Tâm Sự Ngọt Ngào

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

I.

Sau nửa đêm trời bắt đầu mưa, tí tách tí tách rơi trên mái hiên. Khí lạnh hơi ẩm đan xen xâm nhập, Trần Dục tỉnh dậy thì thấy đầu vừa nặng vừa nóng, e là bị cảm rồi.

Gắng sức vươn tay với lấy chiếc di động, vừa mở máy đã nhảy ra N tin nhắn cùng với cuộc gọi nhỡ, về cơ bản đều đến từ cùng một người có lẽ đã sắp phát điên rồi.

Bắt đầu từ ‘Tổ tông ơi, anh thật sự chạy đi tìm linh cảm đấy à? Anh đừng có mà làm liều!’ càng về sau thì ‘Trần Dục!!! Anh mà không ngoan ngoãn quay về!!! Tôi sẽ đuổi theo đấy!!!’

Nhìn một đống dấu chấm than trên màn hình, Trần Dục bóp sống mũi, chỉ cảm thấy cơn đau đầu nặng thêm.

Bấm điện thoại, cẩn thận để xa tai, quả nhiên đầu bên kia vừa nhận điện thì: “Trần! Dục!”

“Đầu năm nộp truyện dài.” Trần Dục xoa xoa tóc, tốc chiến tóc thắng, đầu bên kia mừng rỡ tạm thời ngừng công kích, anh cẩn thận nói: “Thật sự không thể cho kéo deadline lần này sao?”

“Ngài tác gia à, ngài thật sự biết cách đùa giỡn với cái mạng nhỏ của tôi đấy…”

Đàm phán thành công.

Trần Dục cúp máy, đổi áo khoác dày hơn. Mới tới thị trấn nhỏ này được mấy ngày, trong nhà không có đồ dự trữ, nhìn tủ lạnh trống không, Trần Dục quyết định nhờ sự trợ giúp của các bình luận đồ ăn ngon.

Cửa hàng được đánh giá cao nhất ở gần khu vực này là một cửa tiệm trà sữa đồ ngọt, tên cửa hàng này là ‘MATH’, nghe rất mới lạ và thú vị. Trần Dục vốn không phải người thích đồ ngọt, nhưng cách trang trí của cửa tiệm khá hợp với thẩm mỹ của anh. Nhìn bình luận thì một nửa khen đồ ăn của cửa tiệm, nửa kia thì khen ông chủ dễ thương.

“Anh chủ đẹp trai quá đi, mỗi lần gọi đồ đều bị lúm đồng tiền của ảnh mê hoặc! Đúng rồi, trà sữa nhà ảnh ngon lắm ớ.”

“Đôi mắt hoa đào đó phạm quy rồi, ngón tay tuy không phải kiểu thon dài, nhưng lại rất đáng yêu dù ảnh rõ ràng là con trai á. Ngoài ra, đề cử món mousse cầu vồng, dù rằng thứ tự màu sắc mỗi lần lại sắp xếp một kiểu kkk.”

“Mèo nhà ảnh cũng cu toe lắm nhé, đáng yêu nhưng mà là phường nhan khống nhé, chỉ dính mỗi chủ của nó…”

Người này rất thú vị, cả thú cưng nữa, sự nhảy cảm của một tác gia khiến anh híp mắt lại, đứng dậy cầm ô đi ra cửa.

Mưa vẫn đang rơi, trên đường không có mấy người lui tới, thanh tịnh đến tĩnh mịch. Trần Dục dọc theo đến cuối con đường, ở khúc ngoặt nhìn thấy bảng hiệu màu lam nhạt, chữ tiếng Anh rất khí phách in ở trên đó.

Vặn mở tay nắm cửa, Trần Dục không hiểu sao cảm thấy hơi căng thẳng, anh hít một hơi thật sâu, mang theo nụ cười ôn hòa, từ từ đẩy ra chiếc cửa kính có lẽ sẽ khiến linh cảm của anh ùa về.

II.

Tiếng chuông gió vang lên, mùi hương ngọt ngào ấm áp ập vào mặt. Tròng kính của Trần Dục bị dính bụi nước, chỉ có thể lờ mờ đánh giá mặt tiền cửa hàng thông qua lớp kính mờ sương.

