Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 8



Thành tích thi lên mười có sau hai tuần kết thúc kỳ thi.

Học sinh có thành tích tốt thì run như cầy sấy suốt hai tuần, ngược lại những học sinh có thành tích kém thì lại thả bay lượn mình tự do chơi suốt hai tuần.

Sau hai tuần, tình huống đảo ngược, người thi tốt thì vui vẻ sung sướng, người thi kém thì chỉ hận không thể lập tức đi lấy chồng luôn.

Phương thức xét tuyển năm nay cũng không giống như mọi năm.

Mọi năm là đều sẽ được điền nguyện vọng trước khi thi, sau khi thi thì sẽ dựa vào điểm số tương ứng nhập học vào trường mà mình trúng tuyển. Năm nay thay đổi phương thức khác, dựa theo cách thức thi đại học, sau khi thành tích được công bố mới tiến hành điền nguyện vọng chọn trường.

Bộ giáo dục hiển nhiên đã xem nhẹ sự nhiệt tình của các thí sinh khi tra cứu điểm thi, đêm công bố thành tích, giao diện tra điểm đã bị tê liệt hoàn toàn.

Web tra điểm hỏng mất hai ngày, phụ huynh cũng lòng nóng như lửa đốt mất hai ngày.

Sau đó không biết có người thông minh nào bắt đầu truyền bá ra rằng giáo viên trong trường có thể hỗ trợ xem điểm từ phía hậu cần, cho nên tiếp theo sau đó, người hỏng mất chính là các giáo viên chủ nhiệm đầu trọc của các lớp.

Hai ngày sau, nhà trường tổ chức ngày hội giao lưu ghi danh nguyện vọng, đám học sinh cuối cấp tưởng chừng sau buổi thi lên mười đã chia năm xẻ bảy mỗi người một nơi nay lại một lần nữa gom về lớp cũ của mình.

Hiện giờ không còn áp lực thi cử, thành tích cũng đều đã trần ai lạc định, nên khóc nên đánh thì đã sớm giải quyết ở nhà, chờ tới lớp rồi, mỗi học sinh đều mang trong mình một tinh thần quật cường cuối cùng còn sót lại, xem biểu tình thì căn bản không phân biệt được ai thi tốt ai thi kém.

Thời Lạc đang ngồi cùng đám Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc để chơi game, cầm điện thoại chưa kịp bắt đầu ván game thì mấy bạn nữ bình thường có thành tích “cầm cờ đi đầu” của lớp không nhịn được bắt đầu khoe khoang.

“Ôi, cậu thi được bao nhiêu điểm thế?”

“Haizz đừng nói nữa.” Trong đó có một người ra vẻ khổ sở, mày còn nhăn chặt như thể có thể kẹp chết được một con ruồi, “Bài toán cuối cùng tớ làm đúng hết rồi, kết quả sau khi trở về tra đáp án để tính điểm thì mới phát hiện sai ngay ba câu cho điểm đầu tiên, bị trừ mấy ba điểm, toán chỉ được có 147 điểm, mẹ tớ mắng tớ gần chết đây này.”

Phạm Vũ Triết cười lạnh một tiếng: “Ngu thật, bài đấy mà cũng sai được, ông đây còn làm đúng đây này.”

Thời Lạc buồn cười: “Con trai trâu đấy, tới tới tới, thi được bao nhiêu điểm? Nói ra cho ba ba vui vẻ cái nào.”

“60!”

“…”

Cậu ta nói xong còn đắc ý dào dạt: “Làm sao? Tốt xấu gì cũng đạt tiêu chuẩn mà.”

“Max điểm là 150, đạt tiêu chuẩn là 90 ông ạ.”

Biểu tình trên mặt Phạm Vũ Triển hiển nhiên là vẻ không thèm để ý: “Má, hiện giờ thế đạo hỗn loạn như vậy à? Lạm phát cũng quá nhanh rồi!” Nói xong, trên tay lại thực hiện một thao tác dũng mãnh như hổ, một phát cầm súng bắn tiểu liên hành cho đám người đối phương không còn chừa lại một giọt máu nào.

Bên này bọn họ vẫn đang chơi hăng say, nhóm học sinh giỏi bên kia vẫn còn đang tiếp tục biểu diễn.

“Tớ cũng thế, trước khi thi tớ luôn bị chị họ kéo ra ngoài đi dạo phố, căn bản không có thời gian ôn tập, Tiếng Anh chỉ được có 149 điểm, cũng không biết là có ảnh hưởng gì tới việc phân lớp không nữa.”

