Tam Sinh Hữu Hạnh, May Mắn Gặp Được Em

Chương 2



3.

Hơn 9h tối, Giang Từ mới ra khỏi phòng sách.

Tôi vừa xem TV vừa đợi anh, cuối cùng cũng đợi được anh ra ngoài.

“Em… vẫn chưa ngủ à?” Anh hỏi, trong ánh mắt có sự mơ hồ.

Vẫn chưa hết xấu hổ sao?

Tôi ho nhẹ: “À, bây giờ em đi ngủ.”

Giang Từ gật đầu, đi về phía phòng ngủ. Đến cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Em tắm trước?”

“Anh tắm trước đi.” Tôi lại gần: “Em tắm hơi lâu, anh có thể phải đợi em hai tiếng.”

Anh cười nhẹ: “Được.”

Tôi có hơi chán nản rồi. Anh không chủ động dù chỉ một chút.

Nếu như anh mời tôi tắm chung, tôi nhất định sẽ đồng ý nha.

Hừ?

Vì sao nhất định phải là anh mời tôi chứ?

Tôi tự đi vào không phải là được rồi sao?

Cánh cửa này tôi không mở được chắc.

Tôi nhẹ nhàng bước vào.

Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Giang Từ đang tắm. Mặc dù chỉ nhìn
thấy bóng lưng nhưng tưởng tượng ra bờ vai rộng, vòng eo thon, cặp mông săn chắc còn có cơ bắp gợi cảm.

Thế này đẹp hơn rất nhiều so góc nhìn khi được bạn trai cõng.

Gần ngay trong tầm tay, trong tầm tay.

Tôi ngây người một lúc.

Giang Từ dường như cảm nhận được gì đó, anh quay người lại.

OMG!

Mặt trước còn xuất sắc hơn.

Giang Từ vội vàng dùng tay che lại, vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Em…anh không biết em vào đây, xin lỗi.”

Hỏi chấm?

Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?

Xin lỗi cả chuyện này.

“Anh không cần xin lỗi.”

“Em có việc gì sao?” Giang Từ khàn giọng hỏi.

Miệng tôi khô khốc, nuốt nước miếng: “Em đi tắm nha.”

Tôi cởi cúc áo, vừa cởi vừa bước tới trước ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nóng bỏng của Giang Từ.

Vừa đến gần, tôi đã cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của anh.

Ngực anh phập phồng dữ dội. Anh nhìn tôi chăm chú, như có ngọn lửa đang rực cháy trong mắt anh.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực anh, dần dần nhích lên phía trên, nhìn vào mắt anh và nói: “Tắm cùng nhau đi.”

Hai mắt Giang Từ sáng lên, giống như pháo hoa nổ tung. Giây tiếp theo, anh đẩy tôi vào tường, bàn tay to lớn đặt lên lưng tôi, dùng sức ấn tôi vào vòng trong ngực, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Tim tôi đập rất nhanh. Xung quanh là cảm giác chưa từng có: hồi hộp, phấn khích, mong đợi.

….

Tôi chỉ nói tôi đi tắm thôi mà.

Hai tiếng sau tôi mới ra ngoài, còn là được Giang Từ ôm ra khỏi phòng tắm.

Anh đặt tôi lên giường, cười hỏi tôi: “Em có mặc đồ ngủ không?”

Tôi không còn chút sức lực nào, nằm trên chiếc giường mềm mại, không muốn mở mắt.

“Sữa dưỡng thể trong phòng tắm, chai màu tím nhạt.”

Giang Từ đi vào lấy nó ra.

“Giang Từ, giúp em.”

Một giây sau, Giang Từ đi tới, cười vui vẻ: “Được.”

Khi anh đang thoa sữa dưỡng thể cho tôi, anh hỏi tôi: “Mỗi ngày em đều dùng cái này sao?”

Tôi lười biếng “ừm” một tiếng.

“Hẳn nào da của em lại đẹp như vậy.”

Bàn tay di chuyển khắp người tôi, lớp sữa dưỡng thể mỏng manh đem đến cảm giác kỳ lạ.

Tôi xoay người, mơ màng nhìn anh: “Còn nữa không?”

Vẻ mặt anh ngơ ngác: “Cái gì?”

“Em để như thế này đi ngủ được không?”

Giang Từ chậm rãi thu lại nụ cười trên môi. Ánh mắt anh thâm sâu nóng bỏng, đột nhiên cúi đầu hôn tôi.

Như thế này khiến tôi không chịu được.

Tôi hôn anh một lúc, khẽ quay người: “Em mệt rồi, đi ngủ thôi.”

Anh cười, đặt chai sữa dưỡng thể xuống và nằm bên cạnh tôi.

“Lâm Lộ.” Anh ôm tôi, tựa cằm lên đỉnh đầu tôi: “Em trước kia có bao nhiêu người bạn trai rồi?”

Mí mắt tôi nặng trĩu, không còn sức lực để nghĩ xem vì sao anh lại hỏi câu này: “Không có.”

“Một người cũng không có sao?” Tôi có chút bối rối nhưng không hề nghi ngờ.

“Ừm”

Giang Từ thấp giọng cười: “Anh còn tưởng em từng yêu nhiều người rồi nếu không sao có thể biết nhiều như vậy.”

Tôi đang chuẩn bị ngủ, lời của anh tôi đều nghe thấy rồi nhưng không còn nghĩ gì nữa.

