Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 106



“Chuyện này thật sự là do mẹ cháu làm, chỗ cậu có ghi âm.”

Tần Liệt Dương thật sự quá mức hùng hổ dọa người, nếu bàn về lời lẽ sắc bén thì Phương Hải Đông còn lâu mới là đối thủ, quan trọng hơn chính là lão muốn lấy chuyện cũ để làm đục thêm vũng nước này, bởi vì trước đây mỗi lần nhắc tới chuyện bị bỏ rơi Tần Liệt Dương luôn nổi điên. Lão tuyệt đối không ngờ được bây giờ Tần Liệt Dương có thể cư xử bình thường như vầy, lần này cách lần trước bọn họ nói thẳng toẹt ra trước mặt chỉ mới có mấy tháng, biến hóa thật sự quá nhanh.

Mũi tên đã bắn ra khó thu lại, Phương Hải Đông nói ra câu này chẳng khác nào muốn đẩy Phương Mai lên thay mình nhận tội, tuy Phương Mai luôn nghe lời, cũng luôn tin tưởng lão, nhưng Phương Hải Đông hiểu bây giờ tình cảm giữa anh em bọn họ, chấm dứt rồi.

Quả nhiên, vừa nói tới ghi âm, người đầu tiên có phản ứng kịch liệt nhất là Phương Mai. Bà nhíu mày nói, “Ghi âm gì?”

Tần Liệt Dương và Tần Chấn, Tần Phù đều là vẻ hiếu kỳ, không biết gì. Càng không cần phải nói tới mấy vị thành viên Hội đồng quản trị đang xem náo nhiệt, khúc chiết thế này đã sớm khiến bọn họ ngẩn ra rồi.

Phương Hải Đông làm anh đấy, năm đó nhà họ Phương ở trong thôn gần như là hộ nghèo nhất, thời điểm bọn họ sinh ra, ba mẹ lão đã hơn bốn mươi gần năm mươi rồi, người chị cả cũng đã mười mười tám. Ở nông thôn mà, đến bảy tám chục tuổi vẫn còn phải làm việc là bình thường, vấn đề là ba bọn họ có bệnh trong người, không thể làm việc nặng. Trong nhà không ai có sức khỏe để làm việc, chỉ dựa vào hai mẹ con kiếm tiền sinh hoạt, tình huống có thể đoán.

Cho nên từ khi còn nhỏ, Phương Hải Đông luôn dẫn theo Phương Mai đi khắp xóm tìm đồ ăn, mùa xuân có hoa hòe trái du, mùa hè quả dại chim rắn, mùa thu theo mọi người thu hoạch vụ thu, mùa đông dùng hạt kê dụ chim sẻ. Hai người họ gầy như khỉ, có thể sống được thì mẹ và chị cả có một nửa công lao, người anh Phương Hải Đông này có một nửa công lao.

Nhưng nghèo có thể khiến cho người ta sản sinh vô hạn dũng khí sống sót, cũng có thể làm cho con người ta nghĩ ra đủ thứ ý tưởng để gom góp hết tất cả tài phú vào tay mình. Những ngày lôi kéo nhau chạy nơi đất hoang ấy đã quá xa vời, hiện giờ bọn họ đều ngồi trong phòng họp hội nghị ở Tập đoàn Tần thị, giá trị con người xa xỉ, những tình nghĩa anh em đó cũng bị bao trùm trong tài phú mà cách xa nhau.

Đúng là Phương Hải Đông đã thừa nhận, lúc Phương Mai hỏi lão, trong lòng lão cũng run lên, thế nhưng cũng chỉ chốc lát mà thôi. Từ lúc lão muốn thông qua Tần Phù chiếm lấy tài sản Tần thị, thì quan hệ anh em giữa bọn họ đã không thể quay lại được nữa.

Lão ra vẻ làm sao em lại có thể không biết được mà nhìn Phương Mai, “A Mai, thì chuyện công kích QUEEN đấy. Không phải là em bảo anh làm sao? Nếu không sao anh lại không lo làm cổ đông của mình, tiền hoa hồng hàng năm nhiều như vậy, đi làm chuyện này làm gì?”