“Hoan nghênh ghé thăm.” Một chàng trai đang bận rộn đứng sau quầy khẽ cười chào hỏi, chiếc tạp dề màu cà phê nhạt được buộc quanh vòng eo nhỏ, anh tuấn đẹp trai, má lúm ẩn hiện.

Dễ thương.

Trần Dục lau xong mắt kính, trong con ngươi phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của cậu chủ tiệm. Mắt cậu cong cong, cười lên trông thật hoạt bát.

Trong tiệm tạm thời không có khách, Trần Dục chống tay trên quầy, dùng menu che chắn mà lén nhìn cậu chủ tiệm. Cậu đang chuyên tâm mài cà phê, các đốt ngón tay của cậu quả nhiên giống như trong bình luận nói không có cảm giác thon gầy mảnh khảnh như của thiếu niên mà trông rất mềm mại mượt mà.

“Anh đã nghĩ xong đồ muốn gọi chưa?” Cậu chủ tiệm đột nhiên lại gần, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vào anh, “Xin lỗi xin lỗi, dọa đến anh à?”

Cậu vội vàng lùi lại, giống như một con thỏ hoảng sợ.

Trong một giây đó Trần Dục ngửi thấy một mùi hương thanh ngọt không giống bánh ngọt, là dưa hấu của mùa hè, ô mai của tháng năm.

“Cậu có đề cử gì không?” Trần Dục cười nhìn cậu chủ tiệm bị dọa sợ, cửa hàng này không viết món đề cử hàng ngày, có vẻ như mỗi thứ bán ở đây đều rất được ưa chuộng.

“Có phải anh bị cảm không?” Cậu chủ tiệm kinh ngạc trợn tròn cặp mắt, “Tôi thấy giọng anh hơi khàn, mấy ngày này quả thật phải chú ý sức khỏe —“

“Anh không phải người bản xứ phải không?”

“Có lẽ anh không quen thời tiết mưa bụi thế này nhỉ?”

Một loạt câu hỏi bắn ra như súng liên thanh, Trần Dục không trả lời kịp chỉ có thể gật đầu, cậu chủ tiệm cười lên nói tiếp: “Tôi biết mà, vậy thì cái này —-“

Ngón tay mềm mại chỉ vào thức uống nóng đầu tiên trên menu: “Gừng sữa đông*.”

*姜撞奶, cách làm tại đây

cre: baidu

“Meo~” Một con mèo xanh xám** nhảy lên quầy một cách nhẹ nhàng, tao nhã quét đuôi qua Trần Dục, ngưa ngứa. Trần Dục dùng ngón tay cẩn thận xoa cái đầu lông xù của nó, không bị từ chối. Mèo nhỏ nằm trên quầy lười biếng híp mắt, nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi.

**mèo anh lông ngắn

cre: gg

“Xem chừng Lucy rất thích anh đấy.” Cậu chủ tiệm cười, đôi mắt tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Anh là vị khách đầu tiên không bị Lucy từ chối đó.”

“Rất vinh hạnh.” Trần Dục cười lên, anh cũng có một đôi mắt biết cười, khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.

Lucy phối hợp đáp lại một tiếng, e dè như một nàng tiểu thư, đôi mắt to tròn híp lại, đáng yêu y như chủ nhân của nó vậy.

Đồ uống được đưa tới, có hương gừng đậm đà và mùi sữa thơm nồng. Cậu chủ tiệm lấy một chiếc giỏ trúc nhỏ tinh xảo ra, kín đáo đưa cho anh một bọc nhỏ: “Đây, bánh may mắn của anh.”

bánh may mắn (fortune cookie)

Tuy Trần Dục không tin mấy thứ này, nhưng vẫn cẩn thận nhét túi bánh nhỏ vào trong túi: “Cám ơn nhé.”

“Mạo muội hỏi một chút, xin hỏi cậu…”

“Tôi đã tròn 18 tuổi rồi!”

Giọng nói không cam lòng chui vào tai anh, Trần Dục ngẩn ra, hỏi tiếp: “Xin hỏi tên của cậu là gì?”

“Tôi á?” Cậu chủ tiệm cười híp mắt đáp, “Tên tôi là Tương Niên.”

III.

Trần Dục là một tác gia.

Trần Dục còn có một khả năng, anh có thể nghe thấy tiếng lòng thật sự của người khác.

