Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 41: Bạn trai không thể



Phim không dài cũng không ngắn, nhưng Thời Lạc vẫn cảm thấy không đủ.

Cũng không phải nói cô nghiêm túc xem bao nhiêu mà trong hoàn cảnh ánh sáng tối tăm thế này, cô tựa hồ có thể càng thêm quang minh chính đại nhìn lén Đường Kỳ Thâm, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Trong lúc đó, cô còn lén lút như có như không dịch người tới bên cạnh anh, cứ dịch dịch như vậy, cho tới khi hai người dán ở bên nhau, cô mới che môi cười trộm.

Đường Kỳ Thâm không có quản cô, đôi mắt thâm thúy liếc màn hình đang chiếu sáng, tựa hồ có rất nhiều cảm xúc.

Thời Lạc âm thầm cảm thụ thiếu niên ở bên người, một lòng treo ở trên người anh, tiếng phim không nhỏ, nhưng ngay cả tiếng hít thở nhàn nhạt của anh cô cũng nghe được rất rõ, tựa hồ chỉ có thể nghe được thanh âm của anh.

Ngẫu nhiên, cô cũng liếc mắt về màn hình lớn, sau đó lại không chút hứng thú ôm trái cây trên bàn lên để ở trước ngực ăn, thậm chí nhân lúc ánh sáng tối tối, lá gan phình to, liền cắm một miếng trái cây đưa tới bên miệng Đường Kỳ Thâm.

Đường Kỳ Thâm chỉ là hơi ngẩn người, sau đó liền không chút tiếng động há miệng ăn.

Anh ăn!!

Thời Lạc sung sướng liếm môi, lại nhìn cái nĩa vừa được anh ăn, đỏ mặt, lại cắm một miếng trái cây, vui vẻ đút vào trong miệng mình.

Này có tính là nụ hôn đầu không?!

Bộ phim này nên chiếu 10 tiếng mới đúng, mới chưa được 2 tiếng đã hết, tính là cái anh hùng hảo hán gì chứ! Nếu mà là cô, phim quá ngắn, cho bay màu khỏi giải thưởng luôn!

Thời Lạc đưa cho Đường Kỳ Thâm tài khoản phụ của mình.

Bên trong tài khoản phụ không có quá nhiều thứ, cô không thường dùng nó, vòng bạn bè đều là đăng linh tinh mấy tấm ảnh cô tùy tiện vẽ vẽ mà thôi.

Đại đa số bức tranh đều là con Corgi nhỏ trong nhà, nhìn thoáng qua thì sẽ thấy mấy bức ảnh đều vẽ cùng một con, là con mà đang nuôi ở nhà họ Đường, nhưng cẩn thận nhìn khối lông màu chia ở trên người nó thì sẽ có phát hiện có vài bức là ảnh mà mẹ cô từng vẽ khi còn sống.

Cô hẳn là rất nhớ mẹ mình.

Ngoài mấy tấm ảnh chó ra thì còn xen kẽ một ít sinh hoạt đáng yêu bình thường, trong đó cô nhóc có mái tóc rong biển kia là rõ ràng nhất, thiếu nữ còn rất dụng tâm vẽ cho mình hàng mi dài cong vút.

Còn người trên đầu chỉ có ba chỏm tóc lại chính là Đường Kỳ Thâm.

Nhìn ra được, đại khái đây là tác phẩm lớn của cô khi mà vừa mới bị anh dạy dỗ không lâu, trong tranh, cô ấm ức tủi thân rớt nước mắt, Đường Kỳ Thâm bên cạnh nắm chặt một thùng bài thi, dòng chữ bên cạnh còn rất hùng hổ hô lên: Hôm nay em phải nói với ba ba giải trừ hôn ước!

Tranh như vậy còn có rất nhiều.

Sau khi lớn lên phải gả cho anh ấy, mình cũng quá vĩ đại rồi! Đúng là vì dân trừ hại!

Cố gắng gả cho anh, sau này sẽ tống anh ra phòng bếp ngủ!

Nhìn tới đây, Đường Kỳ Thâm không nhịn được cong cong môi, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, cô còn đang vô tội cười cười với anh.

*

Sau khi thi tháng kết thúc là tới buổi họp phụ huynh, bởi vì từ cổng trường tới khu dạy học nhất định phải đi qua chỗ sân bóng rổ trước đó đang tu sửa cho nên mới phải kéo dài một đoạn thời gian, chờ sân bóng sửa xong tới ngày họp thì Thời Sơn Hải với Đường Xa Xuyên đều đã từ nước ngoài về nhà rồi.

