Tám Năm

Chương 5: Sụp đổ



Edit:Ninh Hinh

Ba mẹ Kinh vẫn như thường ngày, sau khi ngồi vào bàn, cô thấy mẹ Kinh kẹp lên một miếng thịt, sau đó giương mắt nhìn qua cô: "Dùng cơm thôi."

Kinh Nguyện một bụng nghi ngờ, cô khó hiểu nhìn qua bố.

Mẹ Kinh sau khi múc cho cô một bát canh, bà vẫn như cũ không nói chuyện.

Kinh Nguyện cảm thấy có gì đó không ổn nên hỏi thẳng: "Mẹ, mẹ có gì muốn nói thì cứ nói đi."

Cùng lắm là lại bắt cô đi xem mắt.

Nhưng bất quá, lần này xem ra tình hình có vẻ khá nghiêm trọng.

"Mẹ đã tìm được cho con một nhà, nhà thằng bé vừa có tiền vừa có quyền, đời này của con không phải lo lắng gì cả" Mẹ cô thở dài, bà vỗ vỗ tay lên mu bàn tay cô: "Là người đoan chính, mẹ đã từng nhìn thấy thằng bé rồi, nhân phẩm rất tốt, là người đáng để phó thác cả đời."

Kinh Nguyện đầu tiên là sửng sốt,và phải mất một lúc lâu cô mới phản ứng: "Ý của mẹ là, mẹ muốn bán con đi sao?"

"Tại sao lại nói là bán?" Mẹ cô lắc đầu, thử biện giải: "Con đã 27 rồi, nếu còn không tìm người lo cho mình, qua vài năm nữa, không ai muốn thì làm sao bây giờ đây?"

Mẹ Kinh biết mình hoàn toàn không nói lý nên giọng điệu càng trở nên yếu hơn.

Gần như trong tích tắc, nước mắt của Kinh Nguyện rơi xuống,cô hoàn toàn không biết mình khóc vì cái gì: "Mẹ, mẹ nên biết rằng con đã có người trong lòng."

"Mẹ biết."

"Vậy tại sao mẹ lại làm điều này với con?!" Cô không khỏi hét lên.

Mẹ Kinh có lẽ là bị bộ dáng của con gái mình làm cho khiếp sợ, bà căn bản không có nghĩ đến Kinh Nguyện sẽ hét với mình, hoặc cũng có thể là bà cảm thấy rằng với tư cách là một bậc cha mẹ, bị con gái mình hét lớn như vậy thật mất mặt nên giọng cũng lớn hơn: " Tại sao lại không thể? Con không phải là con gái của mẹ sao?! "

Bà càng nói càng kích động: "Nhiều năm như vậy! Con vẫn luôn chờ Trần Chiêu, từ đại học chờ đến bây giờ, tám năm, đã tám năm rồi cơ đấy, con không vội nhưng bố mẹ vội có được không?Kinh Nguyện,con có từng nghĩ cho bố mẹ, rằng bố mẹ sẽ nghĩ như thế nào khi thấy con chờ một người,mà biết trước sẽ chẳng có kết quả gì hay không!"

"Chờ đến khi bố mẹ chết rồi, con phải làm sao bây giờ đây?!"

"Con......"

"Mẹ rất thất vọng về con!" Mẹ Kinh hoàn toàn nổi giận, càng nói bà càng kích động, bà trực tiếp quăng một cái chén sứ xuống mặt đất: "Bố mẹ suy nghĩ cho con như vậy là sai sao, là sai sao? Con còn dám lớn tiếng như vậy! Bố mẹ thật là phí công nuôi dưỡng con thành người!"

Mẹ Kinh giơ tay hướng về phía Kinh Nguyện, âm thanh thanh thúy của cái tát cứ như vậy mà hạ xuống.

Kinh Nguyện ăn một bàn tay, cô cũng không nghĩ nén giận, nhiều năm đối phó như vậy cũng thật khiến người ta phiền chán, cô ngẩng mặt đối diện với mẹ Kinh: "Con đã là người trưởng thành, con tự biết mình đang làm cái gì, nó sai hay đúng,mình con con tự hiểu, con có thể chăm sóc tốt cho mình, không ai trên đời này có quyền quyết định thay con bất kì điều gì, hôn nhân lại càng không thể! "

Bên ngoài tiếng mưa rơi dần dần nổi lên, tựa như tâm tình lúc này của Kinh Nguyện.

"Tại sao con có thể nói chuyện với bố mẹ như vậy! Kinh Nguyện, rõ ràng là con sai, con đang không xem chúng ta là người sinh con ra" Bố Kinh rốt cuộc cũng nổi giận.

"Khi bố mẹ kiểm soát cuộc hôn nhân của con, con cảm thấy rằng bố mẹ không đứng về góc nhìn của con gái mà nhìn nhận. Con đã nói, con sẽ không kết hôn với bất cứ ai. Lẽ ra bố mẹ đã sớm hiểu cái con muốn là gì mới phải!"

Cô nói xong thì chạy về phía phòng ngủ.

Sống 28 năm, cô chưa từng nặng lời với bố mẹ mình. Xem như sống lâu mới thấy đi.

Kinh Nguyện bò lên giường, cô nhanh chóng chui vào trong ổ chăn. Giống như khi còn nhỏ, bị bố mẹ mắng xong thì chui vào trong chăn như hiện tại.

Kinh Nguyện bất lực lau nước mắt, cô không biết mình đang khóc vì cái gì, có lẽ là hôm nay cô đã làm chuyện khôi hài trước mặt bố mẹ, hoặc cũng có lẽ là do bị cuộc sống thay phiên đùa cợt.

