Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 50: Em đau ở đâu…



Nụ cười gượng trên mặt Thời Lạc so với khóc còn khó coi hơn.

Từ trước tới nay đều quen khống chế hết tất cả trong phạm vi của mình, Đường Kỳ Thâm lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chân tay luống cuống.

Bút máy vài phút trước còn được Thời Lạc thật cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, giờ phút này lại chật vật lăn lóc trên mặt đất thô ráp, vẫn luôn lăn tới bên dưới bậc thang dưới chân Đường Kỳ Thâm.

Hàm sau của thiếu niên cắn chặt, đường cong hai bên má càng thêm sắc bén, rũ mắt nhìn chằm chằm bút máy trong chớp mắt, Thời Lạc yên lặng xoay người nhấc chân chạy.

“Lạc Lạc! Thời Lạc!” Đường Kỳ Thâm khó có khi mất bình tĩnh, thanh âm khàn khàn dồn dập gọi tên cô, nhưng mà thanh âm càng lớn, Thời Lạc chạy càng nhanh, tựa hồ như sợ anh nói ra thêm điều gì quá mức, cô không muốn nghe.

Những tâm tư thiếu nữ cô từng ảo tưởng trên người anh đều hủy trong một phút, trước mắt chỉ còn lại chật vật nan kham, chỉ muốn nhanh chóng tránh thoát, chạy càng xa càng tốt.

Có phải anh giống như những bạn học đó, cảm thấy cô thật nực cười, là kẻ không có đầu óc, có lẽ anh đã sớm biết là cô trộm thích anh, có điều vẫn luôn không vạch trần, chỉ muốn bình tĩnh nhìn cô diễn tuồng, chờ cô xấu mặt.

Đại khái là từ năm gọi anh một tiếng “ca ca”, cô liền chưa từng nghĩ tới hai người có thể đi tới tình trạng như hôm nay.

Từ khi cô có ký ức, người cô tín nhiệm nhất, ỷ lại nhất, dường như sau này sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa.

Thời Lạc cố nén nước mắt, mơ mơ hồ hồ đi tới trạm xe bus bên ngoài cổng trường, nhìn thấy có xe, cũng mặc kệ là nó đi về đâu, không hề nghĩ ngợi đã lập tức chạy lên.

Đời này cô chưa từng ngồi qua loại xe công cộng phải chen chúc đông như vậy, cô đã quen thói được xe riêng đưa đón, trước mắt bất chợt lên xe, ngay cả tiền lẻ cũng không có.

Đằng sau có hai nam sinh khối 12 cao to đi lên, không kiên nhẫn bực bội giục cô nhanh cái tay lên, tài xế bận rộn cả ngày tâm tình cũng không tốt lắm, thấy cô chậm chạp không lấy tiền ra cũng không có thẻ xe, cho rằng cô là muốn đi chùa, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, trong miệng cũng hùng hùng hổ hổ mắng người.

Thời Lạc bị làm cho gấp tới mức nước mắt như những hạt châu đảo quanh hốc mắt, cô lục lọi cặp sách một lúc lâu cũng không tìm ra được đồng tiền lẻ nào, lại theo bản năng muốn lấy điện thoại ra tìm Đường Kỳ Thâm, lúc lướt tới giao diện WeChat của anh, động tác trên tay dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vành mắt đỏ lên, lúc này mới ý thức được, cô giống như không thể như trước, tùy tùy tiện tiện ỷ lại vào anh nữa.

Đường Kỳ Thâm tới chậm một bước, xe bus đã chậm rãi rời đi.

Xe bus rời đi ngay trước mắt anh, anh trơ mắt nhìn Thời Lạc đưa lưng về phía cửa kính xe, co quắp đứng trước máy thu tiền, nhưng mà lúc này, anh lại không thể giúp được cô.

