thấy hoảng sợ nên phải ra ngoài đi dạo, muốn bình phục nhanh chóng để có thể đi làm.”

“Tôi biết cô bị say nắng, buổi chiều hôm qua cô không đến làm việc, nên tôi đi đến nhà cô tìm. Hàng xóm nói cô bị ngất xỉu, mặt tái xanh, lúc này nắng gắt nhất, trong nhà tuy rằng không có gió nhưng vẫn tốt hơn, nên mau về nhà nghỉ ngơi nhanh kẻo lại bị say nắng lần nữa.” Dì Khâu xua bàn tay mập mạp rồi ép Tô Du đi về nhà nghỉ ngơi, yêu cầu cô nghỉ ngơi thêm vài ngày trước khi đến căng tin làm việc.

Hôm qua bà ta nghe hàng xóm của Tô Du nói cô bị say nắng ngất xỉu, khó thở, sắc mặt tái nhợt, người co giật, còn có người nói cô được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói tim cô thậm chí còn không đập, làm bà ta sợ hãi gần đến chết.

Tô Du là người trầm tính, mới vào căng tin làm việc. Công việc dù bẩn thỉu, mệt mỏi, làm rất nhiều việc người khác giao, cũng không phàn nàn hay mất bình tĩnh, dì Khâu là người đứng đầu phụ trách mấy người dưới quyền giống như cô, là người không có chỗ dựa ai chẳng phải là từ dưới chót đi lên, vậy mà kém chút nữa làm chết người. Nếu xảy ra chuyện này trong xưởng, nhà máy chắc chắn sẽ đẩy bà ta ra làm bia ngắm.

“Về nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày, khỏe lại thì đi làm.” Dì Khâu tiễn Tô Du về dưới cái nắng chói chang, từ trong túi vải lấy ra một nắm rau hẹ nhét vào bàn tay của cô, để cô bổ sung sức khỏe.

Một, hai giờ chiều là lúc nên ngủ trưa, cả con ngõ chỉ có tiếng ve sầu kêu và tiếng chó cào ngoài cửa, Tô Du mở cửa ra thì thấy con chó đen nhỏ đang ngồi sau cánh cửa vẫy đuôi nhìn cô, cô đi vào bếp, nó cũng vượt qua ngưỡng cửa và chạy vào theo.

Trong phòng bếp ở nông thôn bên trong dùng nồi và bếp cũng có lò than, nhưng than trong bếp đã tắt lửa, Tô Du mở tủ thấy có trứng và mì, cô rửa sạch rau hẹ, rồi nấu bát mì trứng rau hẹ.

Một bữa ăn phí hết nửa hộp diêm, cô ở quê cũng đã nhìn qua bếp củi, cũng biết châm lửa, nhưng chưa từng làm qua, buổi sáng đun nước tắm rửa gội đầu đã tốn nửa hộp diêm. Lúc này cô nấu cơm, hộp diêm đã hết một nửa, để tránh việc dùng nước lạnh vào ban đêm, cô tự học thành tài, đem than nắm gác ở nồi trong bếp, cơm nước xong xuôi than nắm cũng đốt đỏ lên. (Các bạn đọc, để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều).

Cô đổ bữa ăn còn dang dở vào chiếc bát vỡ rồi đem cho con chó ăn, cô nghe thấy tiếng người đi lại trong ngõ, tiếng xe đạp bấm chuông, tiếng ồn ào khiến cô cảm thấy an toàn.

Khi cô bước tới cửa phòng ngủ, đẩy cánh cửa khép hờ ra thì đập vào mắt là một chiếc giường bừa bộn, ga trải giường cuộn lại thành một đống, nửa chăn còn rủ xuống mặt đất, chắc là do hàng xóm ngày hôm qua khi cõng cô đi cấp cứu bị rơi ra. Cô liếc nhìn ánh nắng bên ngoài, rồi bước vào cửa phòng, cảm nhận được hơi lạnh bao trùm toàn thân, cô giống như nhìn thấy một người phụ nữ giày cũng chưa cởi, đang đau đớn thống khổ ngã lệch trên giường, nắm lấy quần áo trước ngực hít từng hơi thở, nhìn thật sống động.

“Cô còn ở đó hay không?” Tô Du đứng ở bên giường tự nhủ: “Không biết cô còn ở đó hay không, lúc tỉnh táo tôi đã ở trong cơ thể của cô, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp lấy thân thể của cô.”

Ngoài cửa có động tĩnh, Tô Dư quay người lại thì thấy con chó đen nhỏ đang đứng ở ngoài, nó muốn đi vào nhưng do ngưỡng cửa quá cao, cô đi tới bế con chó lên, cẩn thận xem xét toàn thân lông lá của nó. Tô Du ôm nó vào trong nói: “Mày nhìn xem trong phòng còn có người nào có khuôn mặt giống ta không, nếu có thì hãy kêu lên một tiếng.”

