Tam Thái Tử

Chương 607: Đuổi đến (2)



Lý Lân nhìn sang phía hắn trầm giọng nói :

- Ngươi là người của Miêu tộc? Tên vừa đuổi theo truy sát con thú nhỏ màu đen của ta là do ngươi phái đến?

- Không sai! Hả? Sao ngươi lại biết điều này? Lẽ nào người của ta đã...!?

Nói đến đó thì nét mặt của Miêu Đằng Đằng bỗng đột nhiên trầm hẳn lại. Tính cách của người trong tộc hắn thì hắn biết rất rõ, với tính cách của họ nếu đụng phải Lý Lân thì nhất định không thể bỏ qua cho được. Mà Lý Lân hiện tại vẫn còn đang sống sờ sờ mà nhảy nhót ở đây thì chứng tỏ người tộc hắn hẳn đã bị hạ gục rồi.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Ta đã tiễn hắn lên đường rồi, nếu hắn đi nhanh thì chắc bây giờ cũng đã vào vòng luân hồi mà chuyển thế đầu thai rồi.

- Khốn khiếp, ta giết chết ngươi!

Miêu Đằng Đằng hét lên một tiếng rồi xông về phía của Lý Lân.

Gã thanh niên Hổ tộc tức giận quát :

- Đồ hỗn xược, mau lui lại cho ta!

Nhưng lời của hắn chưa dứt thì Lý Lân đã biến mất và xuất hiện ngay trước mặt Miêu Đằng Đằng.

Răng rắc một tiếng, cánh tay của Miêu Đằng Đằng đã bị bẻ gãy, một cái vuốt mèo vô cùng sắc nhọn hiện ra trong tay của Lý Lân.

- Quả nhiên là ngươi đeo bộ vuốt này, chẳng trách móng vuốt của ngươi có sức mạnh giống với thần khí.

Lý Lân trước đó thông qua thần thức đã nhìn thấu trận đấu của Miêu Đằng Đằng và đại trưởng lão Thiết gia, hai bên thực lực có thể nói là ngang ngửa, thậm chí nếu xét về kinh nghiệm chiến đấu thì đại trưởng lão Thiết gia còn có ưu thế hơn nữa. Lí do mà lão thảm bại đó chính là do bộ vuốt đâm thủng vạn vật này của Miêu Đằng Đằng.

- Đồ hỗn xược! Trả nó lại cho ta!

Miêu Đằng Đằng rống lên rồi vung cánh tay còn lại xông về phía Lý Lân mà tấn công. Bộ vuốt này vốn là bảo vật trấn tộc của Miêu tộc. Cho dù thế nào thì hắn cũng không thể để nó dễ dàng rơi vào tay kẻ khác được.

- Hừ! Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi như thế nào đã!

Lý Lân dùng tay xé rách hư không tạo thành một lổ hổng rồi đem bộ vuốt của Miêu tộc ném vào trong đó.

Vù...!

Miêu Đằng Đằng không chút do dự liền xông thẳng vào trong lổ hổng hư không.

- Đợi đã, cẩn thận có mai phục!

Gã thanh niên Hổ tộc hét lớn, chỉ tiếc là hắn đã chậm một bước, Miêu Đằng Đằng đã mất hút vào trong lổ hổng đó rồi.

Lý Lân nở một nụ cười âm hiểm rồi sau đó thản nhiên nói với gã thanh niên Hổ tộc :

- Bây giờ đã bớt ồn ào rồi, tiếp theo là ngươi sẽ lên à?

Sự kiêu ngạo của Lý Lân làm thiếu tộc trưởng Hổ tộc vô cùng khó chịu.

Cao thủ cảnh giới Võ Tôn cửu phẩm là tộc lão của Hổ tộc mở lời :

- Thiếu tộc trưởng, hay là để tôi giúp ngài thu phục tên hỗn xược của loài người này nhé!

Lão xem chừng thấy được sự do dự của thiếu tộc trưởng Hổ tộc, vì để bảo vệ tự tôn nghiêm của hắn nên đành phải mở lời.

