Tạm Biệt Versailles

Chương 77: Ngoại truyện 2



Thiếu nữ mặc váy trắng trải qua năm này tháng nọ trong cung điện.

Cô chứng kiến vô số vũ hội, hàng ngàn ngọn nến thắp sáng như ban ngày, chiếc váy vàng xoay tròn trên nền thảm nhung thiên nga. Mấy trăm năm tựa thủy ngân rơi vỡ, biến mất trong tầm tay. Vô số bóng hình bước vào đây rồi lại rời đi.

Ánh sáng phập phồng, cuối cùng hết thảy lại yên lặng.

Nhưng cô tìm thấy niềm vui mới.

Mấy chục thập niên lục tung mọi ngóc ngách, thật sự không còn nơi nào thú vị để khám phá, cô chuyển sự chú ý sang con người. Một ngày nọ có vô số người tới đây, líu ríu đi qua đi lại. Nhìn nét mặt ngây ngô khờ dại của họ, cô nhịn không được muốn trêu họ một chút.

Vì thế cô cân nhắc làm thế nào dọa những người này.

Đáng tiếc phần lớn không thấy cô, cũng không cảm nhận sự tồn tại của cô. Cô chỉ có thể nhân lúc đêm tối trộm bay sau lưng những kẻ đột nhập, đột nhiên vén tấm rèm, thổi tắt ngọn nến, cười hì hì chờ họ hét chói tai, sau đó bị bảo vệ phát hiện cưỡng chế đuổi đi.

Nơi này tựa cảnh trong mơ của cô, cô có thể tạo ra ảo giác. Ví dụ cô sẽ đàn dương cầm ở đại sảnh, biến chiếc bàn dài bày vô số món ngon, hoặc tổ chức vũ hội giữa đêm khuya. Đáng tiếc chúng giống như cô, đều không tồn tại, chỉ có cô thấy.

Thỉnh thoảng có người thấy cô, cũng nhìn thấy buổi vũ hội của cô. Người như vậy rất ít, hơn nữa phần lớn không ý thức được cô khác họ.

Cho tới khi hai cô gái nọ lạc đường trong hoa viên, có người thấy cô đứng bên cửa sổ. Anne Moberly và Eleanor Jourdain rời cung điện Versailles, kể cho họ sự xuất hiện của cô. Truyền thông liên tục đưa tin, rất nhiều phóng viên và du khách tới tham quan chiêm ngưỡng. (*)

Thật ra cô nguyện ý để họ thấy bản thân, cho dù cung điện này hoa lệ, nhưng sống một mình rất tịch mịch. Đáng tiếc không phải ai cũng giống hai cô gái đó, những người xông vào cung điện Versailles đều không thấy cô.

Được rồi, hết thảy lại quay trở về như cũ, không có ai tán gẫu.

Nhiều năm trôi qua, cô đã không còn chấp niệm với chuyện này.

Tin cô đi, sau khi thử ngàn cách dọa du khách, trò chơi cũng dần nhàm chán.

Năm 1882, cung điện Versailles tổ chức tiệc chiêu đãi và vũ hội ngoài trời.

Các cô gái mặc lễ phục, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, mọi người áo mũ chỉnh tề ăn uống linh đình. Hết thảy đều vô cùng náo nhiệt, chẳng qua không liên quan tới cô, cô chỉ thấy ầm ĩ.

Thời điểm mọi người rời đi, ánh đèn tắt ngóm, hương nước hoa váng vất, điệu Waltz phiêu đãng, đèn treo thủy tinh và đèn hành lang chợt sáng.

Cuối cùng cũng đến lượt sân nhà của cô.

Cô gái vỗ tay, ngọn đèn dầu sáng lên.

Trên bàn dài bày đầy hoa tươi, hoa quả và rượu nho. Cô không hứng thú với đống thịt mỡ ngấy tận cổ.

Đàn dương cầm ngà voi đặt trong góc. Những người đàn ông mặc áo bành tô và các cô gái bắt đầu đi tới đi lui. Bóng dáng họ lay động, điệu Waltz vang lên, là bài “Tiếng gọi mùa xuân” và “Dòng Danube xanh”.

Để đám người vừa khiêu vũ lại một lần nữa khiêu vũ vì cô!

