Tâm Em Thiện, Miệng Em Hỗn

Chương 35



Gần nhà tổ chức hội chợ, cả nhà mẹ quyết định sẽ đến đó để chơi, tôi không muốn đi nhưng Chí Thanh lại một hai kéo tôi đi bằng được.

Thật ra, anh ta có dùng cách nào đi nữa mà tôi không muốn thì anh ta cũng không bắt ép được. Nhưng khổ nỗi, Gia Khánh lại tò mò về hội chợ cho nên tôi đành phải đi theo.

" thật ra, em không muốn thì không cần đi đâu."

" ở nhà mãi cũng chán."

Tôi vớ lấy chiếc hoodie màu xám rồi mặc vào người, bên trong có mặc thêm một chiếc giữ nhiệt rồi nên tôi chẳng mặc thêm áo khoác nữa.

Gia Khánh cười hì hì, bay tới ôm lấy tôi. Tên quỷ càng ngày càng thêm tự tiện rồi đấy, mà thôi kệ, tôi cũng quen rồi.

Dưới nhà, mẹ tôi đang chỉnh lại khăn cho em gái - quên không nhắc, con bé tên là Hazel Nelson.

" mày mặc thế không sợ lạnh à?”

" bình thường..."

Chí Thanh đã quen với cách nói chuyện cộc lốc của tôi rồi, anh ta cũng chẳng bày ra bộ mặt chán nản như trước nữa. Nhưng anh ta vẫn chưa dừng lại những hành động quan tâm tôi.

" có lẽ con gà đầu đỏ muốn bù đắp cho em đó."

Gia Khánh đã nói như vậy trong một lần nghe thấy tôi cằn nhằn.

Nhưng, tôi cần sự bù đắp của anh ta làm gì.

" được rồi, cả nhà lên xe thôi nào."

Người vừa nói là Angus Nelson, chồng của mẹ.

Và thế là, một nhà 4 người cộng thêm tôi ra khỏi nhà, lên xe và di chuyển đến nơi diễn ra hội chợ.

Tất nhiên, mẹ là người ngồi ghế lại phụ còn hàng ghế sau là Chí Thanh, Hazel và tôi ngồi. Đúng rồi, có thêm Gia Khánh nữa.

Tại hội chợ, Hazel và Gia Khánh vừa bước xuống xe liền phấn khích, liếc ngang ngó dọc.

" em gái nhỏ, con mèo kia giống em thế!"

Gia Khánh giật tay áo của tôi, phấn khích chỉ về sạp gấu bông, đúng hơn là chỉ về con mèo với vẻ mặt trông rất khó ở.

“ hấp vừa thôi."

Chí Thanh thấy tôi nhìn con mèo đó liền nhập vai anh trai tốt, kéo tôi chạy đến luôn.

" mày thích con mèo này không?”

Chí Thanh mỉm cười hỏi tôi.

Ban đầu tôi định nói không, nhưng nghĩ đến ánh mắt lấp la lấp lánh của Gia Khánh, tôi lại buột miệng nói có.

Chí Thanh nghe xong, cười càng thêm tươi tắn, anh ta rất hào phòng rút ra 30 đô đưa cho chủ sạp, sau đó nhận lại 15 chiếc phi tiêu.

Ừ, để lấy được con mèo mặt khó ở kia thì chúng ta phải phi nổ 10 quả bóng bay tất cả.

" có được không vậy?”

Gia Khánh nghi ngờ nhìn Chí Thanh, tôi đứng bên cạnh cũng vậy. Nhưng tôi, giao tiền rồi thì cứ xem anh ta thể hiện đi.

Kết quả là, ném được 8 chiếc phi tiêu rồi mà mới chỉ nổ có 2 quả.

" thôi, mắt anh cận thì đừng có ném nữa. Đưa cho tôi!”

Trước khi Chí Thanh kịp ném thêm một chiếc phi tiêu nữa, tôi đã nhanh nhẹn chộp lại tay anh ta.

" gà...."

Gia Khánh bĩu môi.

Chí Thanh cười có chút gượng, nhưng vẫn đưa 7 chiếc phi tiêu còn lại cho tôi.

Tôi cầm lấy, sau đó dứt khoát ném nổ một quả bóng. Cứ lần lượt như vậy, không trật một mũi nào.

" em gái nhỏ, đỉnh dữ vậy!"

Gia Khánh phấn khích reo lên. Chí Thanh thì có vẻ bất ngờ khi trước tài lẻ này của tôi.

Dẫu vậy, vẫn còn thiếu một quả nữa để có thể giành được giải thưởng là gấu bông con mèo ấy.

Đúng lúc Chí Thanh chuẩn bị trả thêm tiền cho một chiếc phi tiêu nữa, thì một quả bóng bất ngờ nổ tung khiến cho đa số đều giật mình.

" Chris...?"

Christopher mỉm cười, nhưng ánh mắt lại dán về phía của tôi.

“ tình cờ thật, hai anh em cũng đến chơi sao?"

" ừ, tao tưởng mày nói không hứng thú..."

Tôi đứng yên nhìn hai người họ nói chuyện, Gia Khánh bên cạnh vẫn tiếp tục công việc bám dính lấy tôi.

Thề là nếu như đây là người khác chứ không phải tên quỷ phiền phức này thì tôi chắc chắn không có chuyện đứng yên mặc kệ đâu.

" anh không thích hắn ta."

Gia Khánh chạm nhẹ vào tay tôi, khẽ nói. Tôi chậm rãi gật đầu.

Đúng lúc này, con mèo bông được giơ ra trước mặt của tôi, người đưa chính là Christopher.

" của em này.”

"....cảm ơn."

Tôi nhận lấy nó, con mèo không quá to hay mềm mại, cái hay của nó là lẽ là biểu cảm khó ở đi.

Gia Khánh nhìn thấy con mèo, dáng vẻ không còn thích thú như trước nữa. Tôi thấy khó hiểu, hắn ta lại dở chứng gì đây.

“ em không thích nó sao?”

Christopher bỗng hỏi.

" tôi thấy bình thường."

Người thích nó vốn đâu phải tôi.

" gì, nãy mày bảo thích mà!”

Chí Thanh đứng cạnh, nghe thấy vậy liền kêu lên.

" giờ thấy bình thường rồi."

Tôi nhàn nhạt đáp.

" hai người có muốn đi nhà ma không?"

Christopher mỉm cười, đôi mắt mòng két của anh ta cong cong, không thể không nói là đẹp trai.

Mà phản ứng đầu tiên của Chí Thanh chính là quay qua nhìn tôi, tôi không có hứng thú với mấy trò này nhưng mà xem người Phương Tây giả ma có lẽ cũng thú vị, cho nên đã đồng ý.

Mẹ với dượng đang đưa Hazel đi chơi ở đâu đó rồi, Chí Thanh có nhắn tin thông báo cho mẹ rằng em anh sẽ đi đến khu nhà ma một lúc sau đó liền cùng Christopher đến đó.

“ em gái nhỏ không cần sợ, có anh ở đây rồi."

Gia Khánh vỗ ngực nói.

" ừm..."

Ma quỷ đời thật tôi còn không sợ, thì sao có thể sợ đồ giả được chứ. Tên quỷ ngốc này.