“Ôi, thế tổng thành tích Toán Văn Anh của cậu được bao nhiêu vậy?

“445 điểm.”

“Sao có thể chứ… cậu còn hơn tớ tận 3 điểm? Cậu được thêm điểm dân tộc thiểu số đúng không?”

“Không nhé, cảm ơn.”

Mấy người này một giây trước còn khiêm tốn lẫn nhau, một giây sau lại bắt đầu so bì.

Ôn Vũ đứng một bên chen không nổi một lời.

Thành tích của cô ta không quá tốt, luận về giáo dục, Tây Thành của cô ta căn bản không thể so được với Hành Thị.

Cô ta chuyển trường tới đây đã hơn một năm, căn bản không vững, cho nên cũng không theo kịp tiết tấu, dần dà cảm thấy học tập không thú vị, tâm tư liền đặt lên việc ăn mặc đua đòi, không còn giác ngộ phải học hành chăm chỉ nữa.

Vốn ở trong đám chị em kia, gia thế của cô ta là to nhất, thường ngày đều là đám người đó bám đít phụ họa cô ta, hôm nay thật vất vả lắm mới có thể áp được cô ta trên phương diện thành tích, tự nhiên sẽ không còn nể cô ta như ngày thường nữa.

Ôn Vũ yên lặng khoe ra cái túi xách nhỏ mới mua, nào biết mới dịch được hai bước thì đã tới rất gần bàn mà Thời Lạc đang ngồi.

Thời Lạc ngước mắt lên nhìn cô ta một cái, vừa không chú ý là đã thế này rồi sao, cô tắt điện thoại đi, dựng lỗ tai lên nghiêm túc nghe các cô ấy biểu diễn.

Ôn Vũ thế mà lại không giả tạo như đám chị em của cô ta, Thời Lạc cũng nhịn không được mà cảm thán, nỗ lực thì nỗ lực thôi, cần gì phải làm ra cái vẻ mình kém cỏi này làm gì, vẫn là loại người đầu óc đơn giản như Ôn Vũ thoải mái hơn.

Cô cũng không biết vì sao mình ngày nào cũng cãi nhau với cô ta mà lúc này trong lòng lại nghiêng hẳn về phía Ôn Vũ như vậy, thấy cô ta một mình đứng ở lối đi nhỏ, thỉnh thoảng lại trộm ngó về phía mình, còn rất có hứng thú gọi cô ta qua: “Trộm nhìn quá gì, có muốn qua chơi không?”

“Chồn chúc tết gà, không có ý tốt!” Ôn Vũ bất thình lình khịt mũi coi thường cô!

Lúc này, Thời Lạc nhịn không được bật cười: “Sao cậu cứ phải nhận mình là gà thế, này cũng không phải tôi bắt nạt cậu đâu đấy nhé.”

“…!!” Ôn Vũ trợn trắng mắt, mí mắt giật giật như bị đứt gân, nhưng bước chân lại không nghe sai sử, thế mà lại thật sự đi về phía bọn cô.

Tiểu công chúa điện hạ đã lên tiếng, loại thái giám có giác ngộ tốt như Phạm Vũ Triết đương nhiên cũng phải phụ họa theo: “Cùng đánh đi cùng đánh đi, vừa lúc bốn thiếu một chân, đánh hay không?”

Ôn Vũ vốn còn đang tính rụt rè một chút, nhưng nhìn thấy Phạm Vũ Triết bình thường không có giao thoa gì với mình cũng mở miệng nói, trong lòng cô ta ít nhiều gì vẫn có chút vui vẻ, nói cho cùng thì cô ta từ khi chuyển từ Tây Thành về đây đã một mình một người rất lâu rồi, cho nên vẫn luôn rất hâm mộ đám người Thời Lạc.

Ôn Vũ chưa từng chơi trò này, đứng ở một bên tải trò chơi về, Phạm Vũ Triết liền thuận miệng trò chuyện: “Thời Lạc, nghe nói cậu còn tự mình thi vào được Tam Trung?”

“Còn phải nói sao?”

“Trâu thật đó, Kỳ Thâm ca vừa ra tay đã khiến bớt cho ba của cậu được mấy tòa lầu thế này.” Đối với đám cậu ấm ăn chơi trác táng như Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc mà nói, muốn vào được Tam Trung thì chỉ có thể quyên tặng tòa lầu.