Theo lý thuyết, Thời Sơn Hải ở nhà, chút tính tình nhỏ của Thời Lạc cũng đã sớm được món quà lão ba nhà mình mua từ nước ngoài về dỗ cho hết giận rồi, nhưng cô vẫn như cũ không có suy xét tới việc để ông tham dự buổi họp phụ huynh này.

Đã từ rất lâu, từ khi cô còn khá nhỏ tuổi, ở trước mặt ba ba của mình cũng như bây giờ, tùy hứng nói một không có hai, nhưng Thời Sơn Hải rốt cuộc cũng là thương nhân, bình thường rất bận rộn, thời gian có thể ở nhà cũng ngày càng ít, Thời Lạc từ nhỏ đã không có mẹ, tuy rằng bên ngoài cô đều bày ra bộ dáng không thèm để ý, ngày nào cũng nhảy nhót chạy sang Đường gia chơi, nhìn như không hề muốn ở nhà mình, nhưng trong tâm lý vẫn luôn cất giấu khát vọng tràn đầy đối với tình yêu thương của ba.

Ở trong ấn tượng của cô, Thời Sơn Hải rất yêu cô, chuyện ông có thể làm được thì cơ hồ đều sẽ không từ chối cô, nhưng thời gian ông ở nhà chơi với cô càng ngày càng ít đi.

Loại tình huống như thế này, thật ra từ khi còn nhỏ cô đã sớm làm quen, ban đầu cũng không cảm thấy có gì tủi thân hay không thoải mái, nhiều lắm chỉ có chút mất mát nho nhỏ, thực dễ dàng được một nhà ba người Lương Thục Nghi chữa khỏi.

Nhưng sau đó có một đợt, trường học tổ chức hoạt động gia đình, cả lớp duy chỉ có Thời Lạc là không có ba mẹ tới tham dự.

Đại khái là trong nội tâm cô gái luôn tồn tại một cỗ quật cường, rõ ràng lúc ấy Lương Thục Nghi rất nguyện ý cùng cô tới tham gia trò chơi, nhưng cô cố tình nói không đồng ý, cứ như vậy một mình bĩu môi ngồi ở cổng trưởng chờ ba ba của mình, vẫn luôn chờ.

Đến cuối cùng, Thời Sơn Hải vẫn không tới.

Lúc trở lại lớp, các cô giáo sau khi chia đồ chơi xong thì tới tiết mục ăn điểm tâm cùng sữa bò, có rất nhiều bạn bè được ba mẹ mang đi rửa tay nhỏ, sau đó trở về ăn bánh kem, còn được ba mẹ đút từng miếng một.

Cô bé nho nhỏ trong lòng khó tránh được cảm giác ghen tỵ.

Bình thường cả đám nhóc tiểu thái tử tiểu công chúa này đoạt bánh đoạt kẹo của nhau hung mãnh như hổ đói, giờ đến cái bánh kem cũng phải đút! Có phải đi tiểu cũng cần có ba mẹ cởi quần hộ hay không!

Ồ, sự thật chứng minh, đúng là đi vệ sinh cũng phải có ba mẹ theo cùng thật…

Thời Lạc phồng má, tự mình rửa tay, tự mình đỏ mắt gặm bánh kem, tủi thân ăn vài miếng, còn chọc chọc mờ ám ăn mất mấy miếng bánh kem của củ cải nhỏ bên cạnh, giống như là ăn không biết no.

Củ cải nhỏ khóc, làm nũng với ba mẹ bên cạnh.

Lúc đó, Thời Lạc học ở trường tư lập quý tộc đắt đỏ nhất Hành Thị, trong nhà không có tiền không có quyền thì không thể vào được, bình thường phụ huynh trong cái vòng này đều sẽ rất có mắt nhìn, nhận ra được Thời Lạc là con của Thời Sơn Hải thì cũng không có ai dám mắng cô.

Trẻ con lại không hiểu chuyện, ấm ức lên án: “Lạc Lạc hư! Cậu ấy không có ba mẹ dạy, cậu ấy xấu nhất!”

Nhóm phụ huynh lộ ra vẻ mặt khó xử, ôm lấy con mình nhỏ giọng dỗ dành, khuyên bé không được nói bậy, nhưng trẻ con lại rất hưng hái, nhóm củ cải ỷ vào ba mẹ mình đều ửo đây, không hề sợ hãi bắt đầu ríu ra ríu rít.

“Đúng thế, Lạc Lạc xấu nhất, ngày nào cậu ấy cũng mặc váy đẹp, chơi với rất nhiều bạn trai, mẹ tớ nói con gái không được tùy tiện chơi với con trai.”

“Cậu ấy không có mẹ, không có ai dạy cậu ấy cả.”

“Cậu ấy hình như cũng không có ba, ba cậu ấy chưa từng tới tham gia ngày hội gia đình, ngay cả hoạt động bình thường cũng không thấy có mặt.”

