Tam Sinh Ái Mộ

Chương 9: Hãm hại



Trong khoảnh khắc tuyệt vời nhất, Tử Thiên với tay ôm lấy eo của Lạc Yên.

- Ngươi làm gì vậy, không sợ bị chém đầu sao? - Lạc Yên nói là đe dọa nhưng lại không có chút nghĩa khí nào, sao Tử Thiên có thể sợ được.

- Nàng trước giờ, chưa từng muốn ai làm tổn thương ta, nàng nỡ sao?

Lạc Yên chỉ im lặng, mắt nhìn xuống đất, thỉnh thoảng lại lén đưa lên nhìn Tử Thiên xong lại nhanh chóng ngước đi vì sợ chàng nhìn thấy.

- Nàng.. có nguyện ý cùng nắm tay một người bình thường, chỉ có thể cho nàng hạnh phúc bằng những đóa hoa, những hành động chứ không phải lời nói xuống hay không?

Đừng quên ta là Nữ Vương, không phải người thường để ngươi trêu đùa như thế!

Nếu nàng xem là trêu đùa, vậy mạng của Tử Thiên ta đây cũng xem như cỏ rác rồi!

Đôi môi nàng đã hé cười, nàng đã rung động rồi sao? Hay chỉ vì muốn chê cười Tử Thiên?

Tiếng bước chân vội vã của một quan thần mới vào cung vào yết kiến nữ vương:

- Bẩm nữ vương, có việc rất quan trọng, thần cần bẩm báo ngay với người.

Nhưng thay vì thái độ lo lắng, thì Lạc Yên lại không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn mặc một bộ y phục màu xanh không phải của những vị quan trong triều, vả lại, hắn là người rất mới mà hầu như Nữ Vương chưa từng gặp trong cung, kiểu hành lễ cũng rất khác với người Ngô Thiên Quốc, ánh mắt đưa láo liên, rất đáng nghi ngờ, hơn nữa, hắn cũng không phải vị quan lớn trong triều, nên rất có thể hắn là gian tế. Nhưng Lạc Yên vẫn bình tĩnh, từ từ dò hỏi hắn:

- Ngươi là người mới vào cung, chưa hiểu rõ việc triều chính cũng như đại sự của Ngô Thiên quốc, hơn nữa, ta cũng không nhớ là mình đã từng gặp ngươi, không biết, ngươi có việc quan trọng gì mà gấp như thế.

- Dạ bẩm nữ vương, thần là người mới vào cung, nhưng hôm nay trên đường đi tới Ngô Thiên Quốc để vào cung yết kiến người, thần có nghe nói bọn người Tả Sứ muốn bày mưu hãm hại người, chờ vào đêm trăng tròn sẽ tấn công Ngô Thiên Quốc.

- Vậy sao? Vậy thì cứ để chúng tấn công đi, Ngô Thiên Quốc ta trước giờ chưa từng thua trận, hà cớ phải sợ những kẻ dùng âm mưu bỉ ổi như thế.

Nghe Lạc Yên nói xong, hắn chỉ im lặng, cúi đầu cáo lui, khuôn mặt cũng không mấy thoải mái gì.

Còn về Tử Thiên, chàng cũng âm thầm quan sát tên quan lại đó, vì hắn chính là một vị thượng thần trên Thiên giới hạ phàm để hãm hại Lạc Yên. Cũng may, lúc hắn yết kiến, chàng đã kịp thời quay đi nơi khác, không để hắn nhìn thấy mặt.

Lạc Yên quay sang nhìn Tử Thiên, hỏi chàng:

- Tử Thiên, ngươi có từng nhìn thấy người này xuất hiện trong cung không?

- Ta sẽ không trả lời đâu.

- Vì sao chứ?

- Vì nàng gọi ta như thế, xa lạ như vậy, sao ta trả lời được. Trước kia, nàng luôn gọi ta thân mật, tiếng gọi theo cách riêng của nàng, luôn khiến trái tim ta xao xuyến, chỉ cần nàng gọi một câu, dù khó khăn thế nào, ta vẫn trăm trận trăm thắng.

- Trước kia gì chứ? Nói năng hoang đường.

- Được thôi. Dù gì ta cũng đã từng tặng nàng một món quà lớn như thế, vậy nàng định trả ơn ta thế nào đây?

- Ta.. ta, vậy ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu gì, ngươi cứ nói.

