Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 4: Thủ đoạn của anh Thâm thật ghê gớm



Tối hôm qua Thời Lạc ngủ ở nhà mình.

Sau khi hòa giải với Đường Kỳ Thâm, chất lượng giấc ngủ của cô một bước tăng vọt, trước khi ngủ còn nằm đọc tiểu thuyết bá đạo tổng tài một lúc, sau đó liền ngủ lúc nào không hay.

Ngày hôm sau là thứ hai, Thời Lạc dậy rất sớm.

Lúc đến lớp, bạn học đã tới được kha khá.

Bình thường cô đều là người đến trễ, tình huống tốt nhất thì cũng là sát chuông reo mới vào.

Cho nên lúc này thấy cô vào lớp, đại diện môn liền bắt đầu ồn ào thu bài tập: “Ối ối ối, Thời Lạc tới rồi, chắc là cô giáo cũng sắp tới đó, đừng chép nữa, mau nộp đi.”

Nói gì thì nói, bây giờ đang là giai đoạn ôn thi vào lớp mười, bầu không khí học tập vô cùng nặng nề.

Đại diện môn nói mấy câu đó chủ yếu vẫn là nhằm vào mấy loại học sinh như Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc, trong nhà có quặng, tùy tiện quyên mấy tòa lầu là có thể vào trong trường học trọng điểm.

Phạm Vũ Triết đang cắm cổ chép.

Cậu ta chép bài tập đã chép ra được một thân đầy kinh nghiệm, bao nhiêu bài tập phải tốn bao nhiêu thời gian mới chép xong đáp án, cậu ta tính toán một giây cũng không thừa.

Giờ phút này phải còn một nửa nữa mới xong, cậu ta cảm thấy thời gian không khớp với tính toán, liền cầm điện thoại lên nhìn: “Này, còn chưa tới giờ vào lớp mà, hai mươi phút nữa kìa, em zai cứ từ từ, ăn hai cái bánh bao xong rồi đi thu cũng chưa muộn đâu.”

Lời còn đang nói, Thời Lạc đã đi tới ngồi vào cái bàn phía trước cậu ta.

Chép bài thì không cần động não, Phạm Vũ Triết vừa chép vừa tám chuyện với cô: “Sao hôm nay tới sớm thế? Sợ không chép xong bài tập à? Không sao, bài tập tuần này không nhiều lắm đâu, bước giải đề cũng không dài, chép nhanh lắm, nào nào nào, phần này tớ chép xong rồi, chép của Hứa Dạng đó, chỉ có chuẩn trăm phần trăm trở lên thôi, tý nữa lúc chép cậu cố ý làm sai hai bài là được, đừng như đứa ngu chép mà không dùng não, kẻo lại phải đi giải thích thì mệt lắm.”

Thời Lạc không phản ứng lại cậu ta, từ trong cặp sách lấy ra bình sữa chua cắm ống hút vào hút hai ngụm, sau đó mới rút bài tập mình đã sớm làm xong ra ném tới trước mặt cậu ta khoe khoang.

“Tớ tự làm đó, chuẩn xác trăm phần trăm, chép không?”

Phạm Vũ Triết nhướng mi, Thời Lạc liền có chút kiêu ngạo.

“Ôi, đừng có bày ra cái ánh mắt sùng bái kia chứ, bài này đơn giản mà, học sinh giỏi như chúng tớ chỉ cần một giây là xong, có điều nếu cậu thực sự muốn khen tớ, tớ vẫn có thể cố gắng chấp nhận.”

Phạm Vũ Triết buồn cười: “Khen khen khen, tớ khen, chờ tớ chép xong sẽ làm hẳn cái ppt khen cậu được chưa, trình chiếu lên màn hình lớn cho cả trường cùng thấy luôn, đảm bảo ngay cả ông chủ tiệm ăn vặt cách đây hai con phố cũng biết cậu làm được bài tập về nhà.”

Thời Lạc nghe xong, đương nhiên là sẽ không keo kiệt tặng cho cậu ta một cái dẫm chân đau điếng.

Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đều là đám tiểu bá vương con ông cháu cha lớn lên cùng một khu trong Ninh Thủy Loan, cậu ta đã quen bị Thời Lạc bắt nạt, một cái dẫm chân này căn bản là không đau không ngứa tý nào.

Bài đang chép là khoanh đáp án, cậu ta liến thoắng khoanh một lèo như nước chảy mây trôi, rồi như một thói quen, rõ ràng đáp án là C còn cố ý khoanh là B, sau đó lại cái bút màu khác gạch đi, khoanh lại đáp án đúng ở bên cạnh, quá trình chép bài tập tương đối thuần thục, thái độ trên mặt năng suất không ai địch nổi.

Cậu ta chép bài xong, lại rất nể tình cầm bài tập mà Thời Lạc vừa ném qua chép mấy bài còn lại.

Vừa chép còn vừa khen: “Được đó nha, bài giải này so với bài của Hứa Dạng còn đơn giản dễ hiểu hơn nhiều, làm còn nhanh hơn nữa chứ.”

Thời Lạc cắn ống hút, mũi phổng lên tận trời.

Nhưng mà Phạm Vũ Triết khen cũng không phải tùy tùy tiện tiện khen bừa, cậu ta là tên không đứng đắn nhất trong đám cậu ấm cô chiêu bọn họ, chép xong bài, khuỷu tay lại chọc chọc Tiếu Hoặc ngồi cùng bàn: “Ê, thủ đoạn của anh Thâm cũng ghê thật, mày xem, anh ấy có thể dạy được tiểu công chúa, còn khiến cậu ấy hiểu được bài nữa mới ghê chứ.”

Trên mặt cậu ta giả nhân giả nghĩa khe khẽ nói nhỏ, thật ra giọng còn to hơn so với bất cứ ai, chỉ sợ Thời Lạc nghe không rõ, còn cố ý cắn hai chữ kia vô cùng mập mờ ái muội.

Thời Lạc nghe thấy liền đỏ cả tai, lập tức xoay người giả vờ bực bội, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, biểu tình trên mặt không quá tự nhiên: “Phạm Vũ Triết, cậu lại nói lung tung!”

Phạm Vũ Triết cười đê tiện: “Chậc, ai nói lung tung, tiểu công chúa, tư tưởng này của cậu là không được nha, trường học là nơi ươm mầm tuổi trẻ, cậu lại toàn nghĩ cái gì đâu không ý. Nào, nói cho anh đây xem ban nãy cậu nghĩ cái gì nào?”

Phạm Vũ Triết hiển nhiên là đang cố ý giễu cợt cô.

Nhưng mà đối tượng trêu chọc lại là cô và Đường Kỳ Thâm, Thời Lạc cũng không biết bản thân có ý nghĩ gì nữa, rõ ràng ngoài miệng tức giận muốn chết mà mắng cậu ta, nhưng trong lòng lại hơi hơi có loại cảm xúc sung sướng đến kỳ lạ.

Cô cố nén không cho khóe miệng mình cong lên, thuận tay túm vở bài tập trên bàn đập lên đầu cậu ta, sau đó lại vội vàng xoay người như là chạy trối chết, mặt đỏ không thể hiểu được.

***

Diệp Tầm Tầm là bạn cùng bàn ba năm cấp hai của Thời Lạc, là người Càn thị, quan hệ của hai người rất thân thiết.

Giờ phút này, Thời Lạc nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh còn trống, lúc này mới nhớ tới tuần trước cô nàng đã xin nghỉ để trở về Càn thị một chuyến.

Hôm nay cô tới sớm, lại không cần chép bài tập, rảnh rỗi không có gì làm lại lấy điện thoại ra tìm bạn cùng bàn nói chuyện phiếm.

Mới nhắn một cái nhãn dán qua, bên kia cơ hồ là đáp trong vòng 1 giây.

Diệp Tầm Tầm: [Chào buổi sáng, đại tiểu thư của tớ, một ngày mới lại tới rồi, ngài và anh Thâm của ngài đã hòa giải chưa ạ?]

