Tam Sinh Ái Mộ

Chương 2: Tình cảm nảy sinh



Nhìn ngắm Lạc Yên, Tử Thiên đã không thể kiềm lòng mà thích nàng. Vì nàng đẹp, trong sáng, khác biệt hẳn với các nữ nhân khác. Nhưng, nếu như chàng biết về lời nguyền quái ác kia, liệu, chàng có còn muốn tiếp tục mối lương duyên này không? Cả về Vong đan mà Nam Đông Hải Thần đã cho nàng uống, liệu hai người có thể có kết cục tốt đẹp?

Tử Thiên là người hiểu rõ đạo lý, nhưng về chuyện lời nguyền, chàng lại không hề hay biết, vì người trên Thiên giới, mỗi khi nhắc đến nó đều cảm thấy run sợ, họ cũng ít khi tiếp xúc cô nam quả nữ với nhau.

Ba canh giờ sau, khi đã ngủ dậy, Lạc Yên đã thấy Tử Thiên vẫn đang ngồi cạnh, nhìn nàng chằm chằm, môi mỉm cười:

- Tử Thiên sư huynh, Tử Thiên sư huynh, sao huynh cứ nhìn muội chằm chằm thế?

- À, không có gì, chỉ là muội ngủ hơi lâu, nên ta hơi sốt ruột.

- Muội xin lỗi, muội cũng không ngờ mình ngủ lâu như thế.

Cả hai liền cười với nhau, rồi Tử Thiên tiến lại gần Lạc Yên một chút, ánh mắt hai người chạm nhau:

- Lạc Yên, nếu bây giờ có một nam nhân nói thích muội, muội sẽ làm gì?

- Thích sao? Nếu như người đó tốt với muội, thì muội sẽ thích người đó.

- Chỉ đơn thuần như vậy thôi sao? Vậy đối với muội, cứ một người đối tốt với muội, là muội sẽ thích sao?

- Đúng thế.

Tử Thiên im lặng, không ngờ trong suy nghĩ của Lạc Yên, tình cảm đối với nàng chỉ đơn thuần là lòng tốt. Chàng đã từ bỏ cả quy tắc của mình, không còn ôn nhu như trước mà đã bắt đầu phá giới vì tình yêu. Chàng đã hứa với chính mình, nhất định sẽ có thể làm lay động được Lạc Yên.

Vì đã khá lâu chưa được gặp con gái, lại nhân dịp ở Ma giới có tiệc mừng thọ Ma quân, nên Nam Đông Hải thần muốn tới để thăm Lạc Yên, đồng thời dẫn nàng tới yến tiệc mừng thọ cùng với ngài.

Nhưng Tử Thiên lại ngỏ ý muốn đi cùng, để bảo vệ cho Lạc Yên, với tu vi của nàng, bây giờ vẫn cần một thời gian để tu luyện thì sau này mới có thể tự bảo vệ bản thân, tu diệt tà ma, bảo vệ chính đạo. Nhưng Nam Đông Hải thần nói ở Ma giới, nếu đã là yến tiệc mừng thọ thì rất an toàn, vả lại còn có ngài, nên Lạc yên sẽ không thể xảy ra chuyện gì không may được. Thật ra Tử Thiên cũng biết điều đó, nhưng chàng muốn đi để không một nam nhân nào có thể lại gần mà ngỏ ý làm quen với nàng, chàng muốn Lạc Yên chỉ thuộc về mình. Cũng bởi vì nàng đẹp, nên mọi nam nhân sẽ say đắm từ cái nhìn đầu tiên, nhưng riêng Tử Thiên, chàng yêu Lạc Yên vì tâm hồn ngây thơ, trong sáng của nàng. Tử Thiên đành ở lại Trường Lưu điện, để Lạc Yên rời đi.

Đến Yến tiệc Ma giới, xung quanh đông đúc, hai cha con Nam Đông Hải thần được ngồi vào ghế đặc biệt, bày sẵn rượu thịt ngon để chiêu đãi.

Ở đó có Tứ Ca, vị hoàng tử của Ma giới, khác với người cha nho nhã, điềm đạm, hắn lại là một kẻ hám sắc, tuy tu vi có cao, nhưng vẫn luôn xem là chưa đủ, hắn luôn muốn so tài cùng các vị thượng thần Thiên giới, trong đó Tử Thiên chính là người mà hắn muốn giao đấu nhất, vì chàng giỏi về mọi mặt, nên hắn lại càng sinh lòng đố kị.

