Tam Sinh Ái Mộ

Chương 11: Kiếp thứ ba



Kiếp thứ ba. Lạc Yên tái sinh là một thôn nữ nghèo, mang danh thánh y lừng lẫy tứ phương, nhưng không ai có thể thấy dung mạo của nàng, cũng như không ai có thể được tiếp xúc hay nói chuyện với nàng. Khi nàng chữa bệnh, thuốc sẽ tự động được đưa tới bởi một nữ y khác.

Còn Tử Thiên, chàng tái sinh là một thiếu hiệp hành trượng cứu người. Nhưng kể từ khi chàng dấn thân vào con đường nghĩa hiệp ấy, chàng vẫn không hề biết rốt cuộc thân phận của mình là ai.

Trong một lần đi đối phó với những tên cướp ỷ mạnh đi cướp bóc của dân sinh, chàng vô tình bị chúng làm bị thương, máu bao phủ kín cả đầu và cơ thể chàng, chàng rất đau nhưng cô gắng gượng chạy đi để giữ lại mạng sống.

Khi chạy lên đến gần núi, chàng vì quá đau nên đã ngất đi.

Nữ y ở bên cạnh Lạc Yên trên đường đi hái lá thuốc đã bắt gặp Tử Thiên. Vì thấy mạch đập của chàng rất yếu, e rằng nếu không chữa trị kịp thời sẽ không kịp, nên vội đưa chàng về chỗ thánh y.

Khi về đến nơi, nhìn thấy Tử Thiên, không hiểu vì lý do gì mà Thánh y đã tỏ vẻ rất lo lắng, đích thân ra chữa trị cho chàng. Từ việc rửa vết thương, đến băng bó, rồi sắc thuốc cho chàng, nàng cũng tự mình làm hết.

Nữ y bên cạnh nàng cũng vô cùng ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên cô thấy Lạc Yên lo lắng đến vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy nàng tự tay chăm sóc một bệnh nhân, trong khi chàng mang danh nghĩa là một người lạ.

Hai ngày sau, Tử Thiên tỉnh lại, trên người đầy vết băng bó. Thấy xung quanh toàn là đồi núi, lại không có bóng người, chàng đứng dậy để đi tìm xung quanh.

Nhưng khi vừa đứng dậy, đã nghe có tiếng của một nữ nhân:

- Vị thiếu hiệp đây vết thương còn chưa lành, tránh nên đi lại, nếu không sẽ khó hồi phục.

- Cho hỏi cô là ai? Là cô đã cứu ta sao?

- Xưng danh Thánh y, hành y cứu người, là bổn phận của ta.

- Đa tạ cô đã cứu ta, cô có thể lộ diện, để ta có thể báo đáp cô không?

- Hành y chữa bệnh, không cầu báo đáp.

Tử Thiên cũng đi hành nghĩa tứ phương mà lại chẳng biết Thánh y nổi danh Thiên hạ, quả thật có chút không thỏa đáng. Vì thế, chàng đã cố gắng tìm hiểu về những ẩn khúc cũng như sự bí ẩn của nữ nhân này.

Thánh y ngày ngày vẫn ngồi thiền sau lớp màn che, không ai có thể nhìn được dung nhan của nàng. Nhưng có một sự thật ít ai biết đến, đó là Thánh y sẽ ra ngoài vào đêm trăng tròn, còn ra ngoài vì lý do gì, không ai có thể biết được.

Nghe nói một truyền thuyết của Thiên giới, vào đêm trăng tròn, đá Tam sinh sẽ sáng rạng hơn bao giờ hết, và nó sẽ chiếu xuống những ai đã có mối lương duyên được định sẵn.

Vì Tử Thiên không biết báo đáp Lạc Yên ra sao vì nàng không chịu lộ diện, nên chàng đã quyết định ở lại, ngày ngày làm mọi việc thay Lạc Yên và nữ y bên cạnh nàng.

Sáng ngày mười bốn, Tử Thiên đã dậy sớm để nấu bữa sáng cho Lạc Yên, đó là một món điểm tâm hình hoa đào.

Khi được nữ y dâng món bánh, Lạc Yên cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, nhưng nàng lại không nhớ ra.

Tử Thiên từ bên ngoài khẽ hỏi:

- Cô ăn thấy thế nào? Mùi vị chắc không được ngon đâu nhỉ? Tại đây là lần đầu ta nấu ăn, lại còn nhiều công đoạn phức tạp, nên cũng không tránh được sai sót. Nếu cô cảm thấy không ngon miệng, thì thôi không cần cố ép bản thân đâu.

- Không, rất ngon, đây là món ăn ngon nhất mà ta từng ăn.

Tử Thiên nghe được câu ấy, trong lòng cảm thấy rất vui.

Cuối cùng cũng tới đêm trăng rằm, quả nhiên, khi Tử Thiên đến gần căn phòng nhỏ của Thánh y, đã không thấy nàng nữa.