Thời Lạc trước đây, chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ tìm anh, tính cách yếu ớt nũng nịu không chịu được, lần đầu tới kỳ cũng phải để cho một nam sinh như anh tới phổ cập kiến thức khoa học, thậm chí bị muỗi đốt một tý cũng mang vẻ mặt như đưa đám tới tìm anh làm nũng, muốn anh gãi giúp mình, ép anh nói loại lời ma quỷ dỗ người như kiểu “Cho dù mặt em bị muỗi đốt thành cái bánh bao thì cũng là tiểu công chúa xinh đẹp nhất”.

Nhưng mà hiện tại, anh nhìn điện thoại an an tĩnh tĩnh của mình, tiểu tổ tông ríu rít thích dính người nhất kia đang ngày càng xa anh, cô không cần anh nữa.

Lần đầu tiên Đường Kỳ Thâm biết cảm giác trái tim bị xé nát rốt cuộc là đau tới mức nào.

Giống như ngay cả hô hấp cũng đau.

Anh vốn tưởng rằng thích một người là để cho cô ấy có tự do, để cô đi theo đuổi thứ mình muốn, nhưng giờ phút này anh đột nhiên hiểu ra chính mình cũng không phải là người rộng lượng như vậy, anh không làm được.

Anh tự nhận bản thân trầm ổn bình tĩnh, chỉ là ở trong tiềm thức anh biết được rằng chắc chắn sẽ không mất đi cô, nhưng mà hiện tại, Thời Lạc cường ngạnh tránh thoát chạy ra khỏi sinh hoạt của anh, anh chịu không nổi, lần đầu tiên anh phát hiện, âm u và ích kỷ mới là bản chất của mình, thích một người tới cực hạn, là muốn chiếm hữu cho riêng mình.

Giờ phút này anh mới rõ ràng ý thức được, hiện thực và giấc mơ dường như cũng giống nhau, cho dù cuối cùng kết cục có thể sẽ khiến cô hận mình, anh cũng muốn mạnh mẽ cột cô ở bên người.

Huống chi, Thời Lạc nói thích anh.

Tiểu công chúa không sợ trời không sợ đất, chưa từng để bất luận người nào vào mắt, kiêu ngạo lại tùy hứng như vậy, bởi vì thích, ở trước mặt anh đến nói chuyện và hành động cũng đều trở nên cẩn thận.

Bởi vì thích, cô nghiêm túc bảo đảm nói muốn học làm một thiếu nữ dịu dàng hiểu chuyện, cô thay đổi bản thân là vì muốn anh thích mình nhiều thêm một chút.

Cô sợ hãi mất đi, cho nên thực sự nỗ lực muốn giành được sự yêu thích của anh, mà anh lại bởi vì tự cho là đúng, đem hai chữ “mất đi” này tự tay mang lên cho cô.

Đường Kỳ Thâm sợ cảm xúc của cô không ổn định, trên đường sẽ xảy ra chuyện, liền tùy tiện gọi một chiếc xe, gắt gao đuổi theo sau xe bus.

Thời điểm xe bus dừng lại ở trạm gần tiểu khu Ninh Thủy Loan, Thời Lạc rũ đầu chậm rãi đi từ trên xuống.

Trước đó cô chạy trốn một lúc lâu, sau đó ngồi lên xe bus mới dần dần an tĩnh lại, lúc này mới phát hiện đùi đau nhức khó chịu.

Là mấy chỗ bị ống thép trong bộ thú nhồi bông đập tới, ngày hôm qua còn đắm chìm trong ảo tưởng có thể giảng hòa với Đường Kỳ Thâm cho nên cũng không có tâm tư để ý tới chút đau đớn này, không nghĩ tới một ngày qua đi, vết xanh xanh tím tím này không những không tan đi, ngược lại còn bởi vì chạy quá kịch liệt mà càng thêm sưng to.