Lỗ tai Thời Lạc rõ ràng hơi phiếm hồng: “Ngày nào tớ cũng viết đề thi mà, vất vả lắm đó…”

Cô hơi nâng cằm, đang muốn kiêu ngạo một chút lại bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Ôn Vũ nghe thấy cô muốn thi vào Tam Trung thì mập mập mờ mờ châm chọc một hồi, nói nếu cô mà thi được vào Tam Trung bằng bản lĩnh thì Ôn Vũ sẽ phát sóng trực tiếp đi ẻ, còn là loại vừa chồng cây chuối vừa ẻ ấy!

Mắt hồ ly của Thời Lạc đảo một vòng, nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của Ôn Vũ, người sau hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện này, mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Cậu nhìn tôi làm gì!”

“Trước kia cậu nói cái gì ý nhở? Phát sóng trực tiếp? Nào nào nào, điện thoại tôi có cài mấy ứng dụng phát sóng trực tiếp đây, chọn đi, nhanh lên!:

Ôn Vũ bị cô làm cho tức tới dậm chân: “Tôi chọn! Tôi chọn ngồi cách xa cậu một chút!”

Cuối cùng là ngồi xuống cái bàn đối diện cách một lối đi.

Thời Lạc cười đến dương dương đắc ý, bất quá cũng không thật sự tính bắt cô ta làm thật.

Giờ phút này, trò chơi cũng đã tải xong, Ôn Vũ tay chân vụng về bắt đầu sáng tạo nhân vật.

Con gái chơi trò chơi rất chú trọng vào vẻ bề ngoài, tên nhân vật cũng muốn đặt cái thật hoa mỹ: “Ôi, tôi nên đặt tên gì bây giờ, các cậu tên gì?”

Phạm Vũ Triết đắc ý đọc diễn cảm ra ID mà mình rất lấy làm tự hào kia: “Con trai của bạn Tạ Quảng Khôn.”

Ôn Vũ: “… Quê quá.”

“Phụt” Thời Lạc nhịn không được cười, có thể bị Ôn Vũ nói quê, Phạm Vũ Triết cũng không dễ dàng gì.

Cô vừa cười vừa đề cử tên cho Ôn Vũ: “Hay là cậu đặt cái tên kiểu: Mộng ảo thiên sứ Tạ chân to?”

Nào biết Ôn Vũ thế mà còn nghiêm túc phân tích: “Tôi cảm thấy bỏ Tạ chân to đi thì hay hơn.”

Thời Lạc: “??? Thế nên cậu cảm thấy cái tên Mộng ảo thiên sứ không tệ lắm?”

Ôn Vũ gật đầu, giây tiếp theo đã gõ tên xác nhận xong: “Đáng yêu mà.”

Khóe miệng Phạm Vũ Triết giật giật: “Cậu có tư cách gì nói Tạ Quảng Không của chúng tôi quê? Ông đây tình nguyện có một chân với Tạ chân to cũng không thèm Mộng ảo thiên sứ* của cậu!!”

*Nhắc tới mấy cái tên này lại nhớ tới nick zingme ngày xưa của mình cũng “công chúa bóng đêm”, “nữ hoàng ánh sáng”,… đồ đó

Thời Lạc cười tới đau cả bụng, đám người cậu một lời tôi một lời nói nhao nhao lên, không khí trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.

Nói nhiều như vậy, Ôn Vũ dường như cũng thả lỏng hơn.

Cái loại thi được 60 điểm Toán như Phạm Vũ Triết mà cũng có thể vui vẻ đắc ý như vậy đương nhiên là có việc quyên tòa lầu để vào Tam Trung làm chống lưng, cậu ta ồn ào từ lúc chọn lớp cho tới khi chọn chủ nhiệm dễ tính.

Lúc này Ôn Vũ không còn câu nệ nữa, mới vừa rồi còn xấu hổ không dám nói ở trước mặt đám chị em cây khế kia thì giờ phút này đã thoải mái nói ra hết: “Tôi cũng không biết vì sao tôi lại thi kém như vậy nữa, tiếng Anh xem như là nắm chắc, thế mà phần viết văn lại bị trừ hết điểm!”

Phạm Vũ Triết: “Má, tôi còn lấy được nửa điểm đấy, cậu viết cái gì vậy hả mộng ảo thiên sứ.”

Mộng ảo thiên sứ: “Tôi viết là mình muốn mặc Bikini đi dạo phố trên đường đó, ý tưởng mới lạ sáng tạo như thế mà lại trừ hết điểm của tôi…”

Động tác trên tay dừng lại, ngày đó cô chỉ lo khẩn trương, không để ý tới thì ra tên ngốc mặc Bikini thế mà lại là cô ta! Hại cô sợ tới mức khóc hu hu ngay trước mặt ba mẹ Đường, mất mặt muốn chết, Thời Lạc tức giận tới mức lập tức đổi trang bị mới, cầm lựu đạn trên tay, tùy tiện ném, trực tiếp thành toàn cho đồng đội mộng ảo thiên sứ thành cái hộp.

