Tâm Ma - Gia Cửu

Chương 28: Dư trường tín thực sự



Là một nữ nhân.

Không khí lạnh lượn lờ xung quanh, che đậy đi dáng người thật sự của nàng.

Phương Chi Chúc bỗng cảm thấy choáng váng nên giơ tay đỡ trán. Y nghe thấy Giang Mẫn ở bên cạnh nói: "Nàng tên Nhạc Trúc Phượng."

Sau khi tỉnh lại vào hai năm trước, y vẫn chưa chấp nhận được chuyện mình mất đi ký ức, lúc nào cũng âm thầm tìm kiếm những đồ vật liên quan đến quá khứ. Sau đó, y dần biết được một số chuyện, có thật có giả, có cả những cái tên.

Như là Phương Lệnh, Giang Mẫn, Phương Chi Trần, cùng với —— Nhạc Trúc Phượng.

Tên của người này, dù y chưa từng nghe qua nhưng lại vĩnh viễn không thể quên.

Đó là tên mẫu thân thân sinh của y.

Ngay từ lúc gặp lại Phương Lệnh, biết Phương phu nhân là Giang Mẫn, y liền hiểu mẫu thân của mình sớm đã rời bỏ nhân thế. Y không hỏi, những người khác đương nhiên sẽ không đề cập đến.

Cho tới tận bây giờ ——

Đầu óc Phương Chi Chúc trống rỗng, y hỏi: "Bà ấy còn sống ư?"

Giang Mẫn: "Vẫn còn sống, nhưng ngươi cũng thấy đấy, nàng không khác gì người đã chết."

"Tại sao......" – Phương Chi Chúc cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, không thể nói thành lời: "......lại như vậy?"

Giang Mẫn: "Nàng đi hái thuốc bị trúng độc, vốn dĩ không sống nổi mấy ngày. Sau đó ngươi dùng tu vi phong bế tĩnh mạch của nàng nhằm ngăn độc tố lan ra. Nàng miễn cưỡng sống sót, nhưng lại biến thành như vậy."

Giang Mẫn cúi đầu, lẳng lặng nhìn người nằm trên giường, lớp sương dày cũng giống như hàn khí lượn lờ che khuất khiến bà không thể nhìn rõ gương mặt của Nhạc Trúc Phượng.

Hai người chưa từng thực sự gặp nhau, nhưng nữ nhân này lại có sức ảnh hưởng lớn đến cuộc đời Giang Mẫn.

Hiện tại, bà muốn phá vỡ sự ảnh hưởng đó.

Giang Mẫn hiểu rõ nếu mình làm vậy sẽ dẫn đến kết quả gì, nhưng bà không hối hận. Giang Mẫn kiên định nói: "Sau khi hôn mê, nàng được mang đến nơi này. Ngoại trừ ta ra, không có ai biết cả."

Phương Chi Chúc rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, y lấy lại tinh thần, hỏi: "Ai đã đem bà ấy tới đây?"

Ginag Mẫn: "Ngươi nghĩ là ai?"

Phương Chi Chúc vốn định lắc đầu, không biết vì sao trong đầu bỗng nghĩ tới một khả năng.

"Với tính cách của ngươi, ngoại trừ ngươi ra, ai có thể mang nương của ngươi đi chứ." – Giang Mẫn nở nụ cười nhàn nhạt không rõ ý nghĩa: "Phương Lệnh cũng không làm gì được."

Giang Mẫn không kiêng dè mà nói tiếp: "Ngươi tuyên bố với người ngoài rằng Nhạc Trúc Phượng không còn tại thế. Hai năm trước, ta mang lòng nghi ngờ ngươi sẽ gây bất lợi với Chi Trần nên đã âm thầm theo dõi, sau đó thì phát hiện ra nơi này."

Khi ấy Giang Mẫn vô cùng hoảng hốt, vì khi được gả cho Phương lệnh, bà cứ nghĩ rằng Phương phu nhân tiền nhiệm sớm đã qua đời. Không ngờ mọi chuyện lại là như vậy.

Có điều, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.