Bên ngoài mưa lất phất, tiếng sét gầm gừ vang khắp cả bầu trời, làm người ta tâm phiền ý loạn.

Cô chợt nhớ tới Trần Chiêu đã nói với cô rằng anh không thích mưa. Vì tiếng mưa có thể giết chết một người.

Đó có lẽ là một câu anh chỉ vô tình nói mà thôi, nhưng cô lại nhớ như in cho đến tận bây giờ.

"Mỗi một đêm mưa em đều nghĩ đến anh, còn anh thì sao?" Đây là ca từ trong bài hát nào? Kinh Nguyện đã không nhớ rõ.

Trần Chiêu, anh có khỏe không?

Em rất không khoẻ, mà hết thảy những cái này, đều là do anh làm hại. Kinh Nguyện nghĩ thầm.

Một lúc sau, cô đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, thì đột nhiên một tiếng sét cắt ngang bầu trời.

Cơn mưa này, đã được định sẵn là dài vô tận.

Kinh Nguyện cảm thấy rằng cảm xúc của cô chưa bao giờ vượt quá tầm kiểm soát trong tám năm qua, và cô luôn cảm thấy rằng anh có thể sống sót.

Và hôm nay, cuối cùng cô cũng không thể kìm được suy nghĩ của mình.

Trong đêm mưa này, cô gào khóc.

.....

Ngày hôm sau Kinh Nguyện rời giường đã là buổi chiều 3 giờ hơn, lúc này cũng không có người điên cuồng gọi điện cho cô, hẳn là bố mẹ đã giúp cô xin nghỉ việc.

Nghĩ đến đây, Kinh Nguyện không khỏi thở dài.

Cô rời giường đến gần chiếc gương, phát hiện đôi mắt lúc này đã sưng húp. Tinh trạng thật là muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Không phải là cô đang để ý đến hình tượng của mình, mà là cô đang suy nghĩ, suy nghĩ làm sao để đối mặt với bố mẹ Kinh.

Ngày hôm qua cô đã đi quá giới hạn, nhất định là đã làm tổn thương bố mẹ rất nhiều.

Xin lỗi sao? Cô không nghĩ mình đã làm sai. Vì không có sai nên cô tuyệt đối sẽ không đi nói xin lỗi gì đó.

Mà bố mẹ cô, lại càng không có khả năng hướng cô xin lỗi.

Lần đầu tiên cô cố gắng sử dụng phương pháp trực tuyến để giảm sưng mắt, nhưng cô đã từ bỏ sau khi nhận thấy rằng nó không hiệu quả. Cô mở khóa cửa và nhìn thấy món mì yêu thích của mình ở ngoài cửa.

Có một tờ giấy nhỏ được đặt trên chiếc bát.

Cô nhẹ nhàng mở ra, muốn xem bên trong là cái gì.

"Ngày hôm qua là do mẹ xúc động, mẹ xin lỗi. Nhưng con hãy nghĩ thử lại xem, đổi lại vị trí, bố mẹ cũng có khó xử của bố mẹ, con phải hiểu, tại sao bố mẹ lại làm như vậy. Được không? Từ nhỏ con luôn hiểu chuyện nghe lời, ngay cả khi bố mẹ không nói con cũng hoàn thành tốt mọi chuyện? Hôn nhân của con bố mẹ sẽ không can thiệp, nếu sau này con hiểu được rồi, cũng suy nghĩ kĩ càng rồi, muốn tìm một người phó thác cả đời, thì phải nói cho bố mẹ?"

Cô cất mẩu giấy và khẽ thở dài.

Kinh Nguyện không ngờ rằng mẹ cô lại có thể đến xin lỗi cô.

Có lẽ đó cũng là giới hạn cuối cùng của bà.

Quên đi, dù sao nhiều năm qua cô cũng từ chối rất nhiều người rồi.

Thêm một người hay thiếu một người cũng vậy, Kinh Nguyện bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Dưới lầu truyền đến âm thanh.

"Tiểu Nguyện, nghỉ ngơi đủ rồi thì xuống lầu đi." Là tiếng mẹ Kinh kêu cô.

"Vâng" Cô đáp lại.

Sau năm sáu phút, Kinh Nguyện thay đồ xong thì xuống lầu, phát hiện mẹ cô đang xem 《 Sự quyến rũ của người vợ 》.

Cô không nhìn được, bật cười thành tiếng.

"Mẹ, sao mẹ vẫn còn xem cái này?" Cô hỏi.

"Những người có tuổi đều thích xem mấy thể loại phim truyền hình này." Bà nói.

"Gọi con có chuyện gì sao?" Cô lại hỏi.

"Không có việc gì, muốn cho con ra ngoài khoay khoả, nằm cả ngày không buồn sao?"

Kinh Nguyện "Vâng" một tiếng, ngồi xuống sô pha cùng mẹ Kinh xem 《 Sự quyến rũ của người vợ 》.

Lúc bố Kinh trở về, hai mẹ con đang nhìn phim bật cười.

Ông nhìn hai mẹ con đang cười vui vẻ, không khỏi thở dài trước tốc độ thay đổi sắc mặt của người phụ nữ. Hôm qua vẫn còn sắc như dao, hôm nay đã có thể ngồi xuống cùng nhau xem phim.

"Bố, bố tan làm rồi sao?"

"Ừ." Quan hệ giữa Kinh Nguyện và bố Kinh không tốt lắm, sau chuyện ngày hôm qua, hai người đã trở thành đối tượng "gặp người quen thì gật đầu" giữa bố và con gái.