Giang Từ ghé vào tai tôi, thanh âm nhè nhẹ: “Lâm Lộ, anh bị em mê hoặc.”

4.

Hôm sau khi tôi thức dậy, Giang Từ đã đến công ty.

Tôi nằm trên giường một lúc rồi lê cơ thể đau nhức của mình ra ngoài. Đêm qua khá thoải mái không ngờ hôm sau lại khó chịu như vậy. Xem ra đây là cái giá phải trả.

Trên bàn có bữa sáng, còn có một tờ giấy do Giang Từ viết:

“Anh đến công ty, không biết em thích anh gì nên mỗi món làm một ít, ăn nhiều một chút, em không béo chút nào.” Tôi nhặt tờ giấy lên, tiện tay vứt vào thùng rác, ngồi xuống ăn sáng.

Trần Vũ gọi điện đến, hỏi tôi sao rồi. Tôi cố ý hỏi: “Sao rồi là ý gì?”
Trần Vũ xùy một tiếng: “Mày cứ giả vờ đi.”

Tôi không nhịn được cười: “Tất nhiên là thành công rồi, tao ra tay cần phải hỏi nữa à?”

“Chiết tiệt, Lâm Lộ, mày đỉnh đấy.” Trần Vũ dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói: “Cậu nói xem bao giờ mình mới được như cậu, khi nào mới có thể nếm được mùi vị của đàn ông đây.”

“Còn phải gặp đúng người đã, có phải ai mình cũng thèm muốn đâu.”

Khả năng là tuổi không nhỏ nữa, không giống như trước kia dùng thái độ nghiêm túc để nói những chuyện như thế này nữa. Tôi cũng không tùy ý hơn nữa Giang Từ thật sự khá tốt.

Đó là lý do cơ bản mà tôi lại đỉnh như thế. “Vậy từ sau mày không thể đi hộp đêm nữa ?” Không hiểu sao Trần Vũ lại hỏi vấn đề này, muốn đi thì đi thôi.

Tôi kết hôn cũng không phải là ngồi tù.

“Sao lại không thể?”

“Mày không sợ chồng mày ghen à?” “Ghen?” Có cần thiết đến thế không?

“Mày nghĩ tao với Giang Từ là gì? Yêu nhau rồi kết hôn? Hai bọn tao chỉ là ứng phó với gia đình thôi, sao phải ghen chứ?”

Trần Vũ: “...”

Nó trêu chọc: “Đã sống chung, tối qua mày còn ăn người ta sạch sẽ, mày cứ đợi xem.”

“Kết hôn rồi còn đợi gì nữa? Tao không đợi đâu.”

Hơn nữa, tối qua Giang Từ cũng rất vui vẻ mà.

Anh cũng đâu thiệt thòi.

Nó tiếp tục phàn nàn: “Tao nói này, đâu đâu mọi người cũng kết hôn rồi, chỉ có tao là chưa. Ít nhất vẫn còn tao ở bên cạnh này. Tao
không tìm mày thì tìm ai?”

“Mày lúc nào cũng có thể tìm tao, mặc dù tao kết hôn rồi nhưng cũng như chưa kết hôn.

Tôi đồng ý với Trần Vũ là buổi tối sẽ đi quán bar chơi.

Nhưng mẹ tôi gọi điện, bảo tối tôi và Giang Từ về nhà ăn cơm. Tôi chỉ có thể để Trần Vũ qua một bên, nói tối hôm sau sẽ đi với nó.

Hơn 5h chiều, tôi lái xe đến công ty của Giang Từ.

“Em đang ở dưới công ty anh, lúc nào anh có thể đi?”

“Em ở đó anh xuống ngay” Giang Từ trả lời.

Tôi cúp máy, ở trong xe đợi một lúc thì thấy Giang Từ đi ra.

Anh mở cửa xe bước vào: “Sao em không nói với anh sớm hơn để anh chuẩn bị quà.”

“Có cái gì để chuẩn bị đâu?” Tôi nổ máy: “Mẹ em cũng không hẹn trước?”

Giang Từ mỉm cười và thắt dây an toàn.

Về đến nhà, tôi nằm dài trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Mẹ tôi nói chuyện với Giang Từ vẫn không quên trừng mắt nhìn tôi.
Ai ya.

Tôi vẫn nên ngồi ở đó để tránh bị mẹ nhắc đến. Mẹ tôi đột nhiên nói: “Lúc nào con định tổ chức đám cưới?”

“A” Tôi liếc nhìn Giang Từ: “Đám cưới? Còn có đám cưới sao?”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi: “Làm gì có ai kết hôn mà không tổ chức đám cưới?”

“Vậy có phải hơi không cần thiết sao?” Tôi có chút không thích:

“Đăng kí là được rồi, còn phải tổ chức đám cưới nữa sao? Rắc rối lắm.”

“Qua bên kia đi!” Mẹ tôi không để ý đến tôi, hỏi Giang Từ: “ Còn con thì sao? Con đã quyết định lúc nào chưa?”Giang Từ nhìn tôi, vẻ mặt hơi u ám.

Mẹ tôi nói: “Con đừng nhìn nó” Mẹ tôi mím môi: “Ý kiến của nó không quan trọng.”

“...”

Giang Từ nói: “Lâm Lộ và con sẽ bàn bạc rồi đưa ra quyết định.”
Có gì phải bàn sao? Dù sao tôi cũng không muốn tổ chức đám cưới.

Tôi không thích rắc rối.