Thiếu tộc trưởng Hổ tộc nét mặt vô cùng khó chịu, ngay vừa lúc hắn định ra tay giúp Miêu Đằng Đằng thì bỗng nhiên có một cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy hắn, do đó hắn đã ra tay chậm một chút khiến cho Miêu Đằng Đằng bị Lý Lân đánh gãy tay phải và còn bị dẫn dụ vào bên trong lổ hổng hư không nữa.

- Làm phiền tộc lão rồi, nhưng đừng nên giết hắn, tên loài người này vẫn còn giá trị để ta sưu tầm.

Gã thanh niên Hổ tộc quyết định không mạo hiểm. Dẫu sao Lý Lân cũng chỉ là cao thủ cảnh giới Võ Tôn nhị phẩm, nếu so với cao thủ cảnh giới Võ Tôn cửu phẩm như tộc lão Hổ tộc thì y căn bản không có cơ hội trả đòn.

Tộc lão của Hổ tộc gật đầu xong liền vung tay về hướng của Lý Lân tung ra một sức mạnh khủng khiếp khóa chặt hư không để tránh việc Lý Lân xé rách hư không mà chạy trốn.

Lý Lân nhìn cánh tay to lớn đang đánh tới cười nói :

- Vạn tộc thượng cổ chẳng qua cũng chỉ có như vậy, đến can đảm giao chiến với lão tử cũng còn không có.

Vụt một tiếng, cánh tay to lớn ấy đã bắt chính xác vào đỉnh đầu của Lý Lân. Nhưng tiếp sau đó thì sắc mặt tộc lão của Hổ tộc liền thay đổi, trong nháy mắt thu tay lại.

Nét mặt Lý Lân lộ vẻ đắc ý :

- Khẹc khẹc! Đã muộn rồi!

Tiếp sau đó cơ thể y ầm ầm phát nổ với một sức mạnh kinh thiên động địa. Cánh tay của tộc lão Hổ tộc cũng vì đó mà bị thương làm lão vô cùng tức giận.

- Bạo thân tự sát rồi!?

Báo Tử vô cùng ngạc nhiên, hắn không ngờ với tính khi cương ngạnh như Lý Lân chưa phản đòn mà đã dùng bạo thân tự sát rồi.

Tộc lão Hổ tộc tức giận rống lên :

- Thuật phân thân của Long tộc? Tại sao một tên loài người lại biết sử dụng nó chứ?

- Cái gì? Vừa rồi là tinh huyết phân thân à? Chết tiệt! Chúng ta trúng kế rồi!

Thiếu tộc trưởng Hổ tộc sắc mặt thay đổi, cảm thấy như mình vừa bị sỉ nhục vậy. Bản thân đường đường là một thiếu tộc trưởng Hổ tộc của thượng cổ là lại trúng kế một tên vô sỉ của loài người. Quan trọng hơn là đến hắn cũng không phát hiện ra kẻ vừa cản đường lúc nãy lại là một phân thân, điều này với kẻ tâm cao khí ngạo như hắn thì quả thật đáng xấu hổ.

Tộc lão Hổ tộc nét mặt vô cùng khó chịu nhưng cũng tỏ ra bình tĩnh nói :

- Yên tâm đi! Khu vực này vẫn còn nằm trong vòng khống chế của lão tổ, bọn chúng không thoát được đâu.

- Hả? Các ngươi xem, đó là cái gì vậy?

Chỉ thấy nơi mà Lý Lân đang đứng xuất hiện một quả cầu màu máu sáng lấp lánh.

- Là máu tươi của Lý Lân, có được thứ này rồi thì hắn càng không thể nào chạy thoát được!

Tộc lão Hổ tộc nhẹ nhàng hứng lấy nó vào tay, nét mặt lóe lên một sát khí lạnh lùng.

Cả bọn nghe thấy liền tụm lại xem. Chúng muốn từ đó mà ghi nhớ khí tức của Lý Lân.