Cô gái lướt qua đại sảnh, cẩn thận tránh cặp đôi đang khiêu vũ và các bồi bàn, giống như họ thật sự nhìn thấy cô.

Cô ngồi trước đàn dương cầm, một tay chống cằm, nhắm mắt lắng nghe.

Cho dù nghe vô số lần, cô vẫn rất thích vũ khúc này. Không hiểu sao cô cảm thấy nó dịu dàng da diết.

Đột nhiên có người vỗ nhẹ vai cô.

Nói thật, suýt nữa cô nhảy dựng.

Tin cô đi, nếu hơn một trăm năm qua không bị ai động chạm, bạn cũng sẽ nhảy dựng giống vậy.

Nháy mắt cô lại bình tĩnh.

Chúa ơi, cô chưa bao giờ gặp chuyện thú vị như hôm nay!

Có người xông vào ảo cảnh, nhìn thấy cô, chạm vào cô.

Nếu là vậy…

Nên đùa dai một chút, dù sao cũng là cơ hội hiếm có.

Cô chờ mong quay đầu, cố gắng để bản thân quay một trăm tám mươi độ, thoạt nhìn giống như mặt sau giống mặt trước.

Nhưng thiếu niên kia làm như không thấy, lập tức kéo cô lên!

Cô ngạc nhiên mấy giây. Nhân lúc cô thất thần, thiếu niên kéo cô vào sân nhảy.

Cô ngẫm nghĩ, quyết định xoay đầu trở về.

Không nhìn thấy mặt anh, cảm giác có gì đó không đúng.

Quay đầu rồi, cô ngửi thấy mùi rượu váng vất.

Chà, hóa ra là con ma men.

Nhưng người này còn trẻ, trông khá đẹp trai.

Khiêu vũ với anh cũng tốt. Đã lâu cô không khiêu vũ với người ta! Ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ.

Giai điệu hoa mỹ vang lên, đèn dầu đại sảnh bừng cháy.

Làn váy tầng tầng lớp lớp tựa bông tuyết, hàng ngàn hàng vạn ánh nến nóng cháy chiếu vào mặt. Giày nhảy lạnh băng va chạm với sàn tựa tiếng giọt nước tí tách, đá lát nền cẩm thạch phản chiếu hai bóng hình như thiêu như đốt.

Đôi nam nữ trong đại sảnh ôm, xoay tròn, tách ra, giống hệt cánh bướm lộng lẫy.

Làn váy nở rộ, không khí nóng bỏng, hương rượu càng khiến độ ấm tăng cao, dễ dàng mê hoặc lòng người.

Lại một lần nắm tay xoay tròn, anh đụng vào thứ gì đó hơi lạnh trên cổ tay cô, nhưng anh không để ý.

Trong vũ hội, hương rượu mê người của thiếu niên váng vất. Bọn họ không ý thức được thân thể đong đưa theo nhịp nhảy, khuôn mặt càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…

Nháy mắt, cô thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt anh.

Mái tóc dài màu vàng, đôi mắt xanh lam, quả là khuôn mặt quen thuộc, giống hệt vô số bức tranh chân dung treo trong cung điện Versailles.

Cô… là linh hồn kẹt lại dòng thời gian.

Ánh nến chợt tắt, hơi ấm biến mất, âm nhạc ngừng tấu, hương nước hoa và tiếng cười đùa dần rời xa.

Cô gái ôm anh khiêu vũ biến mất.

Nikola lảo đảo, đầu ngón tay vẫn còn lưu giữ cảm giác mềm mại, trước mắt chỉ còn hắc ám.

Hết thảy đều là cảnh trong mơ.

Giấc mơ trong bóng đêm tăm tối, tựa bài ca tiễn đưa của thiên sứ.

...

Lúc Nikola bị bảo vệ Versailles thô bạo gọi dậy, đầu óc anh trống rỗng.

Anh hoàn toàn không nhớ rõ tại sao mình lại từ Paris tới Versailles, hơn nữa lạc vào rạp hát của Vương Hậu người bình thường không được phép vào.

Mọi người không tin lời giải thích của anh, mặc dù mùi rượu ám trên người anh bốc nồng nặc.

