Tạm Biệt Versailles

Chương 21



Nhà tháp nằm ở phía tây cung Hofburg, bình thường không có ai qua lại. Nữ Hoàng thường cấm túc lũ trẻ ở đây. Mỗi khi bệnh dịch bùng phát, nhà tháp được trưng dụng làm nơi cách ly người bệnh.

Hiện tại Hoàng thất chỉ có duy nhất công chúa Carolina nhiễm bệnh, đang chữa trị ở đây.

Dù Antonia bị cấm túc, cô vẫn thành công dỗ các nữ hầu đi trước, bản thân quen thuộc dò dẫm quanh hàng lang tối đen như mực.

Là công chúa nhỏ thường xuyên vướng vào rắc rối, cô là người quen thuộc nhà tháp nhất hoàng cung.

Các phòng không khóa, Antonia dựa theo trí nhớ, nhanh chóng tìm được phòng Carolina.

Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng “uỳnh” bên trong, Carolina phẫn nộ thét chói tai: “Cút! Đừng để ta thấy các ngươi!”

Antonia dán tai lên cửa, thấy cửa phòng mở ra. Hai nữ hầu hoảng loạn bưng đồ đạc rời đi.

Vài phút sau, trong phòng vọng tiếng khóc.

Antonia đứng trước cửa một lúc, đẩy cửa đi vào.

Carolina ôm chăn, đưa lưng về phía cửa. Nghe thấy tiếng động, cô ấy ngạc nhiên quay đầu, trợn mắt trừng em gái, “Sao lại là em?”

Giây tiếp theo, cô ấy trùm chăn kín đầu, hét toáng: “Muốn chết đúng không? Cút! Cút đi!”

Antonia lại gần, ngồi bên giường cô ấy, “Đừng lo, em sẽ không bị lây.”

“Hả?” Carolina dò đầu ra khỏi chăn.

Dù sao cô ấy chỉ là cô nhóc mười tuổi, tò mò hỏi: “Em cũng bị bệnh đậu mùa?”

“Khỏe rồi.” Antonia mỉm cười, cẩn thận đánh giá Carolina.

Ngoại trừ mấy vết mụn nước sau tai và trên cổ tay, những chỗ khác không sao, vết mụn nước không lan thành bọc mủ.

Hoàn hảo.

Biến chứng nhẹ, đoán chừng một thời gian nữa sẽ khỏi, không để lại di chứng.

“Em tham gia thí nghiệm chích ngừa vaccine công khai. Bác sĩ chứng thực vaccine phòng bệnh có thể phòng bệnh đậu mùa.” Antonia giém chăn cho Carolina, “Bệnh của chị không nặng, chắc chắn sẽ khỏi. Yên tâm.”

Có lẽ nhờ khẩu trang và nước sôi, cũng có lẽ do may mắn, Carolina không biến chuyển nặng, không nguy hiểm tới tính mạng. Nếu dưỡng bệnh tốt, cô ấy sẽ không để lại sẹo.

Antonia thở phào nhẹ nhõm.

Do cô thay đổi lịch sử nên Carolina mới nhiễm bệnh đậu mùa. Tuy cô không thể nói cho cô ấy, nhưng cô có trách nhiệm chăm sóc cô ấy.

Carolina nhìn Antonia nửa ngày, đột nhiên ôm chầm cô, òa khóc: “Hu hu, Antonia! Chị sợ mình giống anh Charles…”

Rõ ràng mấy ngày trước anh Charles còn dẫn cô ấy cưỡi ngựa, đảo mắt đã nằm trên giường sốt cao không giảm. Vài ngày sau toàn thân anh ấy nổi mủ, lần cuối cùng Carolina gặp Charles là ở lễ tang anh ấy.

Antonia vỗ lưng Carolina, dịu dàng dỗ dành, “Đừng sợ, em ở bên chị.”

Cô vừa chích ngừa đậu mùa, cần ở một mình một thời gian để quan sát.

Sau khi quay về Vienna, Antonia bận rộn chuyện vaccine. Hiện tại rảnh rỗi, cô xắn tay đọc sách, thử thay đổi vận mệnh bản thân.

