Tại Thập Niên 70 Trồng Cây Nuôi Con

Chương 4



“Anh một đường gấp trở về mà vẫn chưa ăn, bữa trưa em làm có thừa không? Anh đói quá.” Sau khi xác nhận mọi thứ ở nhà vẫn ổn, anh bình tĩnh lại mới cảm thấy đói.

“Còn có một bát cơm khô, để em hâm nóng cho anh.” Tô Du quyết định đợi cho anh no bụng rồi mới bàn bạc chuyện ly hôn.

“Không cần hâm nóng, trời nóng thế này ăn đồ nóng còn đổ mồ hôi.” Anh đưa cho cô một túi vải trong tay rồi đi vào bếp. “Lần này anh về vội nên không có thời gian tìm kiếm đồ gì cả, trong này có hai lon đồ hộp, thời điểm di chuyển cái bình bị nổ, nên anh cùng anh Vương mỗi người cầm hai lon, em cầm cất đi chờ hai đứa trẻ trở về rồi ăn.”

Tô Du lấy lon ra nhìn xem, đáy chai có một vết xước, nhưng vết xước rất nông, chai không bị vỡ, là hai lon cam, đầu năm nay mua cái gì đều cần phiếu, không phải có tiền liền có thể mua được, bọn nhỏ có thể ăn ăn vặt rất ít, nên Ninh Tân là tài xế xe tải, mỗi lần đi giao hàng về đều có thể mang theo thứ gì đó về.

Ngồi trên ghế không nhúc nhích, cô nhìn người đàn ông bưng bát cơm trắng mạnh mẽ và vào miệng, má phồng lên, hình như là rất đói.

“Ăn từ từ, kẻo nghẹn, đây là nước đun sôi để nguội, anh uống một chút đi. Cơm không có rau sẽ khô lắm.” Cô vào phòng lấy ra một bát nước trong nồi cho anh rồi đặt nó lên bàn.

“Cơm trắng dai ngọt nên không có cảm giác khô.” Nhưng anh vẫn cầm bát nước lên một hơi uống hết.

Ăn cơm uống nước xong, anh đặt hai cái bát lên bàn, xoa xoa mặt nói: “Bây giờ anh không đói nữa liền muốn ngủ, nên anh đi đón Bình An và Tiểu Viễn về, em ở nhà nấu cơm đi, anh thấy trong tủ còn có một miếng xương hầm với khoai tây để ăn tối, trời nóng bức thế này, em nhanh đem xương cho vào nồi không sẽ hỏng mất.

“Chờ đã, em có chuyện muốn nói với anh, anh đừng vội đi đón con.”

“Có chuyện gì thì để tối nói, anh đi đón bọn trẻ trước.” Ninh Tân thấy vẻ mặt cô không đúng, theo bản năng muốn nhanh chóng đi ra ngoài, anh cảm thấy những gì cô nói không phải là điều anh muốn nghe.

“Chúng ta ly hôn đi.” Cô lên tiếng trước khi anh tiến lên một bước, lời nói nặng nề thoát ra khỏi miệng, Tô Du cảm thấy thoải mái hơn.

“Cái gì? em đang nói cái gì vậy?” Ninh Tân không thể tin được những gì mình vừa nghe, sờ sờ cái gáy hai lần, hỏi: “Em nói thật cho anh biết, có phải Bình An đã xảy ra chuyện gì không?”

Chỉ có dạng này anh mới có thể lý giải, cô sao lại đột nhiên xuất hiện nổi điên.

“Việc này có liên quan gì đến Bình An? Ồ, hóa ra anh không tin cô ấy, anh cho rằng cô ấy đã gây ra chuyện gì với con trai anh nên muốn ly hôn với anh?” Cô hiểu ý anh, lập tức thả lỏng 2 nắm đấm, ” Bình An không sao đâu, đúng rồi, nó chỉ cãi nhau với Tiểu Viễn, rồi chạy đến nhà mẹ anh ăn trưa, sau đó mẹ anh nói buổi chiều đã đưa nó đến nhà bà ngoại, nếu anh không tin thì có thể tự mình hỏi xem đi.”

Ninh Tân không hiểu cô nói gì: “Vậy ra anh không tin cô ấy.” Làm sao có thể là cô ấy, Nhưng nói đến chuyện ly hôn, anh cũng không hỏi gì, mặc dù nghe có vẻ nghi ngờ, anh chỉ nghĩ là cô đang nói cho sướng miệng, vội giải thích: “Anh không có không tin em, anh chỉ không hiểu tại sao em lại muốn ly hôn, Tại sao em lại nghĩ đến việc ly hôn? Nào có nhà nào đứng đắn lại muốn ly hôn, bây giờ những người ly hôn hoặc là bị người ta tố cáo mới ly hôn, hay là em muốn tố cáo anh phải không?”