Ánh mắt cô ảm đạm đi về phía Ninh Thủy Loan, trạm xe bus tuy cách công viên nhỏ trong Ninh Thủy Loan rất gần, nhưng bởi vì địa điểm của NInh Thủy Loan khá đặc biệt, hầu như tất cả người giàu Hành Thị đều tập trung ở đây cho nên phần lớn đều sử dụng xe riêng, xe bus không thường được đụng tới cho nên không có trạm ở bên trong, từ công viên nhỏ đi vào khu dân cư Ninh Thủy Loan phải đi qua một đoạn đường vắng rất dài.

Thời Lạc đi rất chậm, Đường Kỳ Thâm không lên tiếng đi theo sau cô, cách cô khoảng 5 mét, cau mày nhìn cô, rõ ràng cảm thấy tư thế đi đường của cô không đúng lắm.

Một đoạn đường an an tĩnh tĩnh, Thời Lạc bước đi không biết mệt, không biết đau.

Con đường này, đã từng là con đường tràn ngập tiếng cười ríu rít của Thời Lạc khi hai người cùng nhau về nhà.

Đại đa số thời điểm đều là cô nói chuyện, Đường Kỳ Thâm lắng nghe, nhưng mà cô làm đi làm lại không biết mệt, hứng thú bừng bừng, anh chỉ cần ngẫu nhiên đáp lại một tiếng “ừ” thôi, cô cũng có thể vui mừng tiếp tục câu chuyện còn dang dở.

Tùy hứng chung quy vẫn không đánh lại thân thể yếu đuối, bình thường Thời Lạc không thích vận động, bây giờ cánh tay và cẳng chân đều có thương tích, khó khăn lắm mới bò lên được một đoạn đường núi liền có chút không chống đỡ được, cô ngồi xổm tại chỗ nghỉ ngơi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Nhưng mà dù vậy, cô cũng như cũ không có tâm tình đi thể hội cảm giác đau đớn trên người, thiếu nữ trước giờ luôn hoạt bát hào phóng nay lại thất thần, hai mắt không có tiêu cự nhìn thẳng tắp về một hướng, ngồi xổm ở bồn hoa ven đường, cánh tay vòng lấy hai chân, an an tĩnh tĩnh, không có cười vui, cũng không hề có sinh khí.

Vài phút sau, cô dường như nghỉ ngơi đủ rồi, hai tay chống chân, một lần nữa đứng lên, Đường Kỳ Thâm không hề nghĩ ngợi đã lập tức chạy tới bên cạnh cô, thanh âm đau lòng không chút che giấy: “Chân sao vậy?”

Thời Lạc căn bản không phát hiện anh đi theo ở phía sau, giờ phút này đột ngột xuất hiện ở trước mặt, hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy không quá chân thực.

Cô sửng sốt trong chớp mắt, ngước mắt nhìn anh một cái, chỉ cảm thấy thật xa lạ, đây là Đường Kỳ Thâm không còn thuộc về cô nữa.

Thời Lạc chậm rãi lắc đầu, giọng nói khàn đặc, không có một chút nhiệt tình nào: “Không sao hết.”

Môi mỏng Đường Kỳ Thâm mím chặt, hiển nhiên là không tin, ánh mắt anh dừng ở trên người cô, hầu kết lăn lộn lên xuống, sau đó lại duỗi tay chủ động nắm lấy tay cô: “Anh cõng em về, đường về nhà còn xa.”

Trước đây đều là cô không biết xấu hổ ăn vạ anh, ngồi sau xe anh thích nhất là ôm eo dán lên sống lưng anh, cùng nhau đi đường cũng phải vội vội vàng vàng ôm cánh tay anh, đây dường như vẫn là lần đầu tiên anh chủ động nắm tay cô.

Thời Lạc không nhịn được nhíu mày ngay khi anh nắm lấy tay mình.

Đường Kỳ Thâm phát giác ra điểm không thích hợp: “Tay cũng đau sao? Rốt cuộc là làm sao vậy, để anh nhìn xem.”

Trong lòng càng đau hơn, anh có muốn nhìn không?

