Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 14



Huấn luyện quân sự liên tiếp mấy ngày, Thời Lạc không còn thể lực để tới khách sạn ngủ trưa nữa.

Vừa mới về lớp, cô liền giống như không xương nằm bò ra bàn ngủ bù giấc ngủ ngày hôm qua bị ác mộng làm quấy phá.

Một giấc này ngủ khá là ổn, trong lớp có bạn học lục đục trở về sau giờ ăn trưa, vui đùa ầm ĩ nói chuyện phiếm, thế mà cô cũng không có tỉnh lại.

Hơn nửa tiếng sau, ngoià cửa sổ có người duỗi tay vào chọc chọc lưng cô.

Cô theo bản năng nghĩ là Phạm Vũ Triết vừa mới trốn đi net về nên chọc cô, đầu cũng lười ngẩng lên, thanh âm rầu rĩ: “Chó Triết Phạm, bỏ cái móng vuốt của cậu ra.”

Ôn Vũ ở bên ngoài hất mặt lên cao, ngón tay lạnh lẽo tàn nhẫn chọc thêm lần nữa.

Thời Lạc trời sinh đã sợ ngứa, bị chọc cho giật mình liền túm xấp bài thi bên cạnh lên muốn ném người.

Ôn Vũ cũng không phải là tên mặt dày có thể chịu mắng chịu đánh như Phạm Vũ Triết, cô ta bị hoảng sợ, không đợi Thời Lạc thật sự ném bài thi về phía mình thì đã nhắm tịt mắt gào lên.

Thời Lạc bị cô ta làm cho nhức cả đầu: “Đừng gào nữa, còn gào nữa là Lý Húc đá cậu bây giờ.”

Ôn Vũ im phăng phắc, một phát sau, biểu tình trên mặt lại có chút mất tự nhiên, đã không còn sự kiêu ngạo nho nhỏ như bình thường khi nhắc tới Lý Húc đối xử thế nào với mình nữa.

Cô ta cũng không muốn đứng ở chỗ cửa sổ của Thời Lạc nhiều thêm chút nào, khuôn mặt xị ra, lấy ra một quyển vở ghi chép dày từ trong cặp ra ném lên bàn cô.

Thời Lạc lười biếng đảo mắt nhìn bìa vở, ánh mắt lóe lên, lại quay đầu nhìn chằm chằm cô ta, ý bảo cô ta có thể giải thích rồi.

Đó là quyển vở ghi chép của Chúc Vãn mà cô đã lật tung cả nhà vẫn không tìm được kia.

Biểu tình của Ôn Vũ rõ ràng là có hơi phức tạp, nhưng vừa nhìn thấy biểu tình đánh giá cô ta của Thời Lạc thì lại nhịn không được hất cằm: “Làm sao, cậu nghĩ là tôi trộm đó à!”

Thời Lạc nghe thế còn rất nể tình mà lắc đầu, Ôn Vũ tuy là không ít lần nói xấu sau lưng cô, đầu óc cũng không được nhanh nhạy lắm, có điều cô ta đúng là không phải người sẽ làm ra loại chuyện bẩn tính này.

“Vở thất lạc lúc trưa hôm đó, cậu với tôi chân trước chân sau về trường, tôi không có lý do nghi ngờ cậu.”

Ôn Vũ giật giật môi, trong lúc nhất thời thế mà không biết nói gì, trước giờ cô ta với Thời Lạc cứ thấy nhau là phải cãi cọ, việc thấu hiểu lẫn nhau như thế này vẫn là lần đầu tiên.

Chạng vạng hôm qua, cô ta ở trong phòng học suy nghĩ rất lâu, những lời đó của Thời Lạc không phải không có lý, cô ta nghĩ nghĩ, vẫn là không dám tới thật.

Lúc Lý Húc tới trường tìm cô, cô căng da đầu lấy cớ từ chối.

Lý Húc cũng không bày tỏ cảm xúc gì nhiều, chỉ là nhướng mi, bảo cô ta đưa thẻ phòng cho mình: “Dù sao cũng đã thuê cả ngày rồi, không thể lãng phí, anh qua đó làm bài tập, tối sẽ ngủ lại một đêm.”

