Tâm Sự Của Gã Trai Mới Lớn

Chương 1



Tôi tên là Bùi Yên nhà ở đầu con phố, bố mẹ tôi thì làm khá to.

Tôi còn nhớ hồi bé thứ mà bố mẹ người ta treo trên đầu nôi là chùm vải cầu vòng, hay là lục lạc bảy sắc, còn thứ trên đầu tôi là một xâu tiền vàng.

Vừa mở mắt ra là thấy vàng, ơn trời là tôi không vì thế mà bị mù màu.

Bố mẹ tôi nói sợ kiếp sau gia đình mình nghèo khó nên kiếp này phung phí hộ luôn cho kiếp sau.

Tiền trong thẻ tôi trước giờ chưa bao giờ dưới chín con số không.

Mỗi ngày nghĩ cách tiêu tiền thôi cũng khiến tôi đau cả đầu.

Thời gian thấm thoát trôi qua tôi cũng đã lên lớp 12 theo ý bố mẹ.

Tôi học cũng không giỏi lắm toàn tỉnh thôi, bố mẹ tôi vì thế mà rất buồn rầu phạt tôi dùng hết một tỷ trong vòng hai ngày làm tôi đau đầu muốn chết.

"Bọn mày ơi lớp mình sắp có người chuyển đến."

"Đâu đâu bông hay trái?"

"Là trai."

Tôi đang vắt chéo chân ngậm chupa chups ngẫm nghĩ về cuộc đời giàu đáng thương của mình thì bị tiếng ồn làm cho phát cáu.

"Bọn mày im hết coi, ngắm gì mà ngắm trong trường này còn ai đẹp trai bằng tao?"

Tôi đá cái bàn vắt chéo chân, cầm cây kẹo chỉ từng đứa.

Bọn nó nhìn tôi rồi ngoan ngoãn về chổ, đồng thời tiếng chuông trường cũng reo.

Chẳng mấy chốc thầy chủ nhiệm sắp tới tuổi nghỉ hưu của chúng tôi vào lớp.

Thầy đứng ngoài nhìn vào thấy lớp trật tự thì hài lòng không thôi, sau đó quay đầu lại nói chuyện với ai đó một lúc.

Đến khi cây kẹo trong miệng tôi gần tan ra hết thầy mới bước vào lớp, thằng nào mặt lạ quắc bước theo sau lưng ông ấy.

"Đây là Lưu An em ấy mới chuyển từ Sài Gòn về, các em giúp đỡ bạn nhé."

Thầy chủ nhiệm Ân sau khi giới thiệu xong, cũng không để cho bạn mới nói mà bắt đầu tìm chổ.

Tôi khỏi đưa mắt nhìn xung quanh cũng biết thầy sắp cho thằng đấy ngồi cùng tôi, vì lớp có 20 bàn mỗi bàn tôi là trống vì tôi không thích ngồi cùng ai cả, con gái thì quá phiền con trai thì nhiều thằng ồn ào lại còn bừa bộn vãi đạn.

Tôi không phải loại có bệnh thích sạch sẽ như mấy thằng trong phim ngôn tình lũ con gái hay xem, nhưng ít nhất phải gọn gàng ngăn nắp.

Đúng như tôi dự đoán thằng gà mới bước xuống bàn tôi ngồi theo sự sắp xếp của thầy chủ nhiệm Ân.

Thề là thằng gà mới này thơm lắm mấy ông ạ, không phải nước hoa mà là mùi nước xã vải tươi mát.

Nói gì thì nói, tôi phải quan sát xem nó mà bừa bộn thì thầy cũng đừng trách tôi không nể mặt thầy.

Thằng gà này chữ đẹp phết ý, bàn tay như bút non ý trắng trẻo còn sơn cả nước bóng, ôi không phải tôi kì thị gì đâu mà là lần đầu thấy nên cảm thán thôi.

"Sao mày chuyển về đây học đấy."

Tôi tò cầm cây viết chọc chọc tay nó, nó quay sang nhìn đểu tôi, rồi quay sang chép nốt chữ trên bản.

Ơ thằng này láo lếu thế.

"Tao theo mẹ về quê."

Một lát sau thì nó trả lời, thì tôi mới biết hóa ra nó là con gái.

Giọng ngọt như mía thế kia mà, nghe phát biết là con gái miền Nam.

"Ủa? Rồi bố mẹ mày li dị à?"

Tôi hỏi xong đợi một lúc nó không thèm trả lời lại, ờ ngẫm lại thấy mình hỏi vô duyên thật nên mới thôi.

Tôi hỏi không thèm trả lời, thế mà lũ con gái rủ đi căn tin thì đi ngay, đúng là là cái gì tôi chưa nghĩ ra.

Ra chơi sau đó vào học tiết bốn, tôi bỏ một cây kẹo chupa chups vào ngăn bàn, nó vào thấy không biết của ai nhưng vẫn bỏ vào miệng ngậm.

Đúng là háo ăn, nhỡ tôi bỏ thuốc chuột vào đấy thì sao.

Nhìn bóng lưng nó bước lên xe buýt, tôi không hiểu sao mắt nhìn theo mãi.

Tối hôm đó tôi còn mộng du, thấy nó bỏ cây kẹo vào mồm sau đó mặt lạnh tanh cảm ơn tôi, thật muốn giật lại cây kẹo ăn ghê.

Làm sao mà nó có thể thơm cả ngày như thế được chứ, dạo này học hai buổi tôi thấy nó ở trường cấm cuối làm bài tập.

Nhiều lúc thấy nó làm ngu muốn chết một bài sai hai lần, làm đi làm lại nát quyển vở vẫn chưa thấy cái lỗi bé xíu nằm ở thân bài. Tức muốn chết, muốn chỉ lắm nhưng nó không nhờ tôi sỉ diện nên thôi.

Còn có hôm, cái phương trình hóa nó làm đúng công thức rồi lại ngã sang hướng hoàn toàn trái ngược, râu ông nọ gắn càm bà kia làm tôi tức quá kí vào đầu nó một phát, giật quyển vở giải từng chổ cho nó.

Giải xong quay lại nhìn, thì thấy nó nước mắt long lanh nhìn tôi mếu máo.

Thề như kiểu tôi đánh em trai hay cướp tiền nhà nó ấy, lúc ấy tôi cảm giác mình tội lỗi lắm kìa.

Học cùng hơn một tháng rồi, từ hôm tôi kí vào đầu nó đến nay thì bài nào khó nó cũng nhờ tôi chỉ hộ, từ từ thành thói quen có hôm nó lười làm đưa tôi làm luôn bài cho nó.

Tôi quạo lắm ấy chứ nhưng thấy nó cầu xin, làm bộ mặt chó già nhìn tôi thấy cũng tội nên cắn răng giải giúp nó.