Thời Lạc không hề do dự, lập tức rút tay ra khỏi tay anh, thái độ xa cách lại lịch sự, khóe môi cong lên: “Không cần phiền đàn anh đâu, cảm ơn anh.”

Vừa dứt lời liền không biết đau đớn, tăng nhanh tốc độ đi về phía nhà mình, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng của anh, bước chân của cô liền nhanh hơn một chút.

Đường Kỳ Thâm biết rõ tính tình quật cường của cô, lo lắng bản thân cưỡng ép tới gần thì cô sẽ lăn lộn bản thân thảm hại hơn, anh đành phải yên lặng đi theo sau cô, gọi điện thoại cho tài thế của Thời gia lập tức tới đón người.

Khi Đường Kỳ Thâm vào cửa biệt thự Thời gia, Thời Lạc đã nhốt mình trong phòng ngủ.

Mặc cho Kiều thẩm ở bên ngoài có khuyên thế nào cũng không chịu mở cửa.

Đường Kỳ Thâm ở dưới lầu vẫn luôn đứng đó không đi, trong tay siết chặt điện thoại, lại chậm chạp không chờ được một tin nhắn lảm nhảm của cô.

Hơn 8 giờ rối, Thời Sơn Hải vội vội vàng vàng về nhà, Thời Lạc nghe được tiếng của ba ba liền lấy lại tinh thần, lê dép lê chạy ra, chặn người ở trên cầu thang.

Mấy ngày nay Thời Sơn Hải vì chuyện quặng mỏ phát nổ và những chuyện liên quan sau đó làm cho bận tới sứt đầu mẻ trán, khó có được lúc ông mang vẻ mặt u sầu nhìn con gái, Thời Lạc vất vả lắm mới chờ được ba ba trở về, mắt đỏ lên, lời nói mang theo sự nức nở và yếu ớt đã giấu kín từ lâu: “Ba ơi, con không muốn gả cho Đường Kỳ Thâm, chúng ta hủy hôn có được không?”

Nhưng mà Thời Sơn Hải bận tới đầu óc choáng váng, về nhà cũng chỉ là bởi vì để quên văn kiện quan trọng, nhất thời không có tâm tư xử lý chuyện mà ngay cả bát tự còn chưa xem, chỉ qua loa có lệ nói: “Con gái, có chuyện gì thì chờ qua đợt này rồi nói có được không? Gần đây ba ba có hơi bận một chút, không thể ở nhà chơi với con được, con ngoan nhé, nghe lời Kỳ Thâm có biết chưa? Ba ba đi trước.”

Thời Lạc trề môi, nỗ lực nghẹn lại nước mắt đã sắp rơi xuống về.

Cô quay lại phòng ngủ, ôm điện thoại mở WeChat lên, tìm được giao diện chat của mình với Đường Kỳ Thâm, một lúc sau mới phát hiện, dường như từ sau khi anh dùng tài khoản này thì những câu chuyện của hai người chỉ còn mỗi mình cô độc thoại, anh cơ hồ không có trả lời một tin nhắn nào cả.

Thời Lạc không chút lưu luyến chặn tài khoản này.

Sau đó lại lướt tới tài khoản anh quên mật khẩu lúc trước, lịch sử trò chuyện vẫn là người nói người đáp, tuy nói đại đa số đều là cô nói, nhưng khi đó Đường Kỳ Thâm có lẽ còn chưa thích người khác, chưa từng bỏ lỡ bất cứ tin nhắn nào của cô, cô lật xem một lượt, cuối cùng cũng không nỡ xóa, ngơ ngác nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện hồi lâu, sau đó lại lừa mình dối người nhắn qua một tin.

[Kỳ Thâm ca ca, có thích bút máy không? Em phí rất nhiều công sức mới có tiền mua nó đó, trên tay và trên đùi còn bị thương nữa! Anh có đau lòng không…]

Đối diện đương nhiên không có hồi âm, anh đã quên mật khẩu, cũng giống như đã quên mấy tất cả hồi ức từ nhỏ tới lớn của hai người vậy.