Thậm chí còn có mấy đứa trẻ mở miệng ra là lời nói độc miệng mà lại không biết, vừa nghe liền biết chúng học theo mấy lời khua môi múa mép bình thường của người lớn: “Tớ nghe nói ba mẹ cậu ấy chết hết rồi, không còn ai cả.”

“Vậy sao cậu ấy có nhiều tiền như vậy?”

“Có thể là di sản để lại, trong TV đều nói vậy, có rất nhiều di sản, trong nhà cậu ấy còn có một mẹ kế, không phải mẹ ruột, sau này nếu mà cậu ấy không nghe lời thì sẽ bị mẹ kế ném ra ngoài, không cho cậu ấy một chút di sản nào cả.”

Tuổi còn nhỏ, có lẽ ngay cả khái niệm di sản là gì chúng còn không rõ lắm, nhưng cũng đã học được cách dùng lời nói đâm người.

Từng câu từng chữ nện ở trong lòng Thời Lạc, cô nhóc này lại không phản bác lấy một câu, mặt ngoài vẫn như cũ không chút để ý ăn bánh kem, nghiêng đầu nói một câu lơ đãng: “Trưa hôm qua cậu cũng đoạt bát kem của tớ, tớ còn chưa ăn được miếng nào, đói bụng cả một buổi trưa, hôm nay mới ăn của cậu có một miếng mà còn không được à?! Đồ ớt cay ki bo.”

Củ cải nhỏ bị mắng tới khóc òa lên.

Buổi tối Thời Lạc về nhà, vừa vào nhà liền mơ hồ ngửi được mùi đồ ăn, hương vị này cô rất quen thuộc, là Kiều thẩm làm, cô ăn từ nhỏ tới lớn, chỉ là trong nhà ăn vẫn như cũ không có hình bóng của ba cô, trống rỗng lạnh lẽo.

Nhưng kỳ quái chính là, ngày đó, ngay cả tiểu Corgi bình thường luôn thích loanh quanh luẩn quẩn bên chân cô lại chẳng thấy bóng dáng đâu, theo lý thuyết, mỗi lần cô tan học về nhà, con chó này đều sẽ phấn chấn cao hứng chạy ra cửa đón cô mới đúng.

Cô tìm từ trong biệt thự ra ngoài hoa viên vài lần, cuối cùng ở lối vào tiểu khu nơi các chú bảo an canh cổng tìm được chó nhỏ bị vứt ở trong thùng giấy.

Chú bảo an nói với cô: “Chú nhặt được ở thùng rác chỗ ngã tư, nhìn qua còn rất có sức sống, kêu to lắm, thật sự không đành lòng nên mới ôm ra.”

Tiểu Corgi bị bệnh, thân mình nóng hừng hực, đại khái là ăn cái gì đó không tốt cho nên mới thế này, mẹ kế ngại nó đen đủi, lại lo lắng nó có bệnh sẽ di truyền lên trên người người khác cho nên không nói hai lời đã ném nó ra khỏi nhà.

Lần đầu tiên Thời Lạc cảm nhận được lòng người độc ác, nhịn lại nước mắt, cả người phát run ôm Corgi nhỏ chạy tới Đường gia.

Lương Thục Nghi vội vàng mời bác sĩ thú y về khám, chỉ là ăn phải đồ hỏng nên bị đau bụng mà thôi, ăn mấy viên thuốc, ngày hôm sau là có thể chạy nhảy bình thường rồi, sau lần đó, cô cũng không dám mang chó về nhà nuôi nữa.

Lời nói khó nghe của củ cải nhỏ lại hiện lên trong đầu cô.

“Sau này nếu cậu ấy không nghe lời, mẹ kế nhà cậu ấy sẽ ném cậu ấy ra ngoài.”

Cô vốn không để nó ở trong lòng, nhưng mẹ kế thế mà lại ném con Corgi nhỏ cô thích nhất đi, đó là đứa con duy nhất còn sống của Corgi mẹ cô từng nuôi.

Có lẽ, chuyện ném cô đi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Sau lần đó, lúc Thời Sơn Hải về nhà, Thời Lạc nước mắt lưng tròng vụng trộm mách lẻo với ông, Thời Sơn Hải chiều con gái, nghe cô nói xong thì liền dỗ dành liên tục, loại dỗ dành này làm Thời Lạc lần đầu tiên cảm thấy có loại vô lực không có cách nào biện giải, ông chỉ coi là cô đang nháo tính tình trẻ con, dỗ một chút là được rồi, nhưng trong nội tâm của Thời Lạc sợ hãi ra sao, ông lại không hề biết.