Cũng chính là, nếu như bạn nói dối, thì chắc chắn anh ấy sẽ biết, bạn muốn biểu đạt chuyện gì đó, anh ấy cũng sẽ biết.

Đã chịu đủ loại hư tình giả ý xung quanh mình, Trần Dục lợi dụng thời kì đình trệ*** mà lén chạy đến làm khách tại thị trấn phía nam thế ngoại đào nguyên này.

***gốc: bình cảnh kỳ (瓶颈期)

Nhưng anh thật sự không nghĩ tới, linh cảm lại đột nhiên xuất hiện.

Sau khi gặp Tương Niên.

Trần Dục lấy bánh may mắn ra, nhẹ nhàng bẻ đôi.

Thể chữ ‘Good luck with you’ rất đẹp được in trên giấy, Trần Dục cười nhẹ, ăn vỏ bánh còn tờ giấy được anh cất cẩn thận vào trong hộp kẹo, đặt trên tủ đầu giường.

“Ngủ ngon.” Trần Dục khẽ nói trong lòng.

IV.

‘MATH’ có thêm một vị khách quen.

Bình thường anh hay ngồi gần cửa sổ, mở laptop đánh chữ. Trên bàn thường sẽ đặt một ly americano và một đĩa bánh ngọt, mỗi ngày một loại khác nhau —- là sản phẩm mới dùng thử mà Tương Niên làm ra, mặc dù anh không nếm ra là ngon hay chán, nhưng cứ thấy ánh mắt sáng rỡ trong suốt của cậu là anh không đành lòng, chỉ có thể đánh giá mơ hồ, Ừ, ăn ngon đấy, tôi cảm thấy món này được lắm.

Sau đó Tương Niên sẽ giả bộ khiêm tốn một hồi: “Lần thử nghiệm đầu tiên của tôi đấy, ăn ngon thật hả?”

Hoặc là: “Nếu anh thích thì khách hàng cũng sẽ thích.”

Nhưng thật ra trong lòng cậu lại nói, mau khen tôi đi, khen một câu đi mà.

Trần Dục thích kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, mang theo chút tức giận trẻ con đáng yêu của cậu. Vậy thì cứ khen cậu thôi, dù sao tay nghề của cậu thật sự rất tốt.

Đại tiểu thư Lucy thong dong chen vào giữa cuộc thảo luận của hai người, những vị khách khác mà thấy đều rất ngạc nhiên hỏi: “Chủ tiệm, đấy là bạn cậu hả? Đại tiểu thư nhà chúng ta vậy mà không ghét anh ấy kìa…”

Lúc này Tương Niên sẽ cười nói với khách: “Là bạn của tôi, Lucy của chúng ta rất thích anh ấy, đúng không Trần Dục?”

Trần Dục, mỗi lần nghe thấy là màng nhĩ anh lại rung nhẹ, từng dòng ngọt ngào đi theo huyết quản thấm vào đáy lòng, rộn ràng kích động.

Trần Dục nghĩ, có lẽ anh động lòng rồi. Ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt ngốc nghếch vui sướng của mình trên màn hình tối đen, Lucy ghét bỏ vẫy đuôi, ‘Meo’ một tiếng rồi bỏ đi.

V.

Trần Dục viết tiểu thuyết rất thuận lợi. Anh viết về một du khách trên đường đi du lịch gặp được một quán cà phê kỳ lạ, trong quán cà phê có một cậu chủ tiệm trẻ tuổi đẹp trai, tên là Tiểu Niên.

Anh vui vẻ phác họa hình ảnh của bọn họ qua từng câu chữ.

Hôm nay trong tiệm đột nhiên náo động hẳn, Trần Dục đeo tai nghe nhưng vẫn nghe được tiếng líu ríu thảo luận của một nhóm cô gái. Giọng con gái luôn trong trẻo đầy sức sống, bình thường Trần Dục không cảm thấy vấn đề gì, nhưng lần này lại cảm thấy phiền não không hiểu được.

“Hôm nay, nhất định phải tỏ tình thành công đấy nhé.”

Nghe thấy câu này, Trần Dục giật tai nghe xuống, dọa Lucy giật mình, nó vội vàng nhảy đi để tránh bị Trần Dục giận cá chém thớt.