Ôn Vũ: “…???”

*

Học kỳ mới bắt đầu, cấp ba Tam Trung bắt đầu truyền ra một lời đồn.

Nguyên nhân là do có người đăng trên diễn đàn nói hội trưởng hội học sinh mới nhậm chức chưa được hai ngày, Văn Hạo kia, lại chật chật vật vật rớt đài rồi, cùng ngày hôm đó, cậu ta khóc thành một tên ngốc, sau đó cũng không biết bị người nào nhiều chuyện chê chuyện không đủ lớn chụp ảnh cậu ta ngồi khóc hu hu ở dưới đất đăng lên diễn đàn, một mũi tên bắn xuyên qua tầng mây lan ra khắp trường.

Người này từ trước tới nay luôn ra vẻ cáo mượn oai hùm trước mặt bạn học, còn chế giễu rất nhiều người, tin tức này không được bao lâu đã truyền ra khắp nơi.

Văn Hạo nói thế nào cũng là một người sĩ diện, việc này xảy ra làm cậu ta không còn mặt mũi lăn lộn ở Tam Trung nữa, xám xịt nhờ quan hệ của ba mình chuyển sang trường cấp ba sát vách, nào biết vừa mới đi thì lời đồn đã đồn tới không thể tưởng tượng nổi nữa.

Có một số người bắt đầu thêm mắm dặm muối ở bài viết trên diễn đàn:

[Tôi nghe nói ngày đó cực kỳ đặc sắc ấy! Hội trưởng đương nhiệm đại lão anh dũng ra tay giải cứu nạn nhân trong tình huống nước sôi lửa bỏng, chỉ 30 phút đã làm xong một bộ đề thi nâng cao lớp 12 cấp tỉnh, thực lực max điểm nghiền áp đối thủ, sau đó chủ nhiệm giáo dục còn đem bài làm viết tay của cậu ta sao chép ra mấy ngàn bản, giờ vẫn còn bị đám con gái truyền tay nhau cất giữ bản chép tay của cậu ta dưới gối đầu trong KTX đó.]

[Hội trưởng đương nhiệm lúc đó không phải chỉ mới lớp 10 thôi sao? Đừng bắt nạt tôi ít học nhé, lớp 10 mà làm được đề thi nâng cao cấp tính của lớp 12?? Ông đây ngay cả đề thi nâng cao lớp 10 đọc còn chả hiểu chữ nào đây này.]

[Thành tích của Văn Hạo cũng không kém mà, má nó, hội trưởng đương nhiệm rốt cuộc là ma quỷ phương nào vậy???]

Khu bình luận rất náo nhiệt, cái gì yêu ma quỷ cái cũng nói được.

[Nhường đường hết đi, nghe tôi nói đây này! Không chỉ là chỉ số thông minh nghiền áp đâu, thể lực của cậu ấy cũng không hề bình thường!]

[Nghe nói sở dĩ Văn Hạo chuyển trường là bởi vì ngày đó quá kiêu ngạo, thi thua còn không phục, cuối cùng liền bị hội trưởng đại lão đánh cho một trận, tên mập 100 cân bị đánh thành tên béo 300 cân luôn, còn ngồi dưới đất oa oa khóc cơ mà, cái tấm cậu ta ngồi dưới đất kia chính là bị đánh phát khóc đó…]

[Má ơi… nhìn không ra đó, hội trưởng đại lão cao cao gầy gầy mà lại trâu như vậy sao??!!]

[Cậu ấy là kiểu văn nhã bại hoại mà, dáng người kia vừa nhìn là biết có luyện qua, chỉ tùy tùy tiện tiện ra một quyền là muốn lấy cái mạng nhỏ của người ta rồi!]

Sau đó lại không biết từ bình luận nào khởi xướng, phong cách bắt đầu thay đổi, từ việc trào phúng Văn Hạo yên lặng biến thành thổi phồng cùng tìm tòi nghiên cứu Đường Kỳ Thâm.

[Hu hu hu trời ơi, hội trưởng thần tiên gì thế này, có sắc có tiền có IQ, thể lực còn mãnh như vậy, a a a a tôi yêu rồi!]

[Yêu cái gì mà yêu, kiểu yêu như có thể đánh cậu từ 100 cân thành 300 cân à??]

[Run quá, có một loại yêu gọi là đánh yêu đó.]