Thời Lạc: [Tất nhiên là rồi, cậu cảm thấy ai mà nỡ lạnh nhạt với tớ quá ba ngày chứ?]

#Truyện được edit bởi Góc nhỏ của Shmily, chỉ được đăng trên WordPress của Shmily. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor (Truy cập vào page Góc nhỏ của Shmily trên facebook để đọc link chính chủ)

Hai người cũng không giấu nhau chuyện gì, Diệp Tầm Tầm đương nhiên không quên, tiểu công chúa này mấy ngày trước hơn nửa đêm còn gọi điện thương lượng với cô ấy xem nên nhận sai thế nào, vì thế bên kia rất nhanh nhắn lại một tin: [Hủy mất cả bàn tay để viết bản kiểm điểm sám hối 8000 từ?]

Khuôn mặt nhỏ của Thời Lạc phồng lên, ngón tay gõ chữ vừa kiêu ngạo vừa mạnh mẽ: [Là anh ấy! Tự mình! Cầu tớ! Tới nhà anh ấy!]

Diệp Tầm Tầm có tin mới là lạ, miệng cô nàng khoa trương đầy vẻ giả dối: [Ui dồi, lợi hại quá nhỉ ~]

Thời Lạc nhìn thấy dấu câu của cô nàng là có thể nhìn ra được vẻ trào phúng sâu đậm, cô đè lại nút giọng nói trên màn hình, gửi một tin nhắn thoại qua.

Giọng nói kể rõ ràng tỉ mỉ đầu đuôi ngọn nguồn, còn thêm mắm dặm muối từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ.

Dáng vẻ đầy diễu võ dương oai, lấp lánh như phát ra ánh sáng.

Giờ phút này Diệp Tầm Tầm đang ở bệnh viện Càn thị thăm cháu gái họ vừa mới sinh của cô nàng, trong tay không cầm theo tai nghe, không có cách nào nghe tin nhắn thoại của Thời Lạc.

Nhưng cũng không để Thời Lạc chờ lâu, con nhóc này thiếu nhất chính là kiên nhẫn, chọc cô xù lông là cô có thể ríu rít cả ngày.

Vì thế, cô ấy đã sử dụng câu nói có sẵn như trong kịch bản của hầu hết các cuộc tám chuyện bình thường, nhắn lại một câu: [Oa, anh ấy cũng quá tuyệt rồi!]

Tuy rằng Thời Lạc không biết cô ấy đang nói cái gì, nhưng vẫn không tự chủ được mà gật đầu, đáp lại: [Đúng thế, tuyệt vậy cơ mà.]

Đáp xong mới cảm thấy bản thân giống như con ngốc, tuyệt cái gì mà tuyệt?

Diệp Tầm Tầm nghẹn cười sắp chết, Thời Lạc quả không dễ lừa, cô ấy xem cháu gái xong liền vội vàng chạy sang hành lang bên cạnh sân phơi, ấn mở tin nhắn thoại nghe.

Quả nhiên, cô ấy còn chưa kịp nghe xong thì điện thoại đã rung lên không ngừng.

Thời Lạc: [?? Cậu cho rằng tớ không lướt Weibo à??]

Thời Lạc: [Có phải cậu không nghe tin nhắn của tớ đúng không?]

Thời Lạc: [Được lắm, Diệp Tầm Tầm, cậu chết rồi.]

Diệp Tầm Tầm cười tới mức vai cũng không thẳng nổi, run run tìm cơ hội giải thích cho mình: [Tớ cảm thấy tớ có thể giải thích!]

Thời Lạc đương nhiên là không muốn nghe: [Tớ muốn đem đống tiểu thuyết đồng nhân mà cậu viết trong giờ học kia giao cho chủ nhiệm lớp, để cô giáo thưởng thức và cảm nhận sâu sắc chuyện tình yêu đầy sóng gió lại lãng mạn của cô chủ nhiệm Vương Thúy Phương và thầy vật lý Lưu Đại Cường lớp bên cạnh dưới ngòi bút ưu tú của tác giả Diệp đây!]