Anh ngữ điệu trêu đùa hỏi cô, kỳ thật anh càng muốn hỏi hơn, chính là không phải cô đã coi trọng người đàn ông khác, nên nghĩ ly hôn tái giá đấy chứ.

(Các bạn đọc, do truyện mình đăng luôn bị các trang khác ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran (Cut Thái Bảo Trân) để được đọc truyện sớm nhất và ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)

Sau khi bị gián đoạn như vậy, Tô Du ngược lại bình thường trở lại, cũng bình tĩnh lại, trước đó anh vì nguyên thân Tô Du qua đời mà cảm thấy hoảng hốt đây không phải là giả, nhưng những mối quan hệ phức tạp và niềm tin mong manh đối với cuộc hôn nhân thứ hai cũng là thật.

“Em muốn ly hôn với anh chỉ vì em cảm thấy mệt mỏi, không liên quan gì đến chuyện khác.” Tô Du bình tĩnh giải thích: ” Em đi dạo một chuyến Quỷ Môn quan nên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, em gả cho anh, không chỉ có rất nhiều việc phải làm, mà cũng có rất nhiều việc phải quan tâm, mệt mỏi hơn chính là mối quan hệ phức tạp. Người thân đối xử lạnh lùng với nhau, còn em thì đã phục tùng hơn nửa năm nay, em không muốn nhượng bộ nữa. Nếu không phải hôm kia may mắn, em bị hôn mê rồi không tỉnh lại được, hôm nay anh về, có lẽ em đã được chôn xuống đất rồi, em đã nghĩ thông suốt, không kết hôn ngược lại sự tình còn ít một chút.

“Hiện tại em không sao chứ? Nếu em không yên tâm, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra lần nữa. Sau này trong công việc em đừng làm hết mình nữa, nếu có thể thì hãy lười biếng một chút. Bây giờ chúng ta có con trai ở nhà, nếu sau này chúng ta có thêm một cô con gái nữa, gia đình năm người của chúng ta sẽ sống mỹ mãn, việc ly hôn em cũng đừng nhắc đến nữa, em có phải hay không mệt quá? Vào nhà ngủ một giấc đi.” Ninh Tân không muốn bàn lại chuyện này, anh muốn cho qua chuyện này, nên xoay người đối thẳng mặt cô mà nói, anh dùng hai tay đỡ vai cô, làm bộ muốn dìu cô vào nhà nằm một lát..

“Em đã nói là người thân đối xử lạnh lùng với em, em đã nói là nửa năm nay em bị coi thường chịu đủ rồi anh không nghe thấy sao?” Tô Du hất tay anh ra, cẩn thận nói chuyện với anh: “Lúc trước vừa kết hôn được nửa tháng, anh đã chạy xe đường dài, trong nhà con cái rồi cha mẹ, anh trai và chị dâu toàn ném cho em, mẹ anh lại thỉnh thoảng đột nhiên đến trước cửa, giống như đột kích, đánh mắng tôi rồi còn khi dễ con của tôi, ở bên ngoài thì bà đi theo dõi tôi xem có không an phận thủ thường không, Tôi đi mua đồ ăn gặp một bạn học nam cũ trò chuyện một lúc, vậy mà bà ấy lao vào tát tôi hai phát vào mặt, mắng tôi thừa dịp người đàn ông không có ở nhà ra ngoài làm loạn”.

Tô Du nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, “Như ý của bà ấy, tôi mang tiếng ở bên ngoài là người lẳng lơ, ra ngoài không dám ngẩng đầu lên, tan làm liền về nhà, vì sợ gặp lại bạn học cũ.”

“Sao em không nói cho anh biết? anh cũng không biết, em phải nói cho anh biết chứ.” Ninh Tân hai tay vò mái tóc ngắn của anh, vừa đau khổ lại vừa tức giận.

Tô Du không biết vì sao nguyên chủ không nói cho anh biết, có thể là cô ấy cảm thấy xấu hổ, sợ sự tình bị làm lớn chuyện, hoặc là sợ người đàn ông này không tin cô ấy, trong trí nhớ của cô, cô cũng chỉ nhớ sự việc này, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ nhưng cô cũng không hiểu rõ, nhưng điều này cũng không ngăn được cô tức giận, “Vậy nếu tôi nói với anh thì thế nào? Anh còn có thể giúp tôi đánh trả lại sao?”