Khi nhìn thấy Lạc Yên, hắn đã say mê sắc đẹp ấy đến nỗi đi còn chẳng vững. Hắn lại gần, hành lễ với Nam Đông Hải thần, rồi ngỏ lời làm quen:

- Hoàng tử ma giới Tứ Ca, xin bái kiến Nam Đông Hải thần, vì để hành lễ với ngài, cũng bởi vì yến tiệc đặc biệt hôm nay, ta xin kính ngài và vị sư muội đây một ly rượu này.

- Đa tạ hoàng tử, rượu này, ta có thể nhận, nhưng con gái ta thì không, vì con bé không biết uống rượu.

- Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi.

Rồi hai người cười phá lên, nhưng ánh mắt của Tứ Ca kia cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Yên.

Khi cha đi chúc thọ Nam Đông Hải thần, Lạc Yên ngồi một mình ở bàn tiệc, Tứ Ca đã lại gần:

- Cho hỏi vị sư muội đây, đã có ý trung nhân chưa?

- Ý trung nhân là cái gì vậy?

- Nàng không biết sao? Ý trung nhân nghĩa là người mà nàng mến mộ, muốn yêu người đó, muốn sở hữu được trái tim của người đó, nói đơn giản là như vậy, còn nếu muốn hiểu sâu, phải thử qua mới biết. Nàng, có muốn đi tới rừng hoa cạnh sông U Minh của Ma giới không, ta dẫn nàng đi.

Lạc Yên vốn dĩ rất thích hoa, nên vừa nghe được lời ngỏ ý của Tứ Ca, đã vội vàng gật đầu đồng ý.

Tuy vậy cũng không thể phủ nhận được vẻ đẹp lộng lẫy của Rừng hoa bên bờ sông U Minh. Muôn màu muôn vẻ, đẹp không tả siết, hơn thế Lạc Yên lại hòa mình vào vào biển hoa ấy, tạo thành một cảnh sắc đẹp đến nao lòng, lại không thể ngăn nổi Tứ Ca yêu thích và muốn có được nàng.

- Nàng có thích không?

- Thích, thích lắm.

- Vậy nàng thấy ta như thế nào?

- Ừm, nhìn huynh cũng oai phong chững chạc, cũng đẹp nữa, chắc là có rất nhiều nữ nhân theo huynh đúng không?

- Đúng, rất nhiều, nhưng ta chỉ muốn có được một người.

- Là ai vậy?

- Là nàng.

Hắn tiến lại gần Lạc Yên, đưa môi lại gần muốn hôn lên trán của nàng. Nhưng nàng đã nhanh chóng lùi lại phía sau, vì trước khi Lạc Yên rời khỏi Trường Lưu điện, Tử Thiên đã dặn dò nàng không được gần gũi quá hay tiếp xúc da thịt với bất cứ ai.

- À, ta xin lỗi, tại có vật gì dính trên trán nàng, nên ta muốn lại gần lấy thôi. Nàng nhanh chóng hái những bông hoa mà nàng thích đi, chúng ta phải quay về rồi.

- Thật sao, huynh cho ta hái những bông hoa mà ta thích sao?

- Cho dù là cả rừng hoa này, ta đều sẽ cho nàng.

Thì ra, dù là một kẻ đa tình, nhưng lại có lúc, hắn chấp nhận si tình vì một nữ nhân mới tiếp xúc chưa được bao lâu, đúng là lòng người khó đoán.

Yến tiệc kết thúc, cũng là lúc Lạc Yên và cha phải rời khỏi, Tứ Ca chạy vội đến để tiễn nàng:

- Nàng về cẩn thận, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau.

- Được, nếu có cơ hội, ta sẽ xin sư phụ để đến đây chơi cùng huynh.

- Sư phụ? Nàng có sư phụ sao?

- Đúng vậy, sư phụ của ta là Tử Thiên sư huynh. Huynh ấy cũng tốt như huynh vậy, nho nhã, và còn rất giỏi nữa.

- Thì ra là vậy, được rồi, Nam Đông Hải thần, xin cáo từ, Lạc Yên, hẹn gặp lại.

Đến bây giờ, Tứ Ca mới biết Tử Thiên chính là sư phụ của Lạc Yên. Hắn lại càng sinh lòng đố kị, muốn có dịp để tỉ thí với chàng. Nhưng không thể phủ nhận, tình cảm hắn dành cho Lạc Yên lần này khác hoàn toàn so với nhưng nữ nhân đã mà hắn đã từng yêu, lần này, hắn yêu nàng thật lòng, và không hề có ý muốn làm hại nàng.