Thiếu tộc trưởng Hổ tộc cũng không ngoại lệ, thậm chí do thân phận hắn cao hơn tất cả nên chiếm vị trí gần nhất bên cạnh tộc lão Hổ tộc để nhìn cho rõ.

Lúc này, một cảm giác rợn người xuất hiện trong đầu của cả bọn.

Thiếu tộc trưởng Hổ tộc kéo dài giọng nói lớn :

- Không ổn, mau vứt nó đi!

Tiếc là hắn phát giác ra vấn đề có chút muộn, huyết sắc quang cầu đó đã đột nhiên lớn dần lên, tiếp sau là một con quỷ cường tráng có hai sừng từ quả cầu chui ra. Mà điều quan trọng hơn cả là trong lúc từ quả cầu chui ra cơ thể nó càng lúc càng lớn, khí tức vô cùng cuồng bạo làm hư không chấn động đến rách toạc cả ra.

Ầm ầm...!

Một đám mây hình nấm cực kì to lớn bay lên trên không, cả một vùng trời đất như bị tiếng ầm vang này làm kinh động vậy. Đồng thời một luồng khí tức khủng khiếp lan ra cả bên ngoài vùng cấm chế của Ngọc Thần tông, khuếch tán khắp cả Hỗn Loạn lĩnh.

Trong một thời gian ngắn ngủi, thần niệm trong hư không nhanh chóng hướng về hội tụ ở Ngọc Thần tông, sau đó tiếng gầm thét liền hóa thành từng dòng sóng âm đánh vỡ cấm chế của lão tổ Hổ tộc đặt tại khu vực Ngọc Thần tông.

- Hổ tộc thượng cổ quả nhiên là lợi hại, không ngờ lại đem thiên cơ giấu kín đến mức độ này.

Một thanh niên áo trắng xuất hiện trên giữa không trung, y không bước vào khu vực của Ngọc Thân tông mà hai mắt ngước lên trời hướng về những bóng người đang chiến đấu trong hỗn độn.

- Nếu đã như vậy thì bọn ta cũng không nói đạo lí với các ngươi nữa.

Thanh niên áo trắng vẻ mặt tức giận ra tay đánh một luồng ánh sáng trắng về phía Hổ tộc lão tổ.

- Nếu thế thì đã sao? Dưới sát khí của lão phu, tất cả đều phải bị đánh vỡ.

Hổ tộc lão tổ nét mặt đầy vẻ khinh thường,đem sát khí hóa thành một thanh kiếm chém về hướng luồng ánh sáng trắng.

Tiếp sau đó tiếng ầm vang lại vang lên, hai bóng người một trắng, một đỏ từ trong đám hỗn độn bay trở về.

- Bị phát hiện rồi, thật là đáng tiếc quá!

Bóng người màu trắng chính là lão tổ của Hổ tộc, còn bóng người màu đỏ kia thì chính là cường giả cấp Thần của Thần Thiên tông. Chỉ là Hổ tộc lão tổ tâm bình khí tịnh, còn cao thủ cấp Thần của Thần Thiên tông lại thảm hại một cách lạ thường. Có thể thấy trong trận đại chiến thì cao thủ cấp Thần của Thần Thiên tông đã ở thế hạ phong.

Thanh niên áo trắng vừa đến lúc nãy nổi giận quát :

- Hổ tộc các ngươi xem thường minh ước, bây giờ còn dám khai chiến với Nhân tộc nữa sao?

- Hừ! Hổ tộc của bọn ta không sợ trời không sợ đất, chẵng lẻ sợ lũ Nhân tộc các ngươi sao?

Hổ tộc lão tổ hừ một tiếng lạnh lùng rồi thần thức của lão trở về thân thể bên trong khu vực của Ngọc Thần tông, nhìn những đội ngũ của vạn tộc thượng cổ đang bao vây và truy sát các cao thủ còn sót lại của Nhân tộc với vẻ mặt đắc ý.