Kiếp trước, chỉ khi nữ hầu thúc giục, Antonia mới đọc sách. Sau này sinh hoạt ở cung Versailles, cô bảo người khác đọc sách cho cô nghe.

Antonia chưa bao giờ nghiêm túc đọc sách.

Lời đồn đại lan truyền khắp Paris, mọi người buộc tội cô, cô mới bắt đầu quan tâm chuyện quốc gia.

Những ngày cuối cùng bị giam cầm trong cung điện, trang sách giúp Antonia lấy lại bình tĩnh.

Hiện tại cô có được thứ bản thân khi đó không có.

Thời gian.

...

Hai tuần sau, Antonia và Carolina khỏi bệnh, cùng rời khỏi nhà tháp.

Tin tức truyền khắp Vienna, thí nghiệm chích ngừa vaccine đậu mùa thành công rực rỡ. Công chúa điện hạ và thiếu niên dị quốc đều bình an vô sự.

Ngày nào cũng có người xếp hàng dài trước phòng khám để chích ngừa vaccine.

Tuy giáo hội cảnh cáo thần linh đang quan sát mọi người, nhưng họ không dám chỉ trích Nữ Hoàng và công chúa điện hạ.

Từng có một người phụ nữ sùng đạo công khai chỉ trích, kết quả bị đuổi ra khỏi giáo đường. Từ đó về sau bà ta trở thành trò cười trong miệng hàng xóm.

Hội liên hiệp y khoa Vienna phản đối Hoàng thất ủng hộ bác sĩ Swieten và thí nghiệm độc ác của ông ấy. Nhưng dù sao người tham gia thí nghiệm cũng là công chúa, bọn họ chỉ đành nuốt cục tức vào bụng.

Án mạng gia đình tham gia thí nghiệm chích ngừa đậu mùa công khai rộng rãi.

Gia đình họ được an táng ở phần mộ đẹp nhất công viên Antistia, Vienna. Thái Tử Joseph tham gia tang lễ, tuyên bố với người dân Phổ sẽ phải trả giá đắt.

“Quả nhiên là lũ Phổ dã man làm!”

“Quân ăn cướp! Lũ dã man!”

“Tôi nói rồi mà, lúc trước người dân phẫn nộ có phần kỳ quái, chắc chắn do chúng đứng sau giở trò!”

Antonia không ngờ phong ba bệnh dịch kết thúc, cô phải đối mặt với bài kiểm tra dương cầm, tiếng Đức, tiếng Pháp, may vá.

Phu nhân Brands không theo Antonia tới Nga, vậy nên vô cùng quan tâm chương trình học cô lỡ dở nửa năm. Họ hiểu tính nữ đại công tước, chắc chắn cô không dành thời gian cho việc học.

Vì thế Antonia nhận thông báo, ba ngày sau các gia sư sẽ kiểm tra tiến độ học của cô.

Tiếng Pháp và may vá đều dễ dàng thông qua. Cô ở Paris nhiều năm, đã sớm thành thạo tiếng Pháp. Ngoài ra cô còn dụng tâm thiết kế váy vóc hoa lệ.

Đương nhiên Antonia sẽ không để lộ thiên phú tiếng Pháp và may vá, cố ý đạt điểm thấp một chút là chuyện dễ dàng.

Nhưng tiếng Đức và dương cầm khá khó nhằn.

Năm mười lăm tuổi Antonia gả sang Pháp, hai mươi năm trời không hề nói tiếng Đức, kiến thức tiếng Đức gần như bay biến. Sau này trùng sinh, cô dựa vào chút tiền vốn ít ỏi chống đỡ. May mắn cô còn nhỏ, học tiếng Đức chữ đực chữ cái, vậy nên không bị phát hiện.

Nhưng nếu kiểm tra đọc viết…

Về phần đàn dương cầm, Antonia nghĩ tới một người.

Thần đồng âm nhạc vẫn đang ở Vienna, nhờ cậu ấy giúp đỡ là xong.