Quả nhiên nhóm cô gái đẩy ra một người xinh đẹp nhất trong đó, cô bé kia xấu hổ đỏ mặt, gò má trắng nõn nhuốm rặng mây hồng, trái tim rung động ở cái tuổi thanh xuân đẹp nhất, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm động.

Cô đi từng bước tới trước quầy, lấy can đảm: “Anh chủ tiệm, em thích anh!”

“Ấy?” Tương Niên chớp mắt, lúm đồng tiền biến mất, gò má cứng ngắc lộ vẻ mờ mịt không biết phải làm sao.

Trần Dục đứng sau đám người, nhìn chăm chăm vẻ mặt của Tương Niên từ đằng xa. Anh thiếu chút nữa quên mất, Tương Niên cũng đang ở độ tuổi ấy, có lẽ cậu cũng có tình cảm như vậy. Trần Dục biết, anh không thể cũng không có lập trường để ngăn cản.

Chỉ là ngực bỗng thấy trống rỗng.

“Rất xin lỗi —-” Tương Niên bất an khum ngón tay lại, cạch cạch gõ nhẹ trên mặt bàn.

“Tôi có người mình thích rồi.”

Cô gái lộ vẻ mặt thất vọng, sao có thể không buồn được chứ.

Tương Niên cầm túi bánh may mắn nhét vào tay cô gái: “Tôi tin rằng em sẽ tìm được người thích hợp hơn.”

Trần Dục run sợ ngây người tại chỗ.

Anh không nghe thấy tiếng lòng của Tương Niên, nói cách khác, cậu thật sự có người trong lòng rồi.

Trần Dục đột nhiên phát hiện, so với lời tỏ tình không thành của cô gái kia thì chuyện Tương Niên có người cậu thích là một đòn nghiêm trọng không gì sánh được, anh thậm chí có chút hoảng hốt, ngay cả lúc chào đi về cũng mượn cớ nói dối.

Hôm nay Tương Niên vẫn đưa một túi bánh may mắn cho anh, cậu chàng còn đặc biệt nhấn mạnh: “Nhất định phải mở ra xem nhé!”

Trần Dục cười có chút mệt mỏi, anh nghe thấy tiếng lòng nho nhỏ của Tương Niên kêu lên: “Thôi xong, mấy mẻ bánh hôm nay quên không nhét giấy vào rồi, nhất định không thể bị phát hiện được!”

Vẫy tay tạm biệt, lần đầu tiên Trần Dục về nhà mà không mở túi bánh ra, anh cất túi bánh lành lặn vào hộp kẹo trong tủ đầu giường. Hộp kẹo chiết xạ ra vòng sáng năm màu dưới ánh đèn, làm tôn lên túi đựng bánh vốn chỉ rất bình thường. Anh cười khổ, ngã xuống giường dùng cánh tay che mắt, cho nên không chú ý tới bánh may mắn hôm nay hình như có chỗ khác so với mọi ngày.

VI.

Tiểu thuyết của Trần Dục kết thúc sớm hơn dự kiến, biên tập vui đến nỗi muốn bay lên trời, còn đặc biệt ngồi máy bay bay tới chỗ của anh.

Nhưng Trần Dục lại không hào hứng cho lắm.

Biên tập hỏi anh: “Sao lại không vui? Ở đây không tốt à? Vậy mai chúng ta về Bắc Kinh đi.”

Trần Dục nghĩ đến phải rời khỏi đây, trong lòng đau như có gai đâm.

Anh lén che ngực nói: “Không sao, không có gì, uống rượu đi.”

Biên tập cả một đường phải đỡ Trần Dục uống say đến ngã trái ngã phải, lúc đi ngang qua ‘MATH’ còn chưa đóng cửa. Ánh đèn màu vàng ấm áp kích thích ý thức của Trần Dục, anh giãy khỏi biên tập: “Cậu về khách sạn trước đi, tôi đi có việc chút, một lúc nữa sẽ tự về.”

Biên tập rất nghi ngờ nhìn anh: “Anh chắc chứ?”

“Cậu mau đi đi.” Trần Dục không nhịn được nữa phẩy phẩy tay, đi thẳng vào cửa hàng trà sữa, biên tập không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, rất sợ Trần Dục say rượu sẽ phá cửa hàng của người ta.

“Trần Dục?” Tương Niên ngạc nhiên mừng rỡ, “Muộn thế này rồi sao anh còn tới?”