Bảo vệ bắt anh xì tiền phạt.

Nikola chỉ đành đút tay vào túi… sau đó ngây ngẩn.

Chờ nộp tiền phạt, rời khỏi cung điện Versailles, ngồi xe điện quay về thành phố, Nikola mới lấy thứ trong túi ra.

Là chiếc lắc bạc tinh xảo, ở giữa xâu viên trân châu kỳ lạ hình cánh chim, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Nikola ngẩn ngơ.

Có lẽ do viên trân châu này không giống những viên trân châu khác? Nikola nhận ra mình không khó chịu như mọi hôm.

Nhưng tại sao nó nằm trong tay anh?

Nikola cảm giác mình quên thứ gì đó.

Dù cố gắng hồi tưởng thế nào, trí nhớ phản bội anh cũng không quay lại.

Đối với Nikola, một đêm say mèm mất hết lý trí là chuyện không thể chấp nhận.

Từ đó về sau, anh cẩn thận khống chế tửu lượng, không bao giờ chạm vào rượu.

Anh rời Paris, tới Bắc Mỹ.

Tuy tới thành phố xa lạ với hai bàn tay trắng, nhưng sau mười năm nghiên cứu, anh trở thành danh nhân thời kỳ khai sáng.

Nổi tiếng rồi, thường xuyên có phóng viên tới phỏng vấn. Bình thường anh luôn từ chối, bởi vì điều này phí thời gian.

Nhiều năm sau, thời điểm bước sang thế kỷ mới, anh nhận một bài phỏng vấn.

“Những người theo chủ nghĩa tương lai nói Nikola Tesla sinh ra vì thế kỷ XX và thế kỷ XXI. Thánh ca của chúng ta là từ trường chuyển động ngược chiều, cảm ứng động cơ điện. Ngài được xưng là ‘thợ săn tìm thấy ánh sáng trong chốn sâu thẳm’, ‘dũng sĩ bắt giữ ngọn lửa thiên đường’.” (*)

Nikola cảm thấy có chút buồn cười. Anh vẫn bình tĩnh như thường, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, đây đều là những phát minh quan trọng của tôi.”

Sau đó anh trợn mắt, “Nhưng tôi là kẻ thất bại. Tôi vẫn chưa thực hiện được mục tiêu lớn nhất đời mình.”

“Ngài Tesla, nguyện vọng của ngài là gì?”

Nikola đang định mở miệng, cảm giác quen thuộc bỗng xẹt qua.

Anh ngẩn người.

“Ngài Tesla?” Phóng viên gọi.

Phỏng vấn xong, Nikola im lặng tới công viên trung tâm Manhattan, thẫn thờ cho bồ câu ăn.

Nguyện vọng của anh… là gì?

Đó chỉ là một thứ rất nhỏ.

Sau này anh chế tạo quả cầu tia chớp, sử dụng tia chớp nhân tạo chiếu sáng bầu trời như tuyết. Anh không hứng thú với dòng điện và vô tuyến điện, các nhà tư bản cũng không còn hứng thú với anh. Phát minh của anh không liên quan tới động cơ tuabin hai lưỡi, bạn thân anh qua đời. Anh im lặng viết thơ, làm thí nghiệm, cho tới khi sinh mệnh kết thúc.

Anh chết trong nghèo túng và thất vọng, nhưng anh vẫn bình tĩnh.

Tựa lông chim dung nhập vào sương trắng mờ mịt vô tận.

Thời điểm sắp chết, cảm giác quen thuộc lại đánh úp.

Lúc này anh nghĩ ra rồi.

Rất nhiều năm trước, hình như anh từng gặp một cô gái mặc váy trắng.

...

Nikola không ngờ lần thứ hai tỉnh lại sẽ mang theo trí nhớ kiếp trước.

Lò sưởi ấm áp, nến vàng, đá khổng tước và đá trắng cẩm thạch mạ vàng, cảnh tượng giống hệt viện bảo tàng nào đó.

Trong phòng chỉ có ánh trăng mờ mịt hắt vào, lạnh lẽo chiếu khắp người.

Thiên đường?

Không giống.

Nikola ngẩng đầu, phát hiện mình ghé vào chiếc bàn tròn màu trắng.