Lão giơ tay ấn mở điện thoại, đoạn ghi âm được phát ra, là giọng của Phương Mai, “Không biết Liệt Dương nói cái gì với lão Tần, lão Tần rất tức giận, em thấy tức đến độ muốn tái phát bệnh tim, em nghe thấy anh ấy nhắc đến tên của anh, hắn là chuyện lần trước của QUEEN, anh, không lẽ chuyện này đã lộ rồi.”

Trong ghi âm Phương Hải Đông nói, “Vậy cũng không còn cách nào, Tiểu Mai, nếu không phải vì em với A Phù, anh cũng không làm vậy.”

Phương Mai gấp gáp nói, “Nếu để Tần Liệt Dương quản lý, đợi lão Tần mất rồi thì em và A Phù khẳng định không có kết cục tốt. Chuyện này anh đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách nói với lão Tần, mọi chuyện đều là ý của em, dù sao lão Tần đối với em vẫn tốt hơn anh một chút.” Bà thở dài, “Thật sự là không bằng ba mươi năm trước!”

Nội dung vừa được phát xong, vẻ mặt Phương Mai cũng thay đổi. Nghĩ mà xem, bà một lòng cho rằng anh hai là trụ cột tinh thần, vậy mà lúc nói chuyện với bà lại ghi âm, thật sự là chuyện quá đáng sợ! Chưa kể, chuyện này nói rõ một vấn đề, Phương Hải Đông đã sớm tính kế bà.

Người này là anh hai một lòng giúp đỡ bà sao? Bà tức giận chỉ thẳng vào mũi Phương Hải Đông, “Anh sao có thể…” Bà còn chưa dứt lời, mắt đảo một vòng, cả người trượt xuống ngã trên đất, nhìn là biết tức xỉu. Đường Đỉnh Hân vội vàng vươn tay giữ bà lại, bên kia thì có Tần Phù, cả phòng họp lập tức lộn xộn lên.

Phương Hải Đông cũng sợ đến mức đứng dậy, người nhà họ Phương bọn họ tim cũng không được tốt, ba mẹ lão đều mất vì bệnh tim, chị cả cũng đang có bệnh tim, lão cũng bị, không lẽ Phương Mai cũng bị sao?

Tần Phù ở bên cạnh Phương Mai thấy mẹ như vậy cũng nóng lòng, vội vàng gọi 110, Đường Đỉnh Hân có kinh nghiệm hơn cậu nhiều, nhìn lên nói, “Chỉ là nghẹt thở thôi, ấn huyệt nhân trung là được.” Nói xong, ấn ngón tay cái lên nhân trung của bà. Có lẽ vì mang thai nên cô thường xuyên cắt móng tay, vốn không thể dùng được, Đường Đỉnh Hân dứt khoát đứng dậy, tiện tay lấy cây bút bi trên bàn ghim thẳng xuống.

Phương Mai lập tức kêu đau, từ từ tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại đã hét lớn ba chữ, khàn cả giọng, vô cùng hận, “Phương ―― Hải ―― Đông ――!” Đường Đỉnh Hân tranh thủ ôm bà lại, gọi hai tiếng mẹ. Phương Mai rõ ràng bị chọc tức, vậy mà không đẩy ra, ở trong lòng Đường Đỉnh Hân gào thét chất vấn, “Sao anh có thể đối xử với em như vậy?! Sao anh có thể đối xử với em như vậy?!”

Trái lại Phương Hải Đông cũng thức thời, không đi lại gần.

Có điều Phương Mai như vậy không thể tiếp tục ở lại phòng họp, ít nhất là cảm xúc bà không chịu nổi. Tần Liệt Dương lập tức sai Ninh Trạch Huy, “Đỡ mẹ tôi đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi đi, bà hẳn là không sao đâu.” Ninh Trạch Huy nhanh chóng làm theo. Tần Phù nghe vậy cũng muốn đi, nhưng bị một ánh mắt của Tần Liệt Dương nhìn qua, nhịn không đi theo.

