Tam Đường Chủ

Chương 45: Truy tìm (1)



Nhà tù Hell.

Chiếc trực thăng do Thiên Xạ điều khiển từ từ đáp xuống mặt đất. Đám người được bố trí để canh gác xung quanh cổng nhà tù Hell nhanh chóng tập trung lại về hướng anh ta. Dường như sắc mặt ai cũng trở nên rất sốt ruột và lo lắng vì Typhon đột ngột rời khỏi vị trí của nó. Bọn họ không thể nào ngăn cản Typhon trong trạng thái nó rất lạ so với bình thường. Thậm chí, nó còn phát điên tấn công mọi người hung bạo, một người không may mắn bị nó cắn xé thành mảnh và nhai đầu.

Cảnh tượng kinh khủng đó khiến bọn họ vô cùng hoảng loạn chỉ biết mặc kệ Typhon bỏ đi. Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến nó biến thành “kẻ săn người” như thế. Tiến sĩ Nolan có nói, Typhon sẽ không làm hại ai nếu nó luôn được ăn no và nó sẽ không tấn công người khác nếu đối phương không bỏ chạy. Nhưng tình trạng của Typhon không đúng với hai việc trên. Nó như bị phát bệnh mà điên cuồng gào thét, đập phá mọi thứ. Bọn họ lúc ấy có thể nhìn thấy trong ánh mắt cực kỳ khát máu của Typhon chỉ toàn là lửa giận.

Typhon là vật nuôi của Tam Chủ, ngoài hắn ra thì nó không bao giờ nghe lời người khác. Tam Chủ nuôi Typhon từ khi nó còn rất nhỏ, trong quá trình đó hắn là người duy nhất trực tiếp huấn luyện cho “con mình”, mọi lời hắn nói nó đều thông hiểu một cách thần kỳ. Ngay cả khi sắc mặt Tam Chủ thay đổi nó cũng có thể hiểu được hắn đang tức giận hay hài lòng. Typhon chính là kết quả thí nghiệm thành công nhất của tiến sĩ Nolan. Ông ấy đã trải qua nhiều lần thất bại để lai tạo ra nó.

- Đội trưởng Thiên Cung, mấy ngày trước Typhon không hề có dấu hiệu bất thường gì. Nhưng đến sáng sớm ngày hôm nay nó đột nhiên phát điên tấn công mọi người. Hiện tại tiến sĩ Nolan không có ở Langlois, chúng ta không có thuốc để giúp Typhon bình thường trở lại. Chúng tôi cũng không dám báo tin cho Đường Chủ vì sợ ngài ấy nổi giận. Đội trưởng, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?

Thiên Xạ không nói gì. Anh ta vội vàng tiến vào bên trong Hell. Mọi người thấy vậy nhanh chóng theo sau Thiên Xạ tới phòng giám sát. Phòng giám sát nằm ở tầng hầm, nó là nơi không phải ai cũng có thể vào được. Ở đây, trừ Thiên Xạ và những người được phép ra thì không một ai được phép bước chân vào.

- Đội trưởng Thiên Cung, anh tới rồi.

Hans vui mừng rời màn hình tháo tai nghe xuống khi thấy Thiên Xạ bước vào, còn những người kia thì đứng ở ngoài chờ.

- Rốt cuộc Typhon đã xảy ra chuyện gì? Sao nó lại điên cuồng tấn công con người, đặc biệt là người của chúng ta. Cậu luôn ở phòng giám sát, có phát hiện ra được điều gì bất thường không? Chẳng hạn như ai tiếp xúc với Typhon gần đây hoặc ai là người đưa thức ăn cho nó? Typhon không thể tấn công người khác khi không có lý do. Quan trọng, nó chưa bao giờ rời khỏi vị trí canh gác của mình.

Thiên Xạ ngay lập tức nghiêm túc hỏi.

- Em đã xem đi xem lại camera giám sát nhiều lần rồi, thật sự không phát hiện ra điều gì bất thường. Suốt mấy ngày trước, Typhon rất bình thường nhưng sao sáng hôm nay nó lại trở nên kỳ lạ như thế, em cũng không rõ.

- Không thể không có nguyên nhân khiến nó đột ngột hành động bất thường được. Tam Chủ huấn luyện cho Typhon rất tốt, nó có thể tự mình làm chủ lý trí của bản thân. Cũng giống như con người chúng ta, một khi bị đánh mất lý trí đều biến thành một người hoàn toàn khác, Typhon không ngoại lệ. Người cuối cùng tiếp xúc với Typhon là ai?