Thuận tiện nhắc nhở, để cậu ấy liệu cơm gắp mắm, tránh tiêu xài lãng phí, nếu không cuộc sống sau này rất đáng thương.

Antonia ngồi xe ngựa băng qua con phố Carinthia náo nhiệt, đang định quẹo vào ngõ Hagenberg, đột nhiên xe ngựa phanh gấp.

“Gã say rượu kia, đi đứng cẩn thận!” Người lái xe mắng.

Antonia mở cửa kính ngó ra ngoài, phát hiện một gã say quắc cần câu ôm bình rượu ra khỏi quán bar. Vừa rồi xe ngựa suýt đâm vào gã.

Con ma men uống tới đỏ mặt, đi đứng lảo đảo, nghe vậy cười mắng: “Thằng chó, mày nói gì cơ? Vừa chích vaccine đúng không?”

Người lái xe mặc kệ gã, không muốn công chúa nhỏ nghe mấy lời ô uế, quay đầu ngựa sang hướng khác.

“Ha ha ha! Rặt một lũ chích ngừa lung tung! Chúng mày đều bị… ả công chúa bệnh đậu mùa dắt mũi!”

Con ma men giơ bình rượu, gõ “coong coong” lên mái hiên, “Nữ Hoàng tác phong và kỷ luật sinh ra ả công chúa bệnh đậu mùa… Ha ha!”

Xe ngựa đã quay đầu, người lái xe không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, để thần dạy dỗ gã một bài học…”

“Không cần.” Antonia bình tĩnh đáp: “Đi thôi.”

Công chúa bệnh đậu mùa?

Kém xa biệt hiệu “Phu nhân chúa chổm”, “Vương Hậu lăng loàn” người Pháp đặt cho cô.

Cô không sao.

Người lái xe không đồng tình, “Người thật sự…”

“Thưa ngài, chúng ta đi thôi.” Antonia tựa lưng vào tấm thảm mềm mại.

Đúng lúc này, một bóng hình bé nhỏ đẩy con ma men, gã ta loạng choạng đập đầu vào tường.

Chiếc mũ của cô ấy rủ xuống, để lộ mái tóc vàng quen thuộc.

Cô ấy vừa đấm vừa đá, phẫn nộ thét chói tai: “Không cho phép ngươi nói em ấy như vậy! Thằng ngu, xin lỗi đi!”

“…” Antonia choáng váng, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Carolina?!

Sao cô ấy ở đây? Còn không biết nặng nhẹ hành hung người dân!

Tuy ở trong cung cô ấy rất mạnh, hiện tại em trai Maximilian không đánh lại cô ấy, nhưng trước mặt là người đàn ông trưởng thành!

Con ma men làu bàu đứng dậy, trên đầu dính đầy tuyết. Thân hình to lớn của gã phủ bóng xuống Carolina, tựa con gấu khổng lồ vươn tay…

Antonia hoảng sợ, định bảo người lái xe xuống hỗ trợ, hai người đàn ông xách con ma men lên, ném gã vào trong góc. Gã lại chìm trong đụn tuyết.

Cùng lúc đó, người dân chạy về phía này. Cô gái nọ kéo Carolina sang bên, những người khác phẫn nộ vây quanh con ma men.

“Đồ ngu! Đồ ăn hại!” 

“Công chúa Antonia tham gia thí nghiệm công khai để cứu mạng người dân, không phải cứu loại ngu xuẩn như mày!”

“Sao bệnh đậu mùa không kéo mày xuống địa ngục?”

Antonia: “…”

Cô nhìn Carolina vẫn còn hăng máu, đáng tiếc bị thị nữ kéo lên xe ngựa, yên lặng kéo rèm xuống, “Thưa ngài, đi thôi.”

...

May mắn ngõ Hagenberg vắng người, càng không có ai nhận ra cô.

Antonia bước vào hoa viên khách sạn nơi Mozart ở. Còn chưa đi tới đại sảnh, tiếng dương cầm du dương vang lên.

Vui, nhiệt tình, tựa như bản hòa ca. Đúng là phong cách thời trẻ của Mozart.

Cô yên lặng đứng nghe một lúc, chờ nghỉ giữa đoạn mới đi vào.