Diệp Tầm Tầm còn rất sung sướng nhắc nhở một câu: [Ê ê bên trên còn có hình minh họa tình yêu tớ vẽ cho bọn họ nữa đấy, bảo cô giáo vừa đọc vừa xem hình sẽ có cảm xúc hơn.]

Một chậu nước lạnh dội tới dập tắt ngọn lửa nóng giận của Thời Lạc, cô cảm thấy lúc này mình nên đổi cái đề tài khác.

Diệp Tầm Tầm nghe xong tin nhắn thoại của Thời Lạc, nếu đổi lại là người không thân không quen với cô mà nghe xong thì chắc chắn có thể tự bổ não ra 7749 kịch bản hai người đi lãnh chứng sinh con luôn rồi.

Diệp Tầm Tầm đương nhiên là biết cô nói cũng chả có mấy phần là thật, nhưng bất luận ra sao thì vẫn cần phải nêu chút cảm nghĩ đối với câu chuyện của tiểu công chúa mới được: [ A a a a a, tớ nghe xong rồi! Anh ấy tốt với cậu thật đó!]

Mấy chữ này đập vào trong mắt Thời Lạc, cô lại bỗng nhiên nhớ tới lời Phạm Vũ Triết vừa trêu chọc mình, sườn mặt đột nhiên lại nóng lên, sau đó bĩu môi bắt đầu oán giận: [Tốt cái con khỉ! Anh ấy còn chê váy tớ ngắn đấy!]

Khẩu thị tâm phi, hiểu!

Diệp Tầm Tầm hiểu cô nhất, biết lúc này nên thuận theo ý tứ của công chúa điện hạ, tiến vào giai đoạn liến thoắng hùa theo.

Cô nàng ôm điện thoại, vẻ mặt như bị dở hơi, cười hề hề tiếp tục phối hợp biểu diễn với Thời Lạc.

Diệp Tầm Tầm: [Anh Thâm nhà cậu quản cậu cũng thật nghiêm! Đổi lại là tớ, tớ nhất định sẽ không nhịn đâu, Lạc Lạc tính tình quá tốt rồi! Là tiểu tiên nữ dịu dàng nhất trên đời này!]

Thời Lạc lập tức bị dỗ tới mức ấm ức, lòng đầy căm phẫn: [Còn không phải sao! Đàn ông thối!! Tiên nữ khóc muốn chết.jpg]

Diệp Tầm Tầm cười tới mức đau cả hông: [Ôm cái nạ! Cái gì mà váy ngắn chứ, còn có thể ngắn tới mức không nhận ra người sao? Gửi qua đây tớ xem nào!! Đường Kỳ Thâm cũng quá không có gu thẩm mỹ rồi! Để chị em tốt cùng cậu mắng anh ta một trận!!!]

Cô ấy cũng chỉ dám hung hăng lén nói sau lưng mà thôi, chứ thực ra nếu mà nhìn thấy Đường Kỳ Thâm tới tìm Thời Lạc thì lại chạy nhanh hơn so với bất kỳ ai.

Nhưng Thời Lạc không nhìn thấy biểu tình của Diệp Tầm Tầm bên kia, nhìn thấy dòng chữ này liền cảm thấy bạn tốt quả nhiên là bạn tốt! Dù có thế nào cũng đều đứng bên phía cô!

Cái váy đồng phục kiểu Nhật kia của cô là được mua trực tiếp mang về, trong điện thoại cũng không lưu ảnh, cô liền lên mạng tìm kiếm, sau đó liền ấn chia sẻ qua WeChat.

Nhưng ai biết được lúc chia sẻ, danh sách trò chuyện trên WeChat lại tự động load lại, làm tên người nhận bên trong có sự xáo động.

Người cố định trên top không còn là Diệp Tầm Tầm cô đang nói chuyện nữa mà lại là Đường Kỳ Thâm tối hôm qua cô nhắn tin hỏi anh đáp án đề Toán…

Lúc chia sẻ hình ảnh váy ngắn qua, cô vẫn chưa phát hiện điều bất thường.