Lúc này cô mới nhận ra, vậy mà cô đã ở trong thân xác này hai ngày rồi, vậy mà vẫn chưa thấy được bộ dạng của mình như thế nào.

Con chó đen nhỏ không sủa, chạy đến bên giường nhặt một chiếc giày vải nằm dưới đất nhai nghiến, Tô Du đá nó ra nó lại đi nhặt lại, cô nghe có tin đồn là chó đen có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thể nhìn. Không đúng, nguyên chủ Tô Du đã biến mất.

“Nếu như cô còn ở chỗ này, nếu có biện pháp trở về thân thể của mình thì tới lấy đi. Nếu không thể quay lại,” Tô Du dừng lại, “Nếu cô không thể quay lại, thì tôi sẽ dùng thân thể của cô, giúp cô đem con trai cô nuôi lớn, sẽ giúp cô tận hiếu với cha mẹ.”

Nói xong, cô đứng trong phòng một lúc, không có chuyện gì xảy ra, cũng không có âm thanh, đôi mắt Tô Du mệt mỏi nhìn chằm chằm, nhưng vẫn không phát hiện được gì, cô chỉ coi như nguyên thân Tô Du đã biến mất.

Cửa sổ và cửa ra vào được đẩy mở để ánh nắng lọt vào, ga trải giường trên giường được kéo ra, chăn bông được lấy ra phơi nắng, quần áo chất trên ghế được lấy ra ngâm trong bồn giặt. Sàn nhà lát gạch đỏ, Tô Du vẩy nước quét qua, chọn hai chiếc quần có nhiều vết vá rồi ngồi xổm xuống đất lau sạch.

Khi mặt trời sắp lặn, có lẽ đã khoảng sáu giờ, theo trí nhớ Tô Dư bưng chậu ra đập nước giặt quần áo, đi bộ hơn mười phút, dùng vồ đập quần áo một cách vụng về, dù có cẩn thận thế nào, thì cái vồ gỗ vẫn đập vào ngón tay.

Cô giơ ngón tay bưng chậu nước đi về nhà, còn đi chưa được bao xa thì thấy ngoài cửa có người ngồi, cô bước tới, người đó cũng ngẩng đầu lên, Tô Du ngập ngừng gọi: “Ba?”

Tô Xương Quốc không nghe ra có gì không thích hợp, đứng dậy phủi tro trên quần, đổ tro trong tẩu ra, cùng con gái đi vào hỏi: “Ta nghe mẹ Giản Kiến nói con có về thôn, mẹ con vẫn một mực ở nhà mà không thấy con, ta tới nhìn con một chút, làm sao đều đã vào thôn mà lại không đi về nhà, gặp chuyện gì sao?”

“Con chỉ muốn xem Tiểu Viễn có đi ở cùng ba mẹ hay không, biết nó không chạy lung tung nên con cũng không quay về.” Tô Du cũng không phơi quần áo luôn, cầm ghế ngồi xuống, cũng may trước đây nguyên thân Tô Du ít nói, thái độ cũng không nhiệt tình, nên ba Tô cũng không nhận thấy có gì không ổn.

“Nó là một đứa trẻ, chỉ là tức giận tạm thời, ở nhà đang chơi vui vẻ, con cũng đừng so đo với nó, mẹ con ruột nào có cách đêm thù hằn”, hiển nhiên, Hứa Viễn đã chạy đến phàn nàn với bà bà ngoại.

Tô Du mỉm cười và không nói gì. (Các bạn đọc, để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều).

Tô Xương Quốc đưa điếu thuốc vào miệng hút một hơi dài, mới nhận ra trong tẩu đã không còn thuốc, tựa lưng vào ghế hỏi: “Ta vừa nghe có người nói con bị say nắng phải đi bệnh viện,mặt xanh mét, kém chút nữa mất mạng, bị như thế mà sao con không cho người nói với ta, anh trai và chị dâu của con không thể trông cậy được, nhưng mẹ ba con vẫn còn sống.”

Tô Du là con gái út trong nhà, cô có ba chị gái và một anh trai, đều còn sống, mặt khác còn có hai chị gái và một anh trai khác đã chết từ nhỏ, không có trưởng thành người.

Tô Du nhìn ba Tô đã ngoài sáu mươi, ngập ngừng hỏi: “Nếu con muốn ly hôn với Ninh Tân thì sao?”

“Đánh rắm, con bị say nắng thì có liên quan gì đến Ninh Tân? Nghe ai nói ly hôn? Chúng ta chỗ này nào có người đứng đắn lại ly hôn? Ta không có con gái ly hôn.” Tô Xương Quốc thô bạo chửi rủa, Tô Du Cúi đầu nghe, ngậm miệng, Cô không dám nhắc lại nữa, nếu nhắc đến, ông lão có khi lại chụp cho cô cái mũ “người không nghiêm túc”.