Ôn Vũ vẫn còn tồn tại sự áy náy vì đã lỡ hẹn, đương nhiên là hắn nói gì cũng sẽ đồng ý.

Sau đó lúc một mình đi từ phòng học qua cầu thang ở phía Nam, vừa vặn gặp phải hai chị em cây khê bình thường hay thích tâng bốc nịnh bợ cô ta nhất.

Hai người kia vừa thì thầm vừa ngó quanh, cuối cùng là ném quyển vở ghi chép kia vào thùng rác bên cạnh rừng cây nhỏ sau trường.

Ôn Vũ cũng không biết là bản thân có bị hỏng não hay là uống lộn thuốc hay không, thế mà nhân lúc bọn họ đi, cô ta lại lén lút lục lọi thùng rác rất lâu.

Cô ta! Đường đường là đại tiểu thư độc nhất của Ôn gia! Thế mà lại nhẫn nhịn sự kinh tởm đi bới rác!

Ôn Vũ nhớ lại ngày hôm ấy vẫn nhịn không được mà muốn nôn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

*

Thời gian quân hất sớm hơn nửa tiếng so với giờ vào lớp bình thường.

Trước kia Thời Lạc từng mơ ước ghế sau xe đạp của Đường Kỳ Thâm rất lâu, cho tới nay cô vẫn chưa có cơ hội hưởng thụ.

Buổi sáng, cô như thường lệ được tài xế Thời gia thuận lợi đưa tới trường, sau khi đứng nghiêm một tiếng đồng hồ, bầu trời vốn âm u đầy sương giờ phút này đã hiện ra ánh mặt trời chói chang.

Sau thời gian đứng nghiêm là lúc mọi người có thể hoạt động tự do, bạn học chưa ăn bữa sáng thì sẽ tới quầy bán quà vặt mua đồ, còn lại thì sẽ ngồi dưới tàng cây râm mát uống nước nói chuyện phiếm.

Thời Lạc lấy điện thoại ra nhìn thời gian, lại nhận được tin nhắn mới gửi tới từ một giây trước của Đường Kỳ Thâm.

Đường Kỳ Thâm: [Không cần vở ghi nữa?]

Cô thiếu chút nữa đã quên việc này.

Ngày hôm qua Ôn Vũ tìm được quyển vở ghi chép của cô, cho nên cô đã tiện tay trả cho bạn bàn trước luôn, sau đó liền quên mất chuyện Đường Kỳ Thâm giúp mình chép lại vở ghi.

Vốn nghĩ là sẽ bảo anh mình không cần nữa, đã tìm được rồi, nhưng nghĩ tới việc anh thức đêm thu dọn cục diện rối rắm mà mình gây ra, thiếu nữ vốn vô tâm vô phế nay lại bộc phát chút lương tâm.

Cô nhìn thời gian, nhân lúc mọi người đang nghỉ ngơi ăn sáng thì liền chạy tới ban 5 lớp 11.

Lúc tới nơi, thời gian vừa vặn còn cách tiết tự học sáng sớm của lớp 11 còn 10 phút.

Từ lần đầu cô tới tìm Đường Kỳ Thâm thì cũng đã được 5, 6 ngày rồi, đám bạn học trong lớp không có dưa mới để ăn nên chỉ có thể liên tục gặm nhấp những mảnh dưa còn xót lại trong group chat mà thôi.

Có người đã bắt đầu giơ tay đếm đếm ngóng trông khi nào tiểu tổ tông kia có thể tới một chuyến để bọn họ mở rộng tầm mắt.

Trưởng nhóm chat thậm chí đã bắt đầu an ủi, bài tập của hắn vẫn còn nhiều, nhưng vẫn không quên trấn an chúng thần dân đang đói dưa này một chút, “Hôm qua bổn thiếu gia đây xem tarot, thần cupid đã hạ phàm xuống nhân gian, hôm nay ruộng dưa của chúng ta chắc chắn có dị động…”

Thành viên trong nhóm sau khi đọc được liền sôi nổi bật cười.