Không ngờ Antonia còn chưa kịp thấy thần đồng âm nhạc, bóng dáng thiếu niên tóc đen đứng bên cầu thang đã đập ngay vào mắt.

Anh híp mắt suy nghĩ, giống như hòa làm một với khúc nhạc.

“Điện hạ! Sao người lại ở đây?” Không đợi Antonia lên tiếng, tiếng đàn dừng lại.

Mozart ngạc nhiên nhảy xuống, chạy lại gần kéo tay cô, “Em chưa kịp đàn cho ngài Tesla nghe! Ngài ấy là một quý ông vô cùng lịch lãm!”

“Ồ…” Antonia nhướng máy, lạnh lùng lườm Nikola.

Cô hào phóng tài trợ tiền, cho anh nơi ở, để anh an tâm nghiên cứu máy hơi nước. Kết quả hiện tại anh lấy tiền của cô mua vui cho nhạc sĩ?

Antonia cười lạnh, thầm nghĩ Nikola thật may mắn. Anh thoát khỏi cung điện mùa đông ngập tràn nguy cơ, thông qua cô liên hệ với Hoàng Đế Thánh chế La Mã, giải quyết vấn đề thân phận, thậm chí mời Mozart đánh đàn cho anh…

Anh có biết nhiều năm sau Mozart sẽ trở thành nhà soạn nhạc thiên tài không?

Nikola phát hiện ánh mắt của cô, im lặng đứng thẳng.

Thiếu niên bình tĩnh sửa lại nơ trên ngực, khom lưng cúi chào.

“Điện hạ, để em giới thiệu cho người!” Mozart kéo tay cô lại gần Nikola, “Đây là người bạn mới của em, tử tước Tesla!”

Biết rồi biết rồi. Anh là con trai một bá tước người Croatia, được vợ chồng Hoàng Đế mời tới Vienna học tập nghiên cứu.

Không cần giới thiệu, ta còn hiểu rõ Nikola hơn em. Antonia mất kiên nhẫn, chỉ muốn ngắt lời Mozart.

Nhưng Mozart nói hăng say, cô không kịp xen mồm.

“Tử tước Tesla thuộc gia tộc giả kim thuật sư sống trên đảo Adriatic [1]. Tuy ngài ấy mới chỉ mười tuổi, nhưng hiện tại đã là nhà giả kim thuật sư và nhà tiên tri thiên tài!”

[1] Biển Adriatic là một vùng biển phân cách bán đảo Ý với bán đảo Balkan, được đặt tên theo thành phố Adria. Biển Adriatic là một phần của Địa Trung Hải. Bờ biển phía tây thuộc Ý trong khi bờ biển phía đông thuộc Croatia, một phần nhỏ khác thuộc lãnh thổ của Slovenia, Bosna và Hercegovina, Montenegro và Albania.

Antonia càng nghe càng thấy lạ, nhịn không được lườm người khởi xướng.

Ngài Tesla mỉm cười nghe Mozart giới thiệu, không hề có chút xấu hổ.

Nếu không phải quá trẻ, anh thực sự rất giống nhà giả kim thuật sư Alessandro Cagliostro. Mỗi khi nghe mọi người thổi phồng thái quá về mình, ông đều bình tĩnh tiếp nhận.

“Ngài ấy hiểu biết sâu rộng về âm nhạc… Ngài ấy… ngài ấy còn tiên tri cho em!”

Không biết Mozart nghĩ tới gì, xấu hổ hắng giọng: “Ngài ấy nghe được lời thần linh, có thể giúp em sửa dở thành hay, giúp tài năng của em tỏa sáng giữa trời đêm.”

Đôi mắt màu lam của Mozart tràn ngập niềm vui, “Nếu điện hạ có ước nguyện cứ nói với ngài Tesla, nhất định ngài ấy sẽ thực hiện giúp người!”

______

Lời tác giả:

Antonia: …Bắt nạt Mozart ngốc đúng không?

______

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Ha ha, bắt nạt Mozart ngốc.

– Tesla: Để xem Mozart và Antonia ai ngốc hơn ai.