Nực cười, vở hài kịch này chính là nhằm vào hai người Phương Mai và Tần Phù, nếu không trực tiếp bắt người là được rồi, tội gì phải bày ra trận chiến lớn như vậy? Mục đích là để cho mẹ hắn biết rõ bộ mặt thật của anh bà, anh hai cái gì cũng tốt của bà có bao nhiêu hèn hạ, cũng dừng lại việc người ta sử dụng mẹ hắn như vũ khí.

Hôm nay sức khỏe của mẹ hắn có vấn đề, không nghe tiếp được nữa, người duy nhất còn tin tưởng tất nhiên là Tần Phù, phải giữ Tần Phù lại nhìn, thuật lại cho bà nghe. Đương nhiên, tác dụng của liều thuốc sự thật trần trụi này quá kích thích rồi, nhưng ai biểu Phương Mai quá mù quáng nói gì cũng không chịu nghe? Nếu không ép Phương Hải Đông tự mình lột mặt nạ ra, biết đâu mẹ hắn còn tưởng bọn họ vu oan hãm hại lão thì sao?

Có điều, Tần Liệt Dương quay đầu nhìn Phương Hải Đông, lúc này Phương Hải Đông cũng có chút thất thần, ngồi xuống ghế, sắc mặt không dễ chịu lắm. Phản ứng của lão có chút dữ dội hơn tưởng tượng của hắn, nhất là file ghi âm, quả thật là thần bổ đao*. E rằng cả đời này mẹ hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho Phương Hải Đông?

* Thần bổ đao: trả lời đối phương bằng giọng điệu cứng nhắc, công thức, để đả kích hoặc nói chuyện cười nhạt nhẽo.

Ắt hẳn là Phương Hải Đông cảm nhận được ánh mắt của Tần Liệt Dương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vẻ mặt của lão lại biến thành vẻ mặt mà hắn có nhìn thế nào cũng không thuận mắt, kiêu ngạo. Lão đứng dậy, nhìn thẳng Tần Liệt Dương nói, “Hôm nay đến đây thôi, chuyện trong nhà sau này cứ giải quyết trong nhà là được rồi, tội gì làm phiền nhiều anh em như vậy? Được rồi, nhanh đi xem mẹ cháu đi, bà có nghĩ sai thì cũng là mẹ cháu.”

Tần Liệt Dương rất ghê tởm cái mặt đó, nhưng chuyện này đã nói rồi, không cần hắn ra mặt, vừa nãy hắn đã nói nhiều rồi. Hắn liền yên tĩnh lại chờ ba hắn lên tiếng. Dù sao thì ba hắn vẫn trầm ổn hơn hắn nhiều, nhưng ba con bọn họ đều là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, cho nên trong cảm giác của các thành viên Hội đồng quản trị, hắn tương đối điên, ba của hắn thì có tầm nhìn hơn.

Cái này thật sự là kỹ xảo.

Tần Chấn rất bình thản nói. “Không cần gấp như vậy, Hải Đông, việc mới nãy quả thật không làm phiền anh em bao nhiêu, nó cùng lắm chỉ là khúc nhạc dạo thôi, chuyện đằng sau mới là tiết mục chính hôm nay. Mọi người ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi sẽ có kịch hay, chậm rãi thưởng thức.”

Phương Hải Đông rõ ràng không ngờ tới, còn có việc khác? Lông mày lão nhíu chặt, dễ thấy lão đã đánh mất kiên nhẫn, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Cảm giác rất giống ngày đó để Phương Vĩ bị phỏng mà rời đi.

Nhưng Tần Chấn sẽ không cho lão toại nguyện, ông hỏi, “Hải Đông, tôi muốn biết một chuyện, chỉ có anh có thể trả lời cho tôi.”

Phương Hải Đông không biết Tần Chấn muốn hỏi cái gì, nhưng thấy thái độ của ông khá bình thản, lão mới đứng dậy hỏi, “Chuyện gì?”