Trên bàn đặt bầu rượu bạc khảm ruby, bên trong đựng chất lỏng đỏ tươi. Một tay anh đang cầm ly rượu trong suốt.

Đột nhiên anh nghĩ tới gì đó, cúi đầu bỗng thấy… bản thân không phải người trưởng thành. Không ngờ anh lại là đứa trẻ chưa tròn mười tuổi.

Quái lạ, trí nhớ không thuộc về anh chảy vào trong óc. Thật khó chịu, nhưng vẫn thừa nhận được.

Nikola phán đoán… có lẽ trường hợp của anh giống cuốn tiểu thuyết ông bạn già từng viết: Xuyên không. Trí nhớ anh vừa thấy là trí nhớ chủ nhân cơ thể này.

Anh xuyên không về thế kỷ XVIII?

Nikola ngồi yên một lúc, lẳng lặng ra ngoài.

Dựa theo ký ức mơ hồ, anh vòng qua hành lang gấp khúc, đẩy cánh cửa khá quen mắt.

Thoạt nhìn… đây giống như thư phòng.

Thư phòng im ắng, không có ai khác. Anh đi dạo nửa vòng, phát hiện một cái tên quen thuộc – Voltaire.

Ngăn tủ chất đầy sách của Voltaire. Anh liếc mắt, không động chạm, chuẩn bị rời đi.

Quay về phòng, Nikola nhìn đồng hồ treo tường trên hành lang. Lúc này đang rạng sáng.

Trí nhớ đứt quãng ập vào não, bắt đầu trở nên khó chịu.

Nikola cảm thấy hết thảy không thể ngăn cản giấc ngủ của anh.

Cơ thể cậu nhóc này khỏe hơn cơ thể anh. Đã lâu anh không được trải nghiệm cảm giác say giấc nồng.

Nhưng anh vẫn giữ thói quen cũ, chờ tỉnh giấc, ánh mặt trời lấp ló ngoài cửa sổ, không tính quá sớm.

Nikola ngẫm nghĩ, bỏ một phần ly rượu vào ngăn kéo, phần còn lại đặt trên bàn.

Vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Mọi người thời này không quen dậy sớm.

Anh lén lút nghe ngóng bốn phương tám hướng, lựa chọn con đường không ai đi, lại bước vào căn phòng kia.

Nắm đấm cửa hơi nghiêng.

Nikola chỉnh về như cũ.

Anh vừa định rời đi, bỗng nhiên dừng bước.

Nửa đêm anh chạy tới đây, hiện tại mới là sáng sớm. Tại sao lại có người lẻn vào thư phòng giờ này?

Nikola do dự một lát, đẩy cửa đi vào.

Thư phòng yên ắng, không khác gì đêm qua.

Anh cẩn thận nhìn giá sách, đột nhiên nhìn lại hàng sách của Voltaire. Không, tối qua ở đây có ba mươi sáu cuốn sách, hiện tại nhiều hơn một cuốn, thành ba mươi bảy cuốn.

Nikola nheo mắt, rút cuốn “Chàng ngây thơ” người khác nhét vào.

“Cạch”, thứ gì đó rơi xuống.

Anh… phát hiện bí mật nào đó?

Nikola nhìn kỹ thứ nhét sau cuốn sách, có vẻ là một bức thư.

Đúng lúc này, ngoài cửa thư phòng có tiếng động.

Nikola không chút do dự rút bức thư, nhét sách về chỗ cũ.

Anh nhanh chóng trốn vào trong góc tối.

Ai đó đẩy cửa đi vào, sau đó lại im lặng.

Có người lại gần.

Nikola núp trong góc tối thấy một cô gái tóc vàng.

Cô nhanh chóng tới nơi anh vừa đứng, ngẩng đầu quan sát giá sách. Đáng tiếc vì chiều cao có hạn, cô đành lấy chiếc ghế nhỏ, giẫm lên trên, rút cuốn sách.

Cô nhíu mày khó hiểu.

Xung quanh yên ắng, tia nắng ban mai chiếu vào chiếc váy trắng, đẹp tựa bức tranh của tạo hóa.

Im lặng tới mức không đành lòng đánh vỡ.

Vì thế anh đi ra, lại gần cô.