Sau đó, lời đồn dần biến chất, nghe nói Tam Trung có một hội trưởng lớp 11 trời sinh tính tình âm lãnh không dễ chọc, chọc cho anh nóng lên rồi thì không chỉ IQ bị nghiền áp mà còn có khả năng sẽ nghênh đón tai ương máu me nữa.

Rất nhanh là tới thời gian lớp 1o nhập học.

Học sinh mới còn chưa có phát đồng phục, Thời Mạc mặc một thân váy đen ngắn, đeo balo Đường Kỳ Thâm mua tặng trước đó không lâu, lại theo thói quen nhét đầy đồ ăn vặt trong đó.

Cái balo này trước đây cô từng giận dỗi đòi Đường Kỳ Thâm mua cho, lúc đó cô chỉ là thuận miệng nhắc tới, nào nghĩ đến sau khi thi được vào lớp 10, anh thế mà lại thật sự mua về tặng cô làm quà.

Nghĩ thế, ý cười trên mặt cô cũng không giấu được nữa.

Cùng ngày, cô được phân vào lớp của mình, Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đều tụ tập lại bên cạnh Thời Lạc, ngay cả Ôn Vũ cũng cùng lớp, duy chỉ có Diệp Tầm Tầm là ngoài ý muốn bị chia sang lớp bên cạnh. Thời Lạc vô cùng đáng thương đi sang bên cạnh thăm hỏi một hồi, sau đó liền trở về chỗ ngồi của mình nằm ườn ra ngủ.

Chỗ ngồi của cô dựa gần cửa sổ, ngại ánh sáng ngoài cửa sổ quá chói, cô liền kéo áo khoác “ngầu lòi” trong ngăn bàn Phạm Vũ Triết ra trùm kín đầu.

Mười mấy phút sau, bên ngoài hành lang bắt đầu nổi lên tiếng xì xào.

“Sao vậy sao vậy, chạy cái gì?!”

Không ít người nhỏ giọng nghị luận.

“Cái kia, cái kia, hình như hội học sinh xuống kiểm tra kỷ luật!”

“Ôi dời, tớ còn tưởng là cái gì chứ, vừa mới khai giảng thì có cái gì mà kiểm tra, thích thì kiểm tra thôi, sợ cái gì, hoảng cái gì?”

“Không phải, cái kia, vị đại lão nổi tiếng trên diễn đàn cũng xuống…!”

“Má???! Sao không nói sớm, mau ngồi vào chỗ đi, tớ không muốn bị đánh thành 300 cân đâu!”

Chẳng bao lâu sau, nhóm gà con mồm năm miệng mười toàn bộ đều ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí của mình.

Đường Kỳ Thâm dẫn theo một đoàn người cầm quyển sổ nhỏ đi từ ban nhất cho tới tận ban bảy của Thời Lạc.

Mấy lớp phía trước, anh đều đi ngang qua chứ không vào, duy chỉ có khi tới ban này, bước chân lại dừng lại.

Cô gái mặc váy đen ngồi bên cửa sổ còn đang nằm ườn ra ngủ, cho dù trên người có trùm một cái áo khoác của con trai đi nữa thì Đường Kỳ Thâm chỉ cần liếc một cái đã nhận ra cô.

Ánh mắt anh thanh lãnh đứng ngoài cửa một lớp lâu, ban bảy có một số học sinh có tố chất tâm lý kém, lúc này khẩn trương tới mức muốn phun máu.

Một lúc sau, chuyện càng làm người ta muốn hộc máu hơn là vị đại lão này tựa hồ không có tính toán tiếp tục đi về trước, bước chân anh di chuyển, trực tiếp đi vào lớp học.

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Đường Kỳ Thâm đứng trước mặt Thời Lạc.

Cô bạn nhỏ ở bàn đối diện Thời Lạc chọc chọc cánh tay cô, ý bảo cô đừng ngủ nữa, nhanh dậy đi, khả năng sắp bị đánh thành tên béo rồi đó.

Thời Lạc bị chọc hai cái, rầm rì xoa mắt ngẩng đầu lên, áo khoác to rộng trên người suýt chút nữa rơi xuống, cũng may là cô kéo lại kịp.

Áo khoác của con trai.

Cô vừa kéo, biểu tình trên mặt Đường Kỳ Thâm càng khó coi hơn, một lát sau, cô ngẩng đầu lên, thanh âm thiếu niên trầm như nước lạnh: “Áo của ai?”

Thời Lạc căn bản còn chưa tỉnh ngủ, giờ phút này ngẩn cả người ra: “… Hả?”