- Cuộc đời Tử Thiên ta đâu có thiếu những thứ đó, hà cớ phải ra giá như vậy, thứ ta muốn, không đơn thuần là như thế đâu.

- Vậy nếu ngươi không thiếu, ban đầu ngươi còn vào cung hầu hạ ta làm gì chứ?

- Đâu phải là hầu hạ nàng, ta vào cung, là để làm cho nàng yêu ta. Được rồi, chúng ta hãy cược đi, nếu đồng ý yêu ta, thì nàng phải làm theo hình phạt mà ta giao. Còn nếu nàng không nguyện ý, mạng của Tử Thiên ta đều sẽ cho nàng.

Tử Thiên rất tự tin nói với Lạc Yên những câu như thế, bởi chàng tin vào tình yêu, vào trái tim của mình, tin rằng dù nàng vẫn là Lạc Yên của ngày xưa hay là nữ vương của hiện tại, nàng vẫn là người mà Tử Thiên yêu nhất.

Thấm thoát trôi, ba tháng cũng đã qua. Tử Thiên ở trong cung vẫn không ngừng đề phòng các vị thần của Thiên giới, vì họ quá nguy hiểm và không từ thủ đoạn. Và cũng trong thời gian ấy, chàng luôn sát bên Lạc Yên, không bao giờ để nàng một mình, có lúc sẽ tự trổ tài nấu nướng cho nàng xem, có lúc lại đàn, hát cho nàng nghe, chàng luôn cố gắng làm mọi thứ để Lạc Yên thấy vui vẻ nhất.

Cũng chính vì sự chân thành của Tử Thiên, Lạc Yên đã hoàn toàn bị tình cảm ấy cảm hóa, và đã bắt đầu yêu Tử Thiên, nhưng nàng lại không dám thể hiện ra bên ngoài, cũng như không dám nói với Tử Thiên, một phần cũng là bởi nàng là Nữ Vương, và một phần vì muốn xem tình cảm của Tử Thiên dành cho nàng lớn tới mức nào.

Hôm sau, tấu văn khẩn cấp được dâng lên cho Lạc Yên, không ngờ bọn Tả Sứ lại ngôn cuồng, làm loạn, chúng tàn sát dân chúng vô tội, hơn nữa còn đập phá nhà cửa của bá tánh, khiến họ không chốn lương thân. Nàng mới nhớ ra lời của vị quan thần trong mấy tháng trước, quả nhiên không hề sai.

Tin này đích thực được đưa lên từ vị quan đứng đầu triều đình, nên Lạc Yên không hề nghi ngờ.

Nàng vội ra lệnh cho quân lính chuẩn bị sẵn sàng ra trận, và cả nàng cũng sẽ khoác giáp ra chiến trường.

Tử Thiên nghe tin, vội đi theo Lạc Yên để bảo vệ nàng.

Nhưng khi xuất cung, đi được một đoạn đường, thấy dân chúng vẫn bình an, nhà cửa không hề bị tàn phá, đây phải chăng là một cái bẫy sao?

Lạc Yên vẫn kiên nhẫn đi thêm chút nữa, không ngờ lạc luôn vào một vùng đất lạ, xung quanh đều là đồi núi, lại không hề có bóng người, quả nhiên nghi ngờ của nàng không sai.

Rồi một mũi tên được bắn rất mạnh phi tới, nhắm thẳng vào nàng, Tử Thiên vội lấy kiếm văng mũi tên ra phía khác. Một đội quân xuất hiện, nhìn kĩ, thì ra là một tên quan thần đứng trước dẫn đầu. Hắn chính là người đã vào cung không lâu, nhưng sau khi gặp Lạc Yên lại biệt tăm không thấy, quả nhiên là gian tế.

- Mộng Lạc Yên, ngươi tuổi còn nhỏ, lại không hiểu đạo lý, biết sai mà không sửa sai, lại càng lấn thêm, ngươi coi sinh mệnh của Tam giới là cái gì. Tuy rằng ngươi đi lịch kiếp, nhưng quay lại cũng sẽ là mối đe dọa lớn của Tam giới, và ta không thể để chuyện đó xảy ra.

- Ngươi nói gì? Lịch kiếp sao? Cái gì mà hủy hoại Tam giới, nói năng hoang đường. Ngươi nói, ngươi có phải là gian tế của bọn Tả Sứ không?