Theo quán tính lại ấn vào dòng “gửi tới WeChat” rồi lại bắt đầu điên cuồng gõ chữ.

Lúc cô lén lút nói chuyện với chị em tốt về Đường Kỳ Thâm thì sẽ không ngoan ngoãn thuận theo như ở trước mặt anh, thường xuyên gọi anh bằng cả tên cả họ.

Bên kia, Đường Kỳ Thâm đang làm đề Vật Lý nâng cao trong tiết tự đọc buổi sáng sớm.

Điện thoại bên cạnh giấy nháp rung lên, màn hình sáng lên một cái.

Một chuỗi tin nhắn liên tiếp được gửi tới.

Lạc Lạc: [Cái này này, lúc đó Đường Kỳ Thâm hung dữ vô cùng, nói với tớ là: “Sau này không được phép mặc váy ngắn như vậy nữa”.]

Lạc Lạc: [Tớ còn có thể nói cái gì? Tớ đương nhiên phải nói vâng rồi.]

Ngòi bút Đường Kỳ Thâm tạm dừng trong một chốc, ngón tay trượt lên màn hình, lướt lên trên nhìn một cái, xác nhận là cô gửi tới không sai.

Anh nhìn chằm chằm ba chữ “Đường Kỳ Thâm” kia một lúc lâu, đột nhiên nhẹ chậc một tiếng, dường như cảm thấy cô không gọi mình là “anh” cũng không tệ lắm.

Diệp Tầm Tầm một lúc lâu sau cũng không thấy trả lời, Thời Lạc cảm thấy có chút kỳ quái, đang định lảm nhảm tiếp hai câu thì lại đột nhiên nhìn thấy ghi chú WeChat hiển thị hai chữ: Anh Thâm.

Sợ nhất chính là không khí đột nhiên an tĩnh.

Lần này, trái tim nhỏ đã nhảy lên tận cuống họng.

Cô vội vàng cầu nguyện lúc này Đường Kỳ Thâm đang chăm chỉ học tập không có nhìn thấy, nhanh chóng thu hồi lại tin nhắn, nhưng mà làm cô hít thở không thông chính là, do quá khẩn trương nên bấm nhầm vào nút “xóa” thay vì nút “thu hồi”.

*Xóa thì xóa bên mình không xóa bên người nhận, thu hồi là thu hồi ở cả hai bên

Giây tiếp theo, điện thoại rung lên.

Đường Kỳ Thâm: [?]

Đương sự Thời Lạc giờ phút này cảm thấy vô cùng hối hận.

Cô vội vội vàng vàng gõ một câu thoại kinh điển trong giới ngôn tình: [Chuyện không như anh nghĩ đâu!]

Mới vừa gõ xong, còn chưa có gửi đi, lại cảm thấy những lời này quá ngu ngốc, liền vội vàng xóa đi.

Đường Kỳ Thâm bên kia khó có khi phân tâm khi đang làm đề, anh nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn vào hàng chữ “Đối phương đang nhập…” cùng với ghi chú “Lạc Lạc” kia một lúc, chân mày ban nãy còn cau lại vì làm đề nay lại thoáng giãn ra.

Lục Thừa Kiêu ngồi bên cạnh cũng đang làm đề là một trong số ít những người anh em thân thiết của Đường Kỳ Thâm, thấy anh khó có khi nào phân tâm như vậy, hắn lười biếng nheo đôi mắt đào hoa ngả ngớn, rất có hứng thú mà trêu ghẹo: “Cô vợ nhỏ ở nhà lại gây chuyện rồi?”

Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt liếc hắn một cái, không tỏ ý kiến.

Một lúc lâu sau, đối phương dường như đã nghĩ xong đối sách.

Tin nhắn liên tiếp được gửi tới.

Lạc Lạc: [Lúc ấy tớ liền cảm thấy anh Thâm yêu quý của tớ nói rất đúng!]

Lạc Lạc: [Cậu nói xem, con gái tuổi bọn mình quan trọng nhất là cái gì? Là ăn mặc sao? Không phải, là học tập! Chỉ có học nữa học mãi mới có được tương lai càng tươi sáng mà thôi!]