Khi chàng đi ra, thấy Thánh y đang đứng đối diện với vầng trăng sáng rực kia, hai tay chắp lại, cầu nguyện một điều gì đó. Tử Thiên lại gần, quả nhiên, ánh sáng từ đâu chiếu vào hai người, Thánh y quay lại, nàng nở nụ cười rạng rỡ, tháo mạng che mặt ra và nhìn Tử Thiên.

Tử Thiên cũng không khỏi bất ngờ, chàng hỏi Thánh y:

- Cô có biết, chuyện này là sao không? Tại sao lại có ánh sáng này?

- Bởi vì ta với chàng là một đôi lương duyên đã được định sẵn, nên ánh sáng của đá Tam sinh đã chiếu nên hai ta.

Tử Thiên im lặng, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Thì ra đằng sau lớp mặt nạ ấy lại là dung nhan tuyệt sắc tới thế.

Thánh y vội chạy tới ôm chầm lấy Tử Thiên, nàng cười rất hạnh phúc.

Tử Thiên cũng đưa tay ôm chặt lấy chàng, cuối cùng chàng cũng tìm được chân ái của mình.

- Ta đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi, ngay từ lần đầu gặp chàng, ta đã có linh cảm rằng chàng chính là người mà ta đang tìm kiếm. Không ngờ, cuối cùng ta cũng tìm được chàng.

- Vậy tại sao nàng lại phải đeo mạng che mặt như thế, lại không chịu cho ai nhìn thấy dung mạo của mình?

- Đây là tục lệ của tộc ta. Mỗi đời thánh y đều phải đợi đến đêm trăng tròn, nếu may mắn được đá tam sinh chiếu tới, và thấy hợp nhau, đó sẽ là mối nhân duyên đẹp nhất. Ngược lại, nếu không nhận được thứ ánh sáng ấy, sẽ cô độc cả đời. Ta cảm thấy, chàng có một thứ gì đó rất quen thuộc, mà ngay từ lần đầu, ta đã không tránh khỏi mà thích chàng. Từ bây giờ, chàng không cần phải gọi ta là Thánh y gì hết, cứ gọi ta là Lạc Yên.

Tử Thiên cười với nàng, hôn lên trán nàng, vầng trăng sáng đã chứng kiến tình yêu mà hai người dành cho nhau.

Đột nhiên, có một vị thần từ đâu xuất hiện:

- Nghịch duyên, tại sao đá tam sinh lại có thể sai lầm như thế, chiếu vào cặp nghiệt duyên thế này. Ta không thể để thiên hạ đại loạn được nữa, phải diệt trừ hậu họa ngay.

Tử Thiên và Lạc Yên vẫn không hiểu chuyện gì, họ vô cùng sửng sốt khi thấy vị thần xuất hiện:

- Tại sao lại là nghiệt duyên? Ông đang nói cái gì vậy?

- Hai người vốn định sẵn là nghiệt duyên. Nếu ở bên cạnh nhau, thiên hạ đại loạn chúng sinh lầm than, phạm phải luật trời, khó lòng tha thứ.

- Nghiệt duyên? Tại sao chứ, đá tam sinh cũng đã chiếu vào hai ta rồi, tại sao có thể thế được.

- Chờ hai ngươi trở lại Thiên giới sẽ tự khắc nhớ lại. Còn bây giờ, một trong hai sẽ phải chết, người còn lại sẽ cô độc cả đời.

- Không thể như thế, nếu có người phải chết, đó sẽ là ta, đừng làm tổn thương Lạc Yên.

- Không, tại sao chàng lại đầu hàng như thế, chúng ta yêu nhau thật lòng, tại sao lại nói là nghiệt duyên được. Nói như thế, đạo lý còn ở đâu?

- Hỗn xược, người chết sẽ là ngươi.

Vị thần dùng phép định giết Lạc Yên, Tử Thiên vội lao đến đỡ thay nàng.

Lạc Yên vội ôm lấy chàng, thân thể đang dần dần ngã xuống.

- Đừng mà Tử Thiên, khó khăn lắm chúng ta mới có thể gặp được nhau, chàng đừng bỏ ta.

- Ta biết, và ta chỉ cần nàng bình an, yên ổn sống qua kiếp này. Và nàng chỉ cần biết, tình yêu ta dành cho nàng lớn đến mức nào, vậy là đủ rồi. Còn mạng của ta, có hay không, không hề quan trọng. Ta xin lỗi, vì không thể nắm tay nàng lâu hơn một chút.

- Đừng mà, đừng bỏ ta, Tử Thiên..

Tử Thiên nhắm mắt, buông tay Lạc Yên. Nàng vô cùng đau đớn, tức giận. Nàng đứng lên tấn công vị thần, ngài tức giận đã dùng phép giết chết Lạc Yên.

- Nghiệt duyên đã dứt, nếu không muốn lưu lại, thì hãy đi vào vòng luân hồi đi.

Linh hồn hai người rời đi, quay trở về Thiên giới.