- Khuya hôm qua, Đường Chủ có đến đây thăm Typhon. Anh Thiên Cung, nó là vật nuôi của ngài ấy, Đường Chủ không thể nào tự mình hại nó được. Chuyện này, thật sự đau não quá.

Nghe Hans chậm rãi kể, Thiên Xạ không biết nói gì thêm nữa. Đường Chủ tới Hell sao anh ta không biết? Mà người đàn ông đó lại chính là người tiếp xúc cuối cùng với Typhon. Thiên Xạ kéo ghế ngồi, ánh mắt trầm tư nhìn màn hình hiển thị mọi ngóc ngách nhà tù. Rốt cuộc là vì sao Typhon mất kiểm soát? Câu hỏi đó liên tục lập đi lập lại trong đầu anh ta. Hans ngồi bên cạnh, im lặng quan sát màn hình lớn. Mãi một lúc, cậu ta chợt nhớ ra.

- Phải ha! Khuya đêm qua em thấy Đường Chủ cho Typhon ăn thứ gì đó nhưng không có vấn đề gì. Tới sáng hôm nay, sau khi được người của chúng ta cho ăn no nó vẫn không xảy ra chuyện gì nhưng khi Typhon uống nước thì bắt đầu có dấu hiệu lạ. Đầu tiên, nó gầm thét dữ dội nghe rất đau đớn, tiếp theo thần kinh nó dần dần hỗn loạn đập phá những thứ xung quanh, cuối cùng là nó lao đến tấn công người chúng ta một cách điên cuồng.

Hans đập tay, nói.

- Ý cậu, mấu chốt ở đây chính là nguồn nước Typhon uống? Không phải chứ, nước hằng ngày Typhon uống cũng là nước các tù nhân ở đây sử dụng suốt bao nhiêu năm qua. Bọn họ uống không có vấn đề gì sao nó lại có?

Thiên Xạ quay mặt, cất giọng nghi hoặc.

- Em cũng uống nước đó để duy trì sự sống cho tới tận hôm nay mà. Anh thấy bây giờ em vẫn còn là con người đấy thôi. Tất cả các tù nhân đều rất bình thường trừ Typhon. Chúng ta không thể cứ ngồi đây chuẩn đoán hết ngày được, phải cầu cứu tiến sĩ Nolan giải đáp nhưng giờ ông ấy đang ở Pomeroy. Muốn bay đến Langlois phải mất ba ngày.

Hans chống cằm thở dài.

Nghe nói tiến sĩ Nolan bay sang Pomeroy nghiên cứu cái gì đó. Cậu ta chính là fan cứng của ông ấy. Hans vốn dĩ có niềm đam mê nghiên cứu khoa học từ nhỏ. Cậu ta từng ước nguyện sau này sẽ trở thành một nhà bác học vĩ đại nhất thế giới nhưng cuộc đời đâu để con người sống dễ dàng như thế.

Cậu ta chưa từng rời bước khỏi phòng giám sát, lấy đâu ra cơ hội được theo chân tiến sĩ Nolan nghiên cứu khoa học. Nghĩ tới đây, Hans buồn bã nằm xuống bàn. Cậu ta cũng từng nhiều lần muốn đề nghị riêng với Đường Chủ nhưng suy nghĩ lại, đành thôi. Muốn nói chuyện với Tam Hoàng, trước tiên bản thân Hans phải rời khỏi phòng giám sát rồi mới tính tiếp chuyện tương lai. Ngày đó chắc sẽ không bao giờ tới. Ngay từ lần đặt chân tới Loser, cậu ta đã được phân công nhiệm vụ giám sát nhà tù Hell cho hết đến cuộc đời.

- Nguồn nước cung cấp cho tù nhân ở Hell sử dụng đều là nước sạch được thông qua khử trùng sạch sẽ, không lẫn tạp chất. Kỳ lạ thật! Trước kia Typhon đâu có xảy ra tình trạng này sau khi uống nước. Nếu trong ba ngày chúng ta không tra được nguyên nhân rõ ràng, phải liên lạc với tiến sĩ Nolan giúp.

Thiên Xạ dựa người ra sau ghế, tay xoa trán. Anh ta không thể xác định được mấu chốt việc Typhon mất kiểm soát là bắt đầu từ đâu.

…***…

Tòa nhà Guido, Hách Tử với tình trạng hôn mê sâu đã được trực thăng đưa tới bệnh viện Vachon để tiện chăm sóc. Trong khi đó, Tan vẫn chưa về. Mọi người vô cùng lo lắng cho tình hình hiện tại của anh và Hách Tử. Trời cũng đã tối, tâm trạng của mỗi người càng lúc càng cực kỳ nặng nề. Nét mặt ai cũng sốt ruột bất an đến mức đứng ngồi không yên.