Cô chặn cái miệng của anh đang định nói, nói tiếp: “Còn có Bình An ở nhà bà ngoại, mẹ vợ cũ anh và cậu cũ của nó cũng đến cảnh cáo tôi, nếu tôi dám làm Bình An ủy khuất, Họ sẽ tìm người tới thu thập tôi và con trai tôi, con của anh cũng nghe lời nhà bà ngoại và cậu nó, phàm là việc gì nó không thích, thì liền đi đến bà ngoại. Sau khi tôi đón nó về, nó sẽ lại đối nghịch tôi, mua một miếng thịt, nó sẽ nói tôi ăn rất ngon. Khi tôi chiên hai quả trứng, nó cũng sẽ nháo đòi quả lớn hơn, à, nó còn đem gạo và mì trong nhà hướng bà ngoại của nó mà đưa.”

“Anh sẽ giáo huấn nó, ngày mai anh sẽ đến nhà bà ngoại nó đón về, cũng cùng nói chuyện với bà ngoại và cậu của nó. Mẹ của Bình An đã mất được sáu năm rồi, hai nhà chúng ta ngoài Bình An thì không có mối liên hệ nào khác.” Để phòng tránh bị đánh gãy lời lần nữa, anh nhanh chóng hứa: “Em nên nói cho anh biết, em không nói anh cũng sẽ không biết, cũng không biết em bị người khác khi dễ. Nếu Sau này cậu của Bình An lại tới uy hiếp em, em nên hô to có cướp, rồi tống hắn vào tù, khi nào anh về, anh sẽ đánh anh ta một trận. Về phần mẹ anh, sau này anh sẽ nói với bà ấy, em cũng đã nói anh không thể giúp em đánh lại, nhưng anh cam đoan bà về sau sẽ không lại làm như thế.”

Thái độ của người đàn ông có vẻ tạm được, nhưng sự tức giận của cô không thể nguôi ngoai bằng vài lời nói của anh, trong trí nhớ của cô, cô nhìn thấy một người phụ nữ 27 tuổi lương thiện và tốt bụng, tràn đầy kỳ vọng khi kết hôn và bắt đầu một gia đình mới. Thời gian dần qua thì biến thành ngột ngạt, đi đường hóp ngực lưng còng cúi đầu, đi làm thì lúc nào cũng cắm đầu làm việc, sau giờ làm việc cô lại sợ gặp người quen, trên đường sợ người ta nhìn thấy cô sẽ thì thầm. Họ nói cười trên đường, cô nghi ngờ rằng họ đang cười nhạo cô. Sau khi về nhà, cô phải nhỏ giọng với hai đứa con, sợ hai đứa đánh nhau còn phải ngăn cản, rồi đề phòng đằng nhà ngoại của con riêng đến gây phiền phức.

Cô còn dặn dò con trai Hứa Viễn về nhà bà ngoại không được nói gì, cô là một cô gái nông dân tốt nghiệp cấp hai, sau khi kết hôn sinh con thì chồng cũ cũng mất, rồi cô lại tái hôn với một người đàn ông làm việc trong thị trấn, người đàn ông đó còn mua cho cô một công việc. Ai trong làng cũng không hâm mộ thì ghen tị, cô dù là hoài nghi rất nhiều người đều biết chuyện mẹ chồng tát cô trên đường vì nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng ngại muốn chết, trên mặt còn muốn duy trì thể diện, đối nhà mẹ đẻ cũng là tốt khoe xấu che.

Tô Du tức giận như một người ngoài cuộc, nguyên chủ là một người lương thiện và bao dung, cô kết hôn với cha của Hứa Viễn sống hạnh phúc được 5 năm, tuy nhiên, người đàn ông này bị trượt chân khi đang khai thác đá rồi bị một hòn đá đập chết. Mỏ đá bồi thường một khoản tiền và một công việc, nhưng không có gì rơi vào tay cô, cô cũng bị nhà họ Hứa ép tái hôn, vì muốn chiếm nhà, cũng may vẫn còn cha cô làm chỗ dựa.

Nhưng các chú của Hứa Viễn không dám làm công khai thì liền vụng trộm làm việc xấu, Tô Du một mực nhẫn nhịn, cô sợ buông ra, nhà sẽ thuộc về người khác, con trai trở thành kẻ nhóc đang thương ăn nhờ ở đậu, dần dần, ban đêm hay có người gõ cửa nhà góa phụ, cả đêm cô không dám ngủ, cho đến khi cô gặp được người đàn ông góa vợ, hứa sẽ chăm sóc cô, nên cô mới mang theo con trai tái hôn với Ninh Tân.