Giang Mẫn gạt đi hàn khí lượn lờ xung quanh rồi khom lưng xuống, dường như bà muốn nâng Nhạc Trúc Phượng dậy.

Phương Chi Chúc nhíu mày, vươn tay ngăn cản bà ấy.

"Nếu ta muốn hại nàng thì đã ra tay từ lâu, trong những năm qua ta có vô số thời cơ để động thủ, cần gì phải đợi dẫn ngươi đến đây." – Giang Mẫn nhìn ra suy nghĩ của y, không chút kiêng dè: "Ngươi ra ngoài đi."

Phương Chi Chúc: "Sao cơ?"

Giang Mẫn: "Ra ngoài."

Phương Chi Chúc vô cùng khó hiểu, nhưng cuối cùng y vẫn lựa chọn tin tưởng Giang Mẫn và lui ra ngoài chờ đợi. Mấy ngày nay, y gặp phải quá nhiều chuyện, những nghi vấn như sóng cuộn biển trào cứ vồ vập tìm đến, từng cái từng cái khiến người ta rơi vào mơ hồ, gần như là chạm tới ký ức.

Không cần đợi quá lâu, y nhận được tín hiệu đi vào phòng. Nhạc Trúc Phượng được đặt nằm xuống như cũ, Giang Mẫn ngồi bên cạnh, đầu hơi gục xuống, nói với y: "Nhớ kỹ lời ngươi hứa với ta."

Giang Mẫn ngăn không cho Phương Chi Chúc đi đến, bà thở ra một hơi dài, nhìn qua dáng vẻ khá mệt mỏi: "Sau một năm, nương của ngươi sẽ khỏe lại, ngươi có thể dẫn nàng rời khỏi nơi này. Nhưng trong một năm tới, nàng vẫn phải ở lại đây."

Phương Chi Chúc kinh ngạc: "Một năm? Chuyện gì vừa xảy ra?"

Giang Mẫn: "Ta dẫn chất độc trên cơ thể nàng qua người ta. Mọi thứ tự nhiên sẽ ổn thôi —— Sao? Ngạc nhiên à? Đây là phương pháp giải độc cổ xưa, nhưng mà quá ác độc cho nên không có nhiều tu giả biết đến."

Phương Chi Chúc: "Phương phu nhân!"

"Mấy năm qua, ngươi đã cứu Chi Trần, còn cứu cả ta." – Giang Mẫn lắc lắc đầu, giọng nói dần yếu đi: "Một năm nữa, nếu như có thể tìm được phương pháp giải độc khác, ta tự khắc sẽ hồi phục như cũ. Nếu không thể, cứ xem như hai mẹ con ta đang báo đáp ơn nghĩa cho ngươi đi."

"Vận mệnh vốn đã định như thế, không nên cưỡng cầu." – Sau đó, Giang Mẫn rơi vào hôn mê.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, Phương Chi Chúc không có lựa chọn nào khác ngoài trơ mắt đứng nhìn.

Vận mệnh vốn dĩ đã an bài, chỉ chực chờ đến khi ta buông xuống phòng bị rồi nó khống chế, đả kích, dập nát nhân sinh của ta, khiến ta chịu khuất phục, còn nó thì cao cao tại thượng không để ai với tới.

Thế nhưng, Phương Chi Chúc tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Đến khi rời sơn cốc đã là sáng hôm sau. Dường như đêm qua trời đổ một trận mưa lớn, sơn cốc bốc lên hơi nước ẩm ướt, những giọt nước còn đọng lại trên lá cây xanh mướt, trong không khí tỏa ra mùi hương tươi mát.

Phương Chi Chúc hít một hơi thật sâu, không khí trong lành khiến đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.

Sau đó, y không chút chậm trễ chạy tới Lạc Hà Sơn, nhờ Y Thịnh làm một vài việc rồi rời đi ngay lập tức.

Y Thịnh gọi y lại: "Ngươi đẩy nhanh quá trình hồi phục nhiều lần quá rồi, nếu cứ như vậy cơ thể sẽ bị tổn hại càng lúc càng nặng. Cho dù có khôi phục ký ức, ngươi khó có thể bình phục hoàn toàn."

