Tài Tử, Giai Nhân, Thích Khách Và Công Chúa

Chương 4



Vương Nhị phát hiện, hai ngày nay giai nhân nhỏ bé của hắn có chút rầu rĩ không vui. Ngay cả khi hắn biểu diễn điêu tạc tượng cù lần trong 13 nhát đục cũng không thể chọc nàng cười được.

Hắn vốn là người không giỏi ăn nói, đành bất chấp nguy hiểm chạy đến cửa hiệu y phục và son phấn, mua một đống váy áo xinh đẹp và son phấn mới toanh. Ai ngờ giai nhân nhìn thấy lại càng buồn bã hơn.

"Ngươi biết điêu khắc tượng khỉ, tài tử biết thổi sáo, các ngươi có thể giúp Hoàng Đế tỷ tỷ thoát khỏi vòng vây quân địch. Còn ta mỗi ngày chỉ biết nghiên cứu loại váy nào nên phối với kiểu trang điểm gì, không có tí tác dụng gì hết." Thế nào cũng có một ngày Vương Nhị ghét bỏ nàng.

Chuyện của tương lai, ai dám hứa chắc được đâu. Vương Nhị chỉ biết hiện tại, hắn không hề ghét bỏ nàng chút nào cả.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, đưa hai bàn tay ra trước mặt giai nhân. Lòng bàn tay tràn đầy những vết chai do nghề mộc, còn có những vết thương mới vì mấy ngày nay điêu khắc tượng khỉ để đánh lạc hướng quân truy đuổi.

Giai nhân vừa nhìn thấy vết thương, lập tức đau lòng đến mức quên hết sầu khổ, vội vàng lấy mỹ phẩm dưỡng da ra, bôi lên rồi xoa bóp cho hắn. Xoa bóp một hồi, giai nhân chợt nảy ra sáng kiến: "Ta có thể trang điểm cho Hoàng Đế tỷ tỷ, để truy binh không phát hiện ra tỷ ấy nữa."

Sự thật đã chứng minh, trang điểm quả đúng là tà thuật. Vị Hoàng Đế đang bị truy bắt cứ thế thản nhiên tiến vào Kinh Thành ngay dưới mí mắt quân địch. Không ai có thể ngờ rằng chàng trai anh tuấn bất phàm kia lại là một cô gái.

Ngày hôm đó, trái tim của khuê tú khắp Kinh Thành rơi vỡ đầy đất.

Hoàng Đế thuận lợi trở về cung, các quan đại thần có trụ cột, đánh trận ngày càng thuận lợi, thừa thế xông lên đoạt lại mấy tòa thành trì từ tay quân địch.

Tài tử ngày nào cũng mê mẩn nhìn Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng, cả lúc nằm mơ cũng cười thành tiếng.

Tam Nha nhà y quả nhiên là đáng yêu nhất. Lúc bắt tôm cũng đáng yêu, lúc đánh y cũng đáng yêu, ngay cả lúc làm Hoàng Đế cũng có thể đáng yêu như vậy.

Tài tử thật vui vẻ, mà mỗi khi vui vẻ, y lại muốn thổi sáo. Hoàng Đế sừng sộ trừng y: "Cao thủ võ lâm, ngươi còn muốn ăn tôm hùm đất nữa không?"

"..." Cao thủ võ lâm cuống quýt buông cây sáo.

Hoàng Thượng phúc lớn ngang trời, giúp bách tính Kinh Thành thoát được một kiếp nạn.

Ở bên này, hai người họ ngang nhiên khoe ân ái giữa chốn triều đình, lóa mù mắt bá quan văn võ.

Ở một bên khác, xưởng gỗ của giai nhân và Vương Nhị cũng được khai trương.

"Vương Nhị Vương Nhị, ta muốn mở một cửa hàng son phấn. Ở đây, ngươi là ông chủ, ta là vợ ông chủ. Ở bên kia, ta là bà chủ, ngươi là chồng bà chủ."

Từ khi thành công giúp Hoàng Đế tỷ tỷ cải trang, giai nhân cảm thấy mình đã mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, một tham vọng lớn đang tỏa sáng trước mắt. Nàng không còn cho rằng phối đồ và trang điểm là những kỹ năng vô dụng nữa. Không những vậy, nàng còn muốn học tập thêm nhiều kỹ năng lợi hại hơn nữa.

Vương Nhị trịnh trọng trao cho giai nhân một đôi khỉ tình nhân. Hắn cảm thấy giai nhân đắm chìm trong đam mê sự nghiệp như đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Giai nhân chắp tay sau lưng, nhìn Vương Nhị bê đống tượng gỗ tinh xảo bày biện khắp cửa hàng, tung tăng dạo một vòng, khó hiểu hỏi: "Sao trong tiệm không có tượng khỉ con?"

Vương Nhị cười: "Ta chỉ khắc khỉ con cho mình ngươi thôi."

Tuyệt, bên này cũng khoe ân ái. Người tiếp theo.