Nhưng họ Hứa không cho phép cô đưa Hứa Viễn đi, nói nhà họ Hứa có mệnh căn tử, sợ cô đi tái hôn sẽ đem sửa họ, chết sống không cho cô chuyển hộ khẩu, nên Hứa Viễn và cô vẫn là hộ khẩu trên trấn, mỗi tháng đều có có lương có phiếu.

Nguyên chủ sợ sau khi cô tái hôn thì phải nhìn mặt người đàn ông mà ăn cơm, lại sợ con trai cô mang tiếng là ăn bám, nên cô cùng Ninh Tân thương lượng, yêu cầu anh tìm việc làm, cô kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh.

Từ góc nhìn này, Tô Du vẫn khá khâm phục cô, cô là người lương thiện, ít nói nhưng đầu óc rõ ràng, nhận ra bản chất sói lang của nhà họ Hứa, dù có chết cô cũng phải mang Hứa Viễn đi cùng, cô sợ con trai của cô bị ủy khuất, nên phải đưa ra điều kiện công việc tiên quyết để kết hôn.

Cô cho rằng đây chính là nguyên nhân Tô Du 6 tháng qua bị ngược đãi, ức hiếp, thay vì gây rắc rối cho Ninh Tân, cô lại nuốt hận xuống, đem 2 việc cùng so sánh, trong nhà họ Ninh, cô có công việc và có thu nhập, nhưng đổi lại là người đàn ông thường xuyên vắng nhà, nhưng ban đêm cũng sẽ không có người có ác ý gõ cửa nhà cô.

“Không, tôi vẫn muốn ly hôn. Nghĩ đến mối quan hệ giữa gia đình nhà anh, tôi lại đau đầu. Mẹ anh, mẹ vợ cũ của anh, mẹ vợ hiện tại của anh, rồi mẹ chồng cũ của tôi, rồi lại con trai anh, con trai tôi, những người này sẽ không bao giờ yên tĩnh, Tôi không thể chịu đựng được.” Cô thực sự không thể chịu đựng được, Cô đã quen sống một mình, Cô ghét mối quan hệ phức tạp giữa bảy cô tám dì này, đúng như lời Ninh Tân nói, anh không làm gì được mẹ anh, nếu mẹ anh không nghe lời anh nói, nếu bà muốn tiếp tục gây chuyện, chẳng phải bà lại đối phó cô sao, mà anh lại thường xuyên vắng nhà.

“Em nói thật cho anh biết, bên ngoài em có người khác phải không?” Ninh Tân nhìn chằm chằm vào cô, trầm giọng hỏi.

“Không, tôi ở nhà trừ lúc đi làm, thì đến đâu để trộm đàn ông.” Cô giận dữ liếc nhìn anh.

“Vậy anh sẽ không đồng ý ly hôn, mà em cũng đừng nghĩ tới, cũng như em vừa mới nói, nếu anh chính là cùng em ly hôn em cũng không bớt lo, mẹ em thì bắt em tái giá, em còn muốn kiếm tiền nuôi con trai, còn có mẹ chồng cũ của em thì đi theo châm ngòi ly gián, em tốt nhất vẫn là đi theo anh, chúng ta cùng nhau sống tốt, còn về nhà ngoại của Bình An, anh sẽ xử lý.”

“Mà cái em nói trước đó là em bị khi dễ nên mới muốn ly hôn với anh, anh cũng bị oan mà. Vợ nhà người ta muốn khi dễ chồng thì đợi đến trời tối mới làm, mà em Bây giờ lại trực tiếp yêu cầu ly hôn nên anh rất tức giận, lúc trước tại sao em không nói cho anh, hiện tại trực tiếp thông báo kết quả là sao. Anh không đồng ý. Chúng ta có thể sống tốt không được sao? Giờ anh biết rồi, sau này anh sẽ là chỗ dựa của em.” Anh ngồi xổm vào khoảng trống giữa chân cô, ngước mặt lên nhìn cô, khi anh nói câu này nhìn giống như đang khẩn cầu.

“Tôi …”

“Tôi cái gì mà tôi? Em im đi, anh không muốn ly hôn.” Người đàn ông ngắt lời cô, không cho cô cơ hội tranh cãi, anh đứng dậy giật giật cái quần, “Anh đi tiểu cái đã, nín chết lão tử mất.”

“Thật thô lỗ.” Tô Du liếc anh một cái, nhìn anh như đang chạy trối chết.