Tần Chấn thấy lão hết sức đề phòng, thì nói, “Không có gì, chỉ là muốn hàn huyên về một người tên Lưu Nhị, anh còn nhớ người này không, chính là tài xế lái xe đâm vào xe của tôi, thì ra gã có một thân phận khác, là bà con xa của Lưu Thành.”

“Phải không?” Phương Hải Đông căng thẳng, sao đột nhiên nhắc tới người này, nhưng trên mặt lão không biểu lộ gì, ra vẻ không thèm để ý nói.

Tần Chấn thấy lão không xem là chuyện gì lớn, tiếp tục nói, “Lưu Nhị nhà nghèo, ngày ấy vét hết tiền của chỉ có năm mươi ngàn tệ, vậy mà sau khi xảy ra tai nạn nửa năm lại có tiền vào trung tâm thành phố mua căn nhà mặt tiền dưới chung cư, bắt đầu làm ông chủ.”

Sắc mặt Phương Hải Đông nặng nề hơn một phần.

Tần Chấn nói tiếp, “Nếu không phải QUEEN gặp chuyện, Lưu Thành có liên quan nên lộ ra, không nhờ trùng hợp thì chẳng ai phát hiện ra tình trạng sinh hoạt của một nhân vật nhỏ nhoi không tên tuổi. Đúng là tự đem đá đập vào chân mình. Nguồn gốc tiền của Lưu Nhị quá kỳ lạ, thậm chí người chuyển khoản cho gã là thư ký công ty của Lưu Thành, mà số tiền đó là Lưu Thành bảo cô tay chuyển đấy. Trùng hợp sao?”

Đến lúc này trên mặt Phương Hải Đông mới lộ ra sự khẩn trương và sợ hãi, lão không dám tin nhìn Tần Chấn, trong mắt là kinh hoảng bất an, nhưng không lên tiếng, dù sao lão là người đã hơn năm mươi tuổi, lão cũng có địa vị, tôn nghiêm của bậc trưởng giả. Trước lúc có thể chạy trốn, lão vẫn sẽ giả dối như hồ ly, tuyệt tình như bọ ngựa, dù sao trên thương trường người ta chỉ coi trọng kết quả, mà không quan tâm quá trình.

Nhưng khi mọi thứ chưa thật sự xoay chuyển, ví dụ như hiện tại, lão đồng ý với câu nói lúc nãy của Tần Chấn, chuyện này mới là tiết mục chính. Lão tin tưởng nếu không có tuyệt đối nắm chắc, lão cáo già Tần Chấn sẽ không vạch trần đâu, ông đã điều tra rõ ràng, cảnh sát đều ở bên ngoài, vậy là muốn đưa lão vào chỗ chết. Thậm chí lão còn suy nghĩ rõ ràng, tác dụng của chuyện hồi nãy, đó là lợi dụng lão làm cho Phương Mai hoàn toàn thất vọng.

Phương Mai không ra gì, nhưng dẫu sao bà vẫn là mẹ của Tần Liệt Dương và Tần Phù, là người có chung dòng máu với bọn họ.

Còn bản thân, mới thật sự là cái gì cũng không phải.

Sau khi hiểu rõ, tuy thân thể Phương Hải Đông vẫn còn run run như trước, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống.

Tần Chấn rất hài lòng với phản ứng của lão, tiếp tục nói, “Chuyện sau đó rất đơn giản, vụ tai nạn giao thông năm đó được chuyển thành vụ án hình sự và được điều tra lại. Lưu Nhị và Lưu Thành đều không phải người ngu, đây là vụ án giết người, lập tức khai ra kẻ chủ mưu đằng sau, Hải Đông, bọn họ nói là anh, anh có ghi âm để chỉ chứng em gái anh thì Lưu Thành cũng không phải ngu, gã cũng lưu lại toàn bộ các cuộc gọi và video thu hình gặp mặt giữa hai người, chứng cứ vô cùng xác thực, cảnh sát đang chờ ở bên ngoài, chỉ cần anh bước ra khỏi cửa sẽ bị dẫn đi ngay lập tức.”