Giờ phút này, Thời Lạc một thân áo quần quân đội đứng ở bên cửa sổ lớp 11, trong nháy mắt liền thu hút hết 40 cặp mắt lớn nhỏ của đám người trong lớp.

Ruộng dưa đã lâu không có động tĩnh bắt đầu điên cuồng rung lên, không biết là ai đi đầu, chỉ một lát sau, toàn bộ khung chat đều hiện lên một câu spam chỉnh chỉnh tề tề:

“Đàn chủ hiển linh!”

“Đàn chủ hiển linh!”



Một tuần sau khi khai giảng, vị trí trong lớp đã có chút thay đổi, Thời Lạc đứng bên cửa sổ ngó trong chốc lát, sau khi tìm được chỗ ngồi của Đường Kỳ Thâm thì lại nhìn qua bục giảng một cái, đảm bảo chủ nhiệm lớp không có ở chỗ này, lúc này mới lén lút nhón chân chạy tới cạnh bàn của Đường Kỳ Thâm.

Đường Kỳ Thâm đang cúi đầu chuyên chú làm đề, trong lớp xôn xao nho nhỏ cũng không thể làm anh phân tâm nổi, cho tới khi trong không khí quanh quẩn cỗ hương vị quen thuộc, là mùi ngọt ngọt thơm mùi sữa đặc trưng của Thời Lạc, ngòi bút trên tay anh mới dừng lại, tiện thế ngước mắt lên.

Thời Lạc đã đứng bên cạnh chân chó nhìn anh từ lúc nào.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cô hơi chớp như là biết nói, Đường Kỳ Thâm có thể từ trong ánh mắt của nhóc con này đọc ra được sự áy náy cùng lấy lòng vì chuyện tối hôm qua, biểu tình nhỏ giống y như đúc với con heo Corgi trong nhà lúc xin ăn, đúng là chủ nào heo nấy mà. Khóe môi Đường Kỳ Thâm không tự giác khẽ cong lên, so với đề nâng cao khô khan nhạt nhẽo không có gì thay đổi thì ngẫu nhiên nhìn cô xấu hổ lại mất mặt thế này, tựa hồ là thú vị hơn nhiều.

Ruộng dưa không ngừng chấn động.

[Ánh mắt chạm nhau rồi! Ngay lúc này! Thời gian như ngừng lại!!]

[Lão đại thế mà còn biết cười!! Anh ấy thế mà! Biết cười!!! Các cậu có thấy không, góc độ vi diệu của khóe môi cong lên đó tựa như đang muốn nói! Ồ ~ tiểu yêu tinh mê hoặc dụ dỗ lòng người này, cho dù mồ hôi có ướt đẫm quân phục thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay nuông chiều của ta!]

[A ha ha ha má nó, cho mày cái bút này, viết thành sách cho ông đây!]

[Đúng xuất khẩu thành văn, diễn đàn văn học Tấn Giang hoan nghênh mày!]

[Bút lông phất cờ, một đống địa lôi*, văn này không thành danh quá phí rồi!]

*Hình như đây là một hình thức vote của bên Tấn Giang

Cả lớp hơn 40 người, tại một khắc này lại cùng ăn ý cúi đầu, mặt chôn xuống gầm bàn, ôm điện thoại cười tới mức bả vai run run không ngừng.

Thời Lạc duỗi tay đòi vở ghi từ anh, Đường Kỳ Thâm liếc cô một cái, tựa như đang cảnh cáo cô lần sau mà còn xé sách xé vở nữa thì đừng hòng anh tha cho.

Thời Lạc tự biết mình đuối lý, lúc này cũng không dám hất mũi lên mặt.

Đường Kỳ Thâm thong thả ung dung lấy một quyển vở ghi chép từ trong cặp sách ra, chữ viết bên trong cứng cáp lại tinh tế, nội dung trật tự rõ ràng, phân loại dễ hiểu, vừa nhìn liền hiểu ngay.