“Tôi…” Cơn chếnh choáng bỗng xông tới, mấy câu nói Trần Dục đã chuẩn bị trước đó đã bay hết, chỉ có thể dựa vào chút ý thức còn sót lại, lặp lại một cách bất lực, “Tôi phải đi rồi…”

“Tương Niên, tôi phải đi…”

“A?” Tay Tương Niên bị nắm lấy, “Sao đột nhiên anh…”

Vành mắt và cổ tay dần dần đỏ lên, Tương Niên cố gắng giãy ra, nhưng lại bị giữ chặt hơn.

“Tôi không thể đi được.” Sau khi uống say Trần Dục hoàn toàn buông thả bản thân, những bí mật anh giấu sâu nhất nơi đáy lòng giống như con thú hoang không thể giam lại được, thoát khỏi lồng sắt, “Tôi thích em, tôi không muốn đi… Em biết không tôi có khả năng nghe được tiếng lòng của người khác, dù em thích người khác rồi, nhưng tôi vẫn… thích em… Niên Niên…”

Tương Niên đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt còn đang đỏ, cậu nghẹn ngào trả lời: “Em biết.”

“A?” Trần Dục tỉnh táo một chút, bị dọa sợ: “Em biết gì?”

“Thì… biết hết ấy,” Tai Tương Niên đỏ lên, “Anh có thể nghe được tiếng lòng của người khác, và cả… thích em nữa.”

Trần Dục choáng váng toàn tập, anh thoát lực, ngã ngồi lên ghế chỗ quầy bar.

“Nhìn ngốc chưa kìa, khẳng định anh chưa bóc gói bánh may mắn hôm đó ra xem đúng không?” Tương Niên cười trông như một ác ma nhỏ, “Quả nhiên em đoán đúng, chỉ như vậy mới lừa được anh một lần.”

“Người anh đầy mùi rượu, qua kia ngồi đi, em đi lấy ly sữa nóng cho anh.” Tương Niên được tự do rồi thì không thèm khách khí nữa chạy sang một bên, “Đợi chút nữa là đóng cửa rồi.”

Trần Dục ngoan ngoãn chờ Tương Niên đóng cửa, sau đó nắm chặt tay cậu không thả, chạy như điên về nhà. Tương Niên dở khóc dở cười, chỉ có thể giữ anh lại nói: “Từ từ thôi, từ từ thôi, aizz, em cũng có chạy mất được đâu.”

Hoàn toàn không thể nói chuyện được với người say, Trần Dục nắm tay cậu chặt hơn, tiếp tục đi nhanh. Vừa vào cửa thì không thể chờ được nữa mà lật tìm ngăn kéo, lấy ra túi bánh chưa được mở kia.

Bẻ đôi bánh, vậy mà là chữ viết tay ‘Em thích anh”.

Trần Dục đần mặt, anh nhìn tờ giấy, quay đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tương Niên, lúm đồng tiền bên má in sâu trên gương mặt cậu tựa như chén rượu nồng khiến anh càng say hơn. Anh không để ý tới chiếc bánh trong tay, cũng không đoái hoài tới lời tỏ tình đâm sâu vào tim anh nữa, chỉ dùng sức ôm chặt lấy người trước mắt.

“Cái đó em tự làm đấy.” Tương Niên vùi đầu trong ngực anh nhỏ giọng bổ sung.

“Cái chuyện tỏ tình này, em không muốn là người nói ra trước đâu.”

VII.

“Vậy là sau đó nam chính vẫn rời khỏi thị trấn nhỏ đó sao?”

“Không đâu.” Trần Dục ngồi sóng vai với Tương Niên trên sân thượng ngắm chiều hoàng hôn, anh mở trang cuối cùng của quyển sách, từ từ đọc lên.

‘Thị trấn nhỏ này, mưa bụi sương mờ quanh năm, khiến anh cứ hai ba ngày lại ho khan cảm mạo. Anh từng nghĩ sẽ rời khỏi đây, nhưng nếu như rời đi thì phải đi đâu tìm tiểu Niên và món gừng sữa đông đặc biệt của cậu ấy đây?’

Con người khi có đủ sự ấm áp để nương tựa vào, sẽ chẳng sợ mưa gió, chẳng sợ bóng tối, chỉ sợ biệt ly.

END

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!