"Ta biết" – Phương Chi Chúc cười với hắn: "Đợi chuyện này kết thúc, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, ta không để bản thân chết sớm thế đâu."

Y Thịnh trừng mắt, mắng thầm: "Không biết điều hơn cả ta......Được rồi, đi đi. Tiểu gia hỏa cứ để ở chỗ ta, không cần lo lắng."

Phương Chi Chúc luôn cảm thấy tính cách của mình không tốt, cho nên sẽ không có bằng hữu thực sự. Nhưng sự thật đã chứng minh, những gì y 'cảm thấy' chưa chắc đã là đúng. Vậy nên lần này, y đưa ra quyết định nhanh chóng và không suy nghĩ quá nhiều nữa.

- -

Người nọ đến trước cửa động của kẻ 'bắt cóc' che mặt lần trước, sau đó tiến vào trong, nửa canh giờ sau liền muốn rời đi.

Bên ngoài mây đen che phủ, kéo theo là tiếng sấm vang rền, báo hiệu một cơn bão khác sắp ập đến.

"Trời sắp mưa rồi." – Ở cửa xuất hiện một bóng người, trong tay bưng một khay trà: "Lúc này rời đi không tiện, ở lại uống một chén trà đi."

Người đó nấu nước, pha trà rồi châm ra chén, hương thơm của lá trà lan tỏa khắp phòng. Hắn hài lòng gật đầu, rót ra một chén rồi đưa cho người cạnh bàn: "Là trà Thiết Quan Âm ngươi thích nhất."

Người nọ không nhận mà chỉ đứng dậy, đi ra cửa nhìn xung quanh, hoàn toàn không để tâm đến sự đau đớn chợt lóe trong ánh mắt của người kia.

Người kia buông chén trà xuống, hỏi: "Lần này ngươi tới đây, là muốn cảnh cáo ta chuyện gì? Vệ......Ma quân."

Vệ Ương không quay đầu lại: "Gần đây giang hồ không yên ổn, ngươi hãy tức khắc rời đi."

Đối phương sửng sốt: "Ngươi bắt ta phải đi đâu?"

"Trời Nam biển Bắc, nơi nào cũng được." – Vẻ mặt Vệ Ương bình thản, giọng điệu không chút gấp gáp, nhưng sự độc đoán trong lời nói lại thể hiện vô cùng rõ ràng.

Nam nhân này từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, chuyện của người khác hắn chưa từng mảy may quan tâm.

—— Chỉ trừ một người.

Vệ Ương muốn hắn đi, đơn giản bởi không muốn hắn xuất hiện trước mặt người đó nữa.

Lần trước vì y, Vệ Ương suýt chút nữa đã giết chết hắn, bây giờ lại vì y mà muốn hắn lưu lạc giang hồ. Người đó, rõ ràng trông giống hắn đến như vậy, nhưng tại sao chuyện tình cảm lại trái ngược hoàn toàn.

Dựa vào đâu chứ?

Hắn áp chế sự phẫn hận vô tận, trầm giọng nói: "Ta sẽ không tìm y nữa, nhưng mà..."

"Y rất thông minh." – Không biết chừng một lúc nào đó, y sẽ đột nhiên phát hiện ra vấn đề, sau đó tìm đến đây. Vệ Ương không muốn mạo hiểm: "Đừng để y tìm thấy ngươi."

Người phía sau trầm mặc một lúc lâu, Vệ Ương cũng không muốn nói nhiều, định rời đi ngay lập tức.

Đúng lúc này, người phía sau đột nhiên đứng dậy, nói: "Có chuyện."

Vệ Ương theo phản xạ dừng bước chân, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng ầm. Hắn nhận ra giọng nói không thể quen thuộc hơn, cả người tức khắc cứng đờ.

Phương Chi Chúc tìm đến đây thông qua đống đồ vật mà người che mặt để lại trong sơn cốc. Y đã nghĩ đến tình huống khó xử khi gặp mặt, nhưng hoàn toàn không ngờ đến sẽ nhìn thấy Vệ Ương ở nơi này. Càng không ngờ rằng Vệ Ương sẽ đứng cạnh một nam nhân giống y như đúc —— ngoại trừ vết sẹo nhỏ nơi khóe mắt.

Hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này hung hăng cào xé trái tim Phương Chi Chúc. Vệ Ương, người bịt mặt, Dư Trường Tín, bức họa và bản thân y, tất cả như dòng lũ thời gian cuồn cuộn, nháy mắt muốn nhấn chìm y hoàn toàn.

Y xót xa nhìn chằm chằm hai người trước mắt, trong lòng chấn động và đau đớn khôn nguôi.

Y hiểu rồi. Thì ra là thế.

Dư Trường Tín hoảng hốt quay đầu, nói với Vệ Ương: "Ma...Ma quân......"

Vệ Ương hoàn toàn không nhìn hắn, trong mắt chỉ có Phương Chi Chúc vừa xuất hiện. Vệ Ương bước tới hai bước, muốn bắt lấy tay Phương Chi Chúc: "Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì sao?"

Phương Chi Chúc thật sự khâm phục hắn rồi. Rõ ràng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, rõ ràng hắn đang đứng trước mặt Dư Trường Tín, rõ ràng sự thật ngay trước mắt đã vả câu nói 'Ta chưa từng coi ngươi là thế thân' của hắn thành bột mịn, tại sao hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Cứ như thể giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì?

Vệ Ương xem y là cái gì? Xem Dư Trường Tín là cái gì? Thậm chí, hắn tự xem mình là cái gì?

Y giấu tay ra sau lưng, sau đó nhìn Dư Trường Tín: "Ngươi là Dư Trường Tín?"

Dư Trường Tín cũng không kiêng dè, gật đầu, hỏi lại: "Ngươi có việc?"

Phương Chi Chúc lắc đầu: "Hiện tại thì hết rồi. Quấy rầy."

Sau khi phát hiện người từng bắt cóc mình và Vệ Ương là Dư Trường Tín, y không muốn dính dáng gì tới hắn nữa.

Y ngay lập tức rời đi, Vệ Ương cũng theo đó biến mất.

Nhìn gian phòng trống rỗng, Dư Trường Tín chậm rãi nở nụ cười, sau đó cũng chợt biến mất.

Trời mưa tầm tã không biết khi nào mới ngừng lại, sắc trời vẫn âm u như thế, dường như màn đêm đã buông xuống.

Trên con đường núi chật hẹp quanh co, Phương Chi Chúc bị Vệ Ương đuổi theo, y rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nói: "Dư Trường Tín ở bên trong."

Y không cho Vệ Ương cơ hội lên tiếng: "Ta còn có việc muốn làm."

Vệ Ương không muốn thả y đi, hiện tại hắn cực kỳ quý trọng những lần gặp được nhau: "Để ta giúp ngươi."

Phương Chi Chúc dứt khoát: "Không cần."

Vệ Ương: "Ta giúp ngươi."

Mọi thứ như đang bước vào vòng lặp, Phương Chi Chúc thức thời im lặng. Mỗi lần gặp Vệ Ương đều sẽ trở nên như vậy, hai người như thể ở hai thế giới, căn bản không thể nghe hiểu nhau.

Y ngoài mặt bình tĩnh, nhưng thật ra mỗi lần gặp nhau, y đều phải mất một lúc lâu mới bình tâm lại.

Thật sự rất mệt mỏi.

Vì thế khi lên tiếng lần nữa, y thay đổi giọng điệu: "Ngươi nói không coi ta là Dư Trường Tín?"

Vệ Ương gật đầu lia lịa: "Ta chưa từng."

Phương Chi Chúc: "Ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

Vệ Ương liên tục gật đầu.

"Lần trước quay về Yến Châu, ta từng hỏi Phương Chi Trần vì sao Phương gia không quá thân quen với ngươi, Chi Trần có kể cho ta một số việc." – Phương Chi Chúc nhìn chằm chằm hắn: "Chi Trần nói, khi ấy Thành Viêm tới cửa cầu hôn, phụ thân đã đồng ý, hết thảy đều đã chuẩn bị xong xuôi. Sau đó, ngươi xuất hiện."

Y hỏi: "Năm đó, ngươi đã làm gì?"