Lạc Lạc: [Nghe quân nói một buổi, thắng đọc sách mười năm, tớ cảm thấy may mắn lớn nhất cả đời mình chính là gặp được anh Thâm thông minh đẹp trai lại có ánh mắt của một bậc vĩ nhân như vậy. Không có anh ấy, tớ sẽ không thể ý thức được rốt cuộc bản thân sai lầm nhiều tới chừng nào!]

Lạc Lạc: [Cho nên Tầm Tầm à, đừng có mặc mấy cái váy ngắn mà cậu vừa gửi tớ nữa, cậu nhìn xem, cái váy cậu gửi với cái của tớ nhìn qua có khác gì nhau không? Anh Thâm đã nói là không được mặc rồi, chúng ta phải ngoan ngoãn nghe lời!]

Lạc Lạc: [Tự cậu nghĩ lại cho kỹ đi!]

Cô tự biên tự diễn xong đoạn kịch bản của mình, còn làm bộ làm tịch nhẫn nại chờ một hồi lâu.

“Yêu quý”? Ý đồ nịnh nọt không cần rõ như vậy chứ.

Khóe môi Đường Kỳ Thâm hơi cong lên, chờ đợi màn kịch tiếp theo của cô.

Bên kia quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh.

Vài phút sau, tin nhắn lại tới.

Lạc Lạc: [Ôi chết, anh Thâm à, ngại quá, ban nãy em gửi tin nhắn nhầm người, em đang muốn nhắn cho bạn Tầm Tầm cùng bàn của em cơ.]

Đường Kỳ Thâm cầm điện thoại, nhướng mày, rất có hứng thú phối hợp với cô: [Không sao.]

Thời Lạc vẫn còn kiên trì không ngừng: [Nếu anh đã thấy rồi thì em cũng không thể che giấu cho nó nữa, ban nãy nó nói muốn mặc váy ngắn đó, ngắn như cái váy lần trước em mặc ý, em đây có thể nhìn bạn mình đi vào con đường sai trái sao? Đương nhiên là không rồi, em cần phải giáo dục tư tưởng thật nghiêm túc cho nó biết mới được.]

Cô nhóc này bán đứng bạn tốt đúng là rất thuần thục, kỹ nặng max điểm.

Lạc Lạc: [Còn nhỏ mà không lo học hành, lần tới nếu nó tới nhà em, anh cũng phải mắng nó mấy câu mới được, em sợ nó không nghe em nói.]

Cô còn không quên nói bóng nói gió tạo ra hình tượng vĩ nhân cho anh.

Đường Kỳ Thâm nào có không biết ý đồ của cô, có điều anh lười vạch trần cô mà thôi.

Chỉ là nhìn thấy câu cuối cùng của cô, thiếu niên im lặng một lát, đột nhiên nhắn một tin qua.

[Anh không có hứng thú, cũng sẽ không quản em ấy.]

Trong nháy mắt khi nhận được tin nhắn này, đầu Thời Lạc trống rỗng.

Nhịp tim gia tốc nhanh vô cùng…

————-

Tác giả có lời muốn nói:

Độc giả: Nhìn ra được anh trai rất thích Lạc Lạc, cũng chiều Lạc Lạc như vậy cơ mà, sau này anh trai mà truy thê là cũng thú vị lắm đây ha ha ha ha ha ha

Đường Kỳ Thâm: Không hổ là tôi.

Độc giả: Mười lần không đủ đâu!

Lạc Lạc: Có còn là người không?

Sau này, Đường Kỳ Thâm không còn là người rất nhiều năm đã tiến hành đàm phán với Thời Lạc.

Đường Kỳ Thâm: Năm lần.

Lạc Lạc: Nhiều nhất là ba lần!

Đường Kỳ Thâm: Sáu lần.

Lạc Lạc: Bốn lần! Không thể nhiều hơn nữa!

Đường Kỳ Thâm: Bảy lần!

Lạc Lạc: Năm lần thì năm lần!