Cô sợ nếu cô thật sự chọc giận ông thì sẽ giống như lời bạn học nói, bị mẹ kế không chút lưu tình ném ra khỏi Thời gia, rốt cuộc thì cô thật sự là đứa trẻ không có mẹ che chở.

Rất nhiều năm sau đó, tuy biểu tình trên mặt cô vẫn như cũ đối nghịch với Thời Sơn Hải, nổi tính tình giận dỗi với ông, nhưng không còn có thỉnh cầu như kiểu ba có thể rút ra chút thời gian ở bên cô nữa, mặc dù Thời Sơn Hải chủ động đưa ra đề nghị muốn tham dự họp phụ huynh cho cô, cô cũng sẽ tìm đủ loại lý do để từ chối, cô không dám chiếm dụng thời gian của ông, cũng biết rằng, mặc dù ông nhắc tới, nhưng cũng không nhất định sẽ thật sự có thời gian tham gia.

Người cuối cùng sẽ đại diện đi họp cho cô chính là Đường Kỳ Thâm.

Cô gái nhỏ sung sướng dẫn anh tới lớp, bộ dáng diễu võ giương oai.

Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ ngồi xuống, cùng với nhóm phụ huynh bốn, năm chục tuổi có một đống nếp nhăn ở trên mặt, anh thật sự là nổi bật.

Sắc mặt anh thanh lãnh, ngồi trên vị trí không nói một lời, xung quanh có rất nhiều phụ huynh đã tham gia họp nhiều lần, cũng đã quen mặt nhau, rất nhanh đã tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.

“Ôi, đứa nhỏ nhà cô lần trước thi tháng được bao nhiêu điểm thế?”

“Haizz, không tốt lắm, về nhà còn bị tôi mắng cho một trận, nhọc lòng chết thôi.”

“Ai nha, không sao đâu, trẻ con mà, vừa mới lên 10 có lẽ còn chưa quen, cũng là chuyện bình thường, sau thì tốt rồi, đứa nhỏ nhà tôi lần này cũng chỉ thi được top 100, con cô rớt khỏi top rồi sao? Đừng mắng nó hung dữ quá, trẻ con tuổi này cũng có rất nhiều áp lực đấy.”

“Từ hạng ba rớt xuống hạng năm, tức chết tôi rồi.”

“…” Người mẹ ban nãy vừa mới liên hoàn an ủi ngay lập tức liền ngậm chặt miệng.

Rất nhiều phụ huynh biết điều không nhắc tới thành tích, ngược lại nói chuyện khác.

Có người chú ý tới Đường Kỳ Thâm ngồi ở sát tường, trên mặt có vẻ nghi hoặc: “Cậu là… thay ai đi họp phụ huynh thế?”

“Thời Lạc.” Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt đáp.

Mấy phu nhân lập tức như nghe thấy chuyện vui gì đó, vội vàng tiếp lời: “Ôi, cô bé nhà cậu ấy à, dáng vẻ xinh đẹp thật sự, nghe con trai tôi nói, ở trong lớp có rất nhiều nam sinh trộm thích con bé đó.”

Đường Kỳ Thâm: “…”

“Không chỉ thế thôi đâu, nghe nói lớp bên cạnh cũng có nữa đó, con trai tôi nói bọn họ cũng không dám theo đuổi.”

“Sao lại không dám?”

“Cạnh tranh quá kịch liệt, nghe nói cũng có rất nhiều đàn anh khối 11, 12 thích con bé nữa.”

“Oa, cô gái nhỏ nhà cậu đúng là có phúc khí.”

Đường Kỳ Thâm đen mặt, “…”

Vài phút sau, “trợ lý nhỏ” của chủ nhiệm lớp cầm bảng danh sách đi từ tổ một tới tổ bốn, xác nhận người trong danh sách đúng là người nhà của học sinh.

Mãi cho tới khi tới trước mặt Đường Kỳ Thâm, trợ lý nhỏ sửng sốt, một lúc lâu sau cũng không dám nói lời nào.

“Hội, hội trưởng…” Phía sau có phụ huynh thúc giục, trợ lý nhỏ căng da đầu mở miệng, “Chủ, chủ nhiệm lớp nói, phải là người nhà mới có thể…”

Đường Kỳ Thâm không hé răng.

Trợ lý nhỏ lại đè thấp thanh âm, khẩn trương nói: “Bạn trai không thể…”

“…” Đường Kỳ Thâm ngước mắt nhìn cô ấy một cái, nhàn nhạt nói, “Tôi là người nhà.”

Hai mắt trợ lý nhỏ trợn tròn, “Này, nhanh như vậy sao?”

Trời, trời ơi, bọn họ còn chưa tới tuổi mà!!????!!