- Người Tả Sứ xưa nay tuy có hơi khác biệt, thường bị mọi người coi là có ý muốn phản, nhưng họ lại là những người có bản tính lương thiện, không hề có ý sát hại sinh linh đồ giới. Ta nói như vậy, chỉ là để dẫn dụ ngươi vào cái bẫy này thôi, hãy chờ chết đi.

Tử Thiên tức giận:

- Bản thân là thượng thần của Thiên giới, người người kính trọng, vậy mà lại đi làm những chuyện bỉ ổi như thế, thật đáng thất vọng.

- Đây chẳng phải con trai của Bắc Thần tướng quân, Thượng quan Tử Thiên đây sao? Ta là niệm tình ngươi đã phải chịu những đòn Thiên lôi của trời đất giáng xuống nên không giết ngươi, ngươi còn không biết điều, lại tự ý hạ phàm giúp đỡ cô ta, đúng là không coi trời đất ra gì.

Những vị thượng thần kia xông tới, Lạc Yên vung một thứ thuốc độc vào họ. Đây là khói độc, có thể khiến mắt bị mù nếu dính phải, chính là loại khói do Lạc Yên tự điều chế. Họ ngã lăn ra đường, nhưng lại nhanh chóng dùng linh lực chữa lành.

Hộ dồn hết sức mạnh, nhắm vào Lạc Yên, định giáng một đòn chí mạng vào nàng. Đây là một đòn mạnh, có uy lực vô cùng lớn, nếu ngươif phàm trúng phải, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán.

Nhưng Tử Thiên đã kịp thời chạy tới, đỡ thay nàng.

Lạc Yên lặng người, nhìn Tử Thiên dần dần ngã xuống, nàng chạy đến, ôm lấy chàng rồi bật khóc nức nở:

- Tại sao chàng lại ngốc như thế, như vậy không đáng đâu.

- Cuối cùng cũng đồng ý gọi "chàng" rồi.

Lạc Yên lấy tay che miệng của Tử Thiên lại, lấy viên thuốc mà nàng đã luyện nó suốt từ năm mười tuổi cho đến nay, có tác dụng vô cùng lớn.

- Lạc Yên này, nàng có thể nói, có thể nói nàng yêu ta không?

- Ta yêu chàng, yêu chàng rất nhiều.

- Nàng thua rồi, giờ phải làm theo hình phạt của ta. Nhưng đây cũng chẳng phải là hình phạt, mà là những gì nàng vẫn làm. Ta đã từng dạy nàng, nếu đối xử với người có ơn, mà người đó lại là ta, nàng phải hôn ta, nàng nhớ không?

Lạc Yên không chần chừ mà hôn vào đôi môi vẫn đang dính đầy máu tươi của Tử Thiên, nụ hôn đối với Tử Thiên là sự mãn nguyện nhưng đối với Lạc Yên là là nỗi đau thấu tâm can.

Một mũi tên đằng sau lao tới, bắn xuyên qua lồng ngực của Lạc Yên, đôi mắt nàng hướng lên, vừa đau đớn nhưng lại có chút vui mừng:

- Tốt quá, cuối cùng ta cũng được đi theo chàng rồi.

- Đồ ngốc, tại sao nàng không tránh, mạng của Tử Thiên ta không nhỏ vậy đâu.

Lạc Yên chỉ cười trong đau đớn, nói câu từ biệt: "Ta yêu chàng", rồi nhắm mắt.

Còn Tử Thiên, chàng vẫn mang trong mình viên Linh đan mà Thiên đế cho chàng uống, nên hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng.

Chàng ôm thi thể của Lạc Yên về, an táng cho nàng cẩn thận.

- Vốn dĩ, ta định sẽ bảo vệ cho nàng cả đời này, ta đã hứa sẽ để nàng bình an mà vượt qua cuộc lịch kiếp này, chứ không phải trong kết cục bị giết như vậy. Ta vô dụng quá, là ta có lỗi với nàng. Nhưng nàng yên tâm, kiếp này là ta đã quá hồ đồ, nhưng kiếp sau, kiếp sau nữa, ta hứa sẽ bảo vệ nàng chu toàn.

Tử Thiên trở về Thiên giới, điều dưỡng vết thương cho khỏi hẳn rồi đến gặp Thiên đế, báo với người về chuyện những Thượng thần kia giở trò hãm hại Lạc Yên khi nàng đi lịch kiếp. Thiên đế tức giận, phạt họ giam vào tù lao cho tới khi Lạc Yên lịch kiếp xong mới được thả.