(Các bạn đọc, do truyện mình đăng luôn bị các trang khác ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran (Cut Thái Bảo Trân) để được đọc truyện sớm nhất và ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)

Cho dù không đạt được thỏa thuận thì vẫn phải nấu bữa tối, trong lòng Tô Du có chút mờ mịt, cô nên suy nghĩ kỹ xem tiếp theo nên làm gì, nếu Ninh Tân cắn chết không chịu ly hôn, vậy trừ phi cô sẽ phải tố cáo anh rồi cho anh vào tù. Nhưng biện pháp này quá độc ác, hiện tại cô không điên như vậy, nên chỉ có hai khả năng, một là Ninh Tân đột nhiên muốn ly hôn, hiện tại xem ra khó có thể xảy ra, vậy thì lựa chọn duy nhất chính là không ly hôn. Theo những gì anh nói, anh sẽ giải quyết vấn đề trong mối quan hệ của mình, cô sẽ ở nhà chăm sóc con cái và tiếp tục duy trì cái gia đình này.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tô Du một tay cầm khúc xương, một tay cầm dao bước ra khỏi bếp, cô đụng phải một cậu bé cao đến thắt lưng mình, cậu ta nói: “Hay nhỉ, bà thừa dịp tôi không có nhà lén ăn vụng đồ ngon, Bà ngoại tôi nói đúng thật, bà là kẻ trộm dầu, ngoài miệng thì ra vẻ tốt, nhưng thực ra là bà đang dọn sạch nhà của tôi ”.

Đây hẳn là con ruột của Ninh Tân, Ninh Bình An, cậu ta đã trở về, đứng ở cửa còn có một bà lão có đôi mắt tam giác, Tô Du thấy bà ta đang định mở miệng chửi bới, liền nói với người đàn ông vừa đi vệ sinh: “Tôi còn tưởng anh rơi vào hố phân rồi, bây giờ đến lượt anh ra mặt đi.”

“Bình An, đây là cách con nói chuyện với mẹ khi ba không ở nhà sao?” Ninh Tân vẻ mặt nghiêm nghị đi tới, bế cậu bé đang sợ hãi lên đá cậu hai cái, cũng không có đi ra ngoài mà đứng trong sân, vẻ mặt người đàn ông hoảng sốt hỏi: “Dì, đây là cách dì dạy Bình An à?” Anh chỉ vào cửa phòng chính và nói: “Đây là nhà riêng của Tô Du, sao lại là trộm dầu? Mẹ Bình An đã mất sáu năm rồi. Tôi đang tìm người để thành gia lập thất là chuyện bình thường. Nếu dì cứ quậy phá và dạy dỗ con trai tôi như vậy, tôi nghĩ sẽ tốt hơn là chúng ta nên ít tiếp xúc, nếu dì muốn Bình An hiếu thuận, thì để nó lớn lên biết kiếm tiền đã, lúc đấy tùy dì muốn nói gì, nhưng bây giờ không đến lượt dì cậy là người lớn tuổi mạo xưng trưởng bối giáo huấn vợ tôi.”

Đây không phải lần đầu tiên Ninh Tân nói khó nghe với bà ta, nhưng là lần đầu tiên anh nói rõ ràng, Bà Lưu tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt, nghiêm nghị mắng: “Ngươi chính là bị nữ nhân này che mờ mắt mà rồi, ngươi nói chuyện với ta như vậy xứng với tiểu Nghi sao, nó đã sinh cho ngươi một đứa con trai. Bây giờ ngươi cưới một con hồ li tinh liền nghiêng về phía cô ta, ta nhất nhiệt phải dạy cháu trai ta đề phòng chống lại cô ta, miễn cho bị khi dễ đến chết mất mạng cũng không biết.” Bà Lưu trên mặt không một chút bối rối, ngược lại vì thế mà đương nhiên tức giận.

“Con trai tôi đã có người dạy dỗ, không làm phiền đến dì, tôi không thể vì tiểu Nghi mà thủ cả đời không lấy vợ. Dì hãy trở về đi, sau này nếu dì muốn đến hỏi thăm, thì khi nào tôi ở nhà hãy đến. Ngoài ra, các cậu Bình An cũng đừng đến đây, nếu đến tôi sẽ bảo Tô Du gọi cảnh sát báo có người đột nhập vào nhà cướp bóc. Ninh tân đen mặt cảnh cáo, đồng thời trừng mắt nhìn đứa con trai không phục đứng bên cạnh.

Tô Du cầm dao làm bếp dựa vào cửa xem diễn kịch vui, bà lão từ xa nhổ bãi nước bọt cô cũng không thèm để ý, cô chỉ cụp mắt xuống, loại thủ đoạn cấp thấp này căn bản không đáng để cô phản kích.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!