Chỉ còn một mình cô nhớ rõ.

Hơn 10 giờ tối, Kiều thẩm lại lần nữa lên lầu tìm Thời Lạc: “Lạc Lạc, Kỳ Thâm ở dưới lầu đợi mấy tiếng rồi đó, lúc này vẫn còn ở dưới, hai đứa làm sao thế? Giận nhau sao? Đừng buồn có được không, Kiều thẩm mới nãy đã mắng anh rồi, Lạc Lạc ngoan, để anh lên xem con nhé?”

Thời Lạc một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, thanh âm nói chuyện không có chút sức lực nào: “Anh ấy không có muốn tới xem con, anh ấy chỉ là… Kiều thẩm, dì bảo anh ấy về đi, nói với anh ấy, chuyện hủy hôn, con sẽ nói với ba ba, dì bảo anh ấy đừng lo lắng, con không phải loại người mặt dày mày dạn dính lấy anh ấy.”

Khoảng rạng sáng 2 giờ, Đường Kỳ Thâm mới lên lầu, Thời Lạc ngồi trên bàn học vẽ tranh cả đêm, nhìn qua bình tĩnh đến dị thường, mỗi khi vẽ trong một bức cũng không giống như trước đây vò thành một cục rồi ném đi, cô vuốt phẳng phiu bức tranh đặt ở góc bên trái của bàn học, chỉ là không nói một lời.

Đến sau nửa đêm, thật sự không còn tinh lực chống đỡ nữa, cô liền nằm bò ra bàn ngủ gật, lúc ngủ, bút vẽ vẫn còn nắm chặt trong tay không buông.

Kiều thẩm không yên tâm, cứ cách vài phút sẽ đi lên nhìn vài lần, rốt cuộc cũng chờ tới lúc cô ngủ liền chạy xuống lầu báo cho Đường Kỳ Thâm một tiếng.

Lúc anh vào cửa, tay chân nhẹ nhàng, thật cẩn thận, sợ sẽ quấy nhiễu tới cô gái vất vả lắm mới ngủ được.

Thiếu niên đi tới bên cạnh bàn, một xấp tranh trên bàn đều là bóng dáng của anh.

Mà gương mặt gối trên cánh tay của Thời Lạc tràn đầy nước mắt, thấm ướt trang giấy ở bên dưới, nước mắt cô nhịn cả ngày vẫn là ở trong mơ yên lặng không một tiếng động phóng thích hoàn toàn.

Đường Kỳ Thâm cắn chặt hàm sau, duỗi tay ôm người từ trên ghế vào trong ngực.

Thiếu nữ trong lúc ngủ mơ, tự nhiên dựa vào ngực anh, hai tay lôi kéo áo sơ mi của anh.

Động tác Đường Kỳ Thâm nhẹ nhàng chậm chạp ôm người lên trên giường, lòng bàn tay dừng lại một lát ở trên miệng vết thương trên huyệt thái dương của cô, sau đó lại nhẹ nhàng kéo tay áo ngủ của cô lên, thấy được rất nhiều vế máu đọng, sắc mặt anh nháy mắt lạnh đi vài phần, lòng bàn tay siết chặt lại.

Thiếu nữ trong lúc ngủ mơ trở mình, sụt sịt hai tiếng, Đường Kỳ Thâm cúi người thay cô gém lại góc chăn, còn vỗ nhẹ sống lưng cô để trấn an.

Sau đó lại dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ướt đẫm dưới mi mắt cô.

Nước mắt bị cọ tới lung tung rối loạn, cô ở trong mộng cũng không yên, lung tung nói mơ, Đường Kỳ Thâm ghé sát thêm một chút.

“Em nào @¥%@…”

“Lạc Lạc, sao vậy?”

“Em có chỗ nào… không tốt…?”