Ba mươi phút sau…

Bốn mươi lăm phút,…

Hơn một tiếng dài đằng đẵng trôi qua, thật sự lấy mất sự kiên nhẫn của mọi người.

- Chúng ta phải đi tìm anh Tan.

Then không nhịn được đứng dậy đề nghị. Cứ ngồi như thế này chẳng khác gì bị tra tấn.

- Không được. Người của đội A1 đang đi tìm anh ấy và Phi Giác. Chúng ta ráng ngồi đây chờ tin. Anh cũng thấy đấy, họ phải di chuyển bằng trực thăng mới có thể tìm thấy người. Nếu bây giờ chúng ta quyết định đi, chưa chắc gì giữ được mạng mà quay về lần hai.

Four hoảng hốt vội vàng lên tiếng ngăn cản. Anh ta vẫn còn chưa hết bàng hoàng về việc con quái thú cực kỳ hung tợn kia xuất hiện tấn công bọn họ. Thật sự lúc đó Four cứ tưởng mọi người không còn nguyên vẹn thi thể để chôn cất. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy sinh mạng của mình lại trở nên mong manh và quý giá đến thế. Trong tình cảnh ám ảnh khó quên ấy, Four chợt nhận ra rằng bản thân lại vô cùng muốn được tiếp tục sống.

“Cây sồi vững chãi nhất của khu rừng không phải là cây được bảo vệ khỏi cơn bão và giấu mình tránh ánh nắng mặt trời. Đó chính là cái cây mọc ở khu đất trống, ở đó nó buộc phải đấu tranh cho sự sinh tồn của mình chống chọi với gió mưa và mặt trời rát bỏng.”

Four từng đọc qua một cuốn sách có trích dẫn như vậy. Con người khi đứng trước nguy hiểm họ bắt buộc phải trỗi dậy đấu tranh với tử thần. Tính mạng là do bản thân ta quyết định, chết hoặc sống là do mỗi người định đoạt không ai có thể quyết định thay mình.

- Four nói đúng đấy. Chúng ta đi chẳng khác gì bán rẻ mạng sống cho con quái thú đó.

Then nhìn Mạnh Sở, anh ta không nói gì.

- Về rồi! Họ về rồi!

Wolf nét mặt vui mừng chạy nhanh vào báo cáo. Dứt lời, bầu không khí như bị hút cạn oxy, cả đám đồng loạt chạy ra hết bên ngoài.

Sáu chiếc trực thăng lần lượt đáp xuống sân, chiếc đầu tiên mở cửa, Tan nhảy xuống sắc mặt lạnh lùng đi một mạch vào trong Guido. Theo sau là Diêu Yểu, bước nhanh về hướng khác. Đám người vừa ngơ ngác vừa lo lắng nhìn theo bóng lưng dần khuất của Tan. Tất cả đều có chung một câu hỏi. Phi Giác đâu? Sao anh Tan chỉ về một mình? Không lẽ,…

- Đừng lo, cậu ấy sẽ không sao.

Diêu Ân vừa đi vừa lên tiếng trấn an mọi người.

Vẫn chưa tìm được Phi Giác…

- Làm sao bây giờ. Cậu ấy bị con quái thú quăng đi xa hơn Hách Tử.

Then cắn môi, giọng nói nghẹn nghẹn.

Mọi người không dám tưởng tượng ra trường hợp xấu nhất. Không gian trở nên im lặng chỉ nghe mỗi tiếng gió lạnh thổi vụt vụt. Tâm trạng mỗi người đều cực kỳ phức tạp không thể thốt thành lời. Nhiệm vụ truy tìm ba món bảo vật chỉ mới bắt đầu mà bọn họ đã gặp phải chuyện kinh khủng lúc sáng. Một người hiện tại cũng coi như là mất tích, nếu cứ tiếp tục thế này không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Tôi nói bạn các cậu không sao là không sao. Đường Ảnh sẽ không bao giờ bỏ rơi ai.

Diêu Ân dám khẳng định. Để tìm được Phi Giác, đội A1 phải lên một kế hoạch thật tỉ mỉ. Hang động Grudia là nơi không phải muốn vào là được. Một khi thành viên đội A1 quyết định bước vào Grudia thì xác suất trở ra là rất thấp. Bọn họ không thể hy vọng may mắn có thể tìm đến trong mọi trường hợp cấp bách. Thứ họ cần, là sự cẩn trọng nhất có thể.