Bấy giờ tất cả thành viên Hội đồng quản trị mới biết chuyện hôm này là sự kiện lớn cỡ nào, nhao nhao nhìn nhau, tất cả đều không thể bình tĩnh được nữa. Nếu chỉ là đấu đá bình thường như hồi nãy, cùng lắm là vì lợi ích, tuy bọn họ cảm thấy Phương Mai và Phương Hải Đông đúng là đồ phá hoại, nhưng đã biết nhau nhiều năm, còn có thể dối lòng mà lên tiếng khuyên nhủ đừng quá tức giận, nhưng đây chính là mạng người, người ngồi ở đây sẽ không một ai muốn lên tiếng nói giúp cho Phương Hải Đông.

Trên mặt Phương Hải Đông chỉ còn lại hoảng sợ.

Lão tuyệt đối không ngờ Lưu Thành lại giữ lại một tay như vậy, Cũng đúng, một người khôn khéo như vậy làm sao lại không giữ đường lui chứ?

Nhưng chuyện này không thể lại đổ lên đầu Phương Mai được, thật ra chuyện này Phương Mai không hề biết. Nếu không, một người phụ nữ có ngốc đến đâu cũng hiểu so ra thì chồng vẫn quan trọng hơn anh trai.

Lý do lão muốn giết người cũng vì vậy, nếu như Tần Chấn vẫn luôn khỏe mạnh trẻ tuổi như vậy, dẫn theo Tần Liệt Dương vẫn còn dễ xúc động rèn luyện thêm mười năm, vậy lão sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Tất nhiên hiện giờ lão chỉ còn hối hận, có lẽ lão nên ra tay sớm hơn, chỉ là khi đó lão vẫn còn chưa bị Tần Chấn tuyệt tình đuổi ra khỏi ban lãnh đạo công ty, còn chưa có quyết tâm làm chuyện này.

Sự thật chứng minh lão làm vậy là đúng. Tần Chấn tuy không chết nhưng không còn khả năng quản lý công ty, Phương Mai trước đó cũng chưa coi lão như chỗ dựa duy nhất, đối với lão nói gì nghe đó, nếu không phải Tần Liệt Dương quá xuất chúng, lão tin Tần thị đã nằm trong tay lão.

Tần Chấn thật tốt số, tuy lão ghét Tần Liệt Dương nhưng không thể không thừa nhận, đứa con như vậy lão cũng muốn.

Nếu có được đứa con như vậy, lão tội gì phải đi đến bước này, đã sớm tự mình xây dựng cơ nghiệp riêng.

Đáng tiếc, mệnh không đủ.

Không thể vãn hồi, bia đỡ đạn cũng không có, trái lại Phương Hải Đông bình tĩnh thẳng thắn đứng dậy, không còn run nữa, “Đúng, là anh.” Lão hỏi, “Vậy là lão Tần muốn giữ anh ở lại đây để vạch trần anh trước mặt mọi người à? Hay là muốn anh nói xin lỗi?”

Tần Chấn đối mặt với lão, trên mặt Phương Hải Đông chỉ có lạnh lùng, không hế có ý muốn nhận lỗi, cái này khó tránh làm cho ông nghĩ đến, năm đó ông đem hết tiền lưu động trong nhà máy của mình để giúp lão phát tiền lương, cảm kích biểu lộ trên gương mặt và lời nói của lão, thời gian ba mươi năm có thể thay đổi một con người thành như vầy, thật sự là tương phản quá lớn.

Ông nói, “Không cần, chỉ muốn để cho em gái và cháu của anh nhìn rõ bản chất con người anh, để cho anh em ba mươi năm xem rõ gương mặt thật của anh mà thôi. Xin lỗi gì đó chỉ có khi tôi muốn tha thứ mới có tác dụng, còn anh thì không cần.”

Sắc mặt Phương Hải Đông lập tức lạnh đi, Tần Chấn vỗ tay, cửa lập tức bị Ninh Trạch Huy mở ra, cảnh sát chờ sẵn bên ngoài đồng loạt đi vào, ấn lão xuống bàn. Phương Hải Đông thế mới biết Tần Chấn nói ngồi xem kịch hay là cái gì?