Thời Lạc cười tủm tỉm kéo kéo ống tay áo anh nói lời cảm ơn, sau đó cầm vở tính đi luôn.

Mái tóc rong biển mềm mại của cô xõa ở sau lưng, lúc xoay người, ngọn tóc nhẹ phất qua mu bàn tay của Đường Kỳ Thâm đang để trên bàn, mang theo hương thơm nhè nhẹ dễ chịu, chọc tới lòng anh hơi ngứa.

Thiếu niên sắc mặt bình tĩnh kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô.

[A a a a a! Nắm tay!!]

[Chỗ tôi nhìn không được!]

Độ Ngang: [Tao đã chụp được rồi đây!!]

[Ôi mẹ ơi chua chết tôi rồi!! Đời này tôi còn chưa được nắm tay gái nữa!! Hu hu bạn cùng phòng, chúng ta cùng nắm tay tới chết đi!]

Vẻ mặt Thời Lạc ngơ ra quay đầu lại, đồ đã cầm rồi, chẳng nhẽ anh còn tính mắng cô chuyện hôm qua hả?

“Sao thế?” Cô cẩn thận thăm dò.

“Sao không buộc tóc lên?” Thiếu niên nhàn nhạt hỏi.

“Trước kia ngủ lại nhà anh, buổi sáng đều là mẹ Đường buộc cho em, hai ngày nay ngủ ở nhà, sáng lại dậy muộn, không tìm thấy dây cột tóc, nên quên mất…”

Nông dân trồng dưa số 1: [??? Tình huống gì thế này? Ở cùng nhau?? Mẹ Đường??!! Thế giới này quá huyền nhuyễn rồi! Tôi nhất định là còn chưa tỉnh ngủ, để tôi ngủ tiếp trong chốc lát đã!]

Đường Kỳ Thâm mím môi, tròng mắt liếc mái tóc mềm mại của cô hơi đen lại, nghĩ tới lúc gió nhẹ phất qua, đám nam sinh cùng lớp với cô cũng có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt chỉ thuộc về cô kia, anh lại không chút do dự lấy ra một cái dây buộc tóc ở trong cặp sách.

Thời Lạc nhìn chằm chằm, là cái cô làm mất: “Sao lại ở chỗ của anh?”

“Mấy hôm trước rơi ở nhà anh, mẹ anh bảo mang cho em, buộc lên.”

“Ồ, dạ.”

Vì thế, dưới ánh mắt mập mờ hứn thú của đám nông dân trồng dưa xung quanh, Thời Lạc cầm lấy dây cột tóc ở trong tay Đường Kỳ Thâm, sau đó ở ngay trước mặt anh, tùy tiện cột một cái đuôi ngựa ở sau đầu.

Trong ruộng dưa.

Đàn chủ: [Ôi mẹ ơi chết tôi mất!]

[Hội trưởng đại lão của chúng ta thế mà cất giấu dây cột tóc của con gái ở trong cặp sao??!! Tôi cho rằng trong cặp cậu ấy chỉ có thể là [Đề thi nâng cao], [Cách tạo ra một học bá nhẹ nhàng nhất], [Học tập là cái gì, không cần biết, chỉ biết max điểm sẽ luôn là của tôi], [Đưa đề cho tôi! Tôi phải làm đề!] chứ.]

Lúc Độ Ngang cười tới kiêu ngạo không chút kiêng dè thì Thời Lạc đã lén lút nhón chân chạy ra khỏi lớp.

Cậu ta cho rằng bản thân làm chuyện thần không biết quỷ không hay, xoay người cười phớ lớ trêu chọc Đường Kỳ Thâm: “Chậc, Thâm ca, tôi nói chứ nuôi con gái cũng không phải nuôi như cậu đâu, quản trời quản đất còn quản cả người ta có cột tóc hay không nữa.”

Người sau đóng nắp bút trên tay lại, sau đó ánh mắt thanh lãnh hơi đảo qua cậu ta, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Lần sau chụp lén nhớ tắt flash.”

Độ Ngang: “… @#¥%&¥&#… &.”