Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 110



Lã Bình vừa nói xong, chị cả nhà họ Phương liền trừng mắt, giọng Lã Bình lập tức nhỏ đi, có chút giận.

Nói thật ra, lúc ả gả cho Phương Hải Đông, Phương Hải Đông đã hơn ba mươi rồi, mẹ chồng đã qua đời, trong nhà chỉ còn hai người thân thích, một người là chị cả Phương Bình, một người là em út Phương Mai.

Tình hình của ba chị em không giống nhau.

Phương Bình là chị cả, lớn hơn Phương Hải Đông mười tám tuổi, nghe nói sau đó mẹ chồng có sinh được hai người con nữa nhưng đều không còn, vì vậy tuổi của hai chị em mới chênh như vậy. Phương Bình lúc đó đã thành niên rồi, tốt nghiệp trung học, chuẩn bị xin việc, ở quê nhà không có việc gì làm, trước khi Phương Hải Đông hai tuổi đều là Phương Bình chăm sóc.

Trái lại là Phương Mai, tuy là em gái nhưng khi bà sinh ra, Phương Bình đã đi làm ở nhà xưởng, vì vậy không có chăm bà nhiều như Phương Hải Đông. Nhưng bất kể như thế nào, khi đó mẹ chồng đã cao tuổi, chị cả tuổi trưởng thành, hai anh em hầu như được Phương Bình chăm sóc.

Vì vậy, ở nhà họ Phương chị cả như mẹ quả thật tồn tại.

Trước khi Lã Bình và Phương Hải Đông kết hôn, còn đặc biệt dẫn theo ả trở về quê quán một chuyến, nói là cho chị cả của lão xem mặt. Còn cố ý nói cho ả biết, tuy rằng mẹ chồng không còn, nhưng địa vị của Phương Bình không khác gì mẹ chồng, bảo Lã Bình phải đối đãi cho tốt.

Lã Bình lo lắng đề phòng, dù sao ả chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, bề ngoài rất đẹp, gia cảnh không tệ, gả cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi góa vợ còn có một đứa con trai, thấy thế nào cũng giống gả cho lão vì tiền, lúc ấy nhà họ Lữ rất cần mối hôn nhân này, ả thực rất sợ bà cụ không chịu.

Không ngờ gặp được thì thấy bà cụ là một phụ nữ trung niên mặt mũi hiền lành. Tướng mạo cũng khác với Phương Hải Đông và Phương Mai, Phương Bình rất mập mạp trắng trẻo, có cảm giác rất dễ nói chuyện. Đúng như vậy, gặp bọn họ còn rất nhiệt tình, không ngừng lôi kéo tay của ả khen rất xinh đẹp, còn bảo Phương Hải Đông phải đối xử tốt với ả.

Phương Bình ở quê chỉ là công nhân bình thường, chồng cũng mở một nhà máy đấy, về sau làm ăn cũng khá, còn tưởng là công chức tầm trung, hai người khi đó đã sắp về hưu, gia cảnh ở tỉnh nhỏ như vậy xem như tốt rồi, nhưng nếu so sánh với Phương Hải Đông và Phương Mai thì kém xa tít tắp.

Lã Bình lúc đó cảm thấy người chị này tính tình nghiêm túc, có điều hẳn là rất dễ dụ.

Nhưng sau đó xảy ra hai chuyện khiến ả không còn suy nghĩ này.

Một là sau khi kết hôn, Phương Dương hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè đều về chơi với bà cụ một thời gian, ả rất không thích Phương Dương, Phương Hải Đông bận bịu làm việc không quan tâm, nhưng anh thường xuyên đi về nên ả cũng không dám quá kiêu ngạo. Ả còn tưởng rằng đây là nề nếp gia đình đã có sẵn, kết quả phát hiện chuyện này là do bà cụ đề nghị. Bà cụ chỉ nói mình nhớ cháu, cái khác nửa chữ cũng không nói. Nhưng chỉ cần một chiêu này, không cần nói gì, nhờ vậy mà những năm đó Phương Dương chưa từng chịu một chút thua thiệt nào. Ai bảo Phương Hải Đông xem chị cả như mẹ chứ?

Một chuyện khác là Trương Ngọc Văn, Trương Ngọc Văn là con trưởng của bà cụ, gã vừa tốt nghiệp Phương Hải Đông đã nói cho gã đến Bắc Kinh, cậu dì cuộc sống tốt như vậy, như thế nào cũng phải cho gã nở mày nở mặt. Nhưng bà cụ hết lần này tới lần khác không chịu, chẳng những không chịu, còn người trực tiếp buộc người bên mình. Trương Ngọc Văn nghĩ không thông, có lần lén lút chạy đến Bắc Kinh, người khác đều cảm thấy, bà cụ chắc là sợ phiền toái người khác, người đã đến chắc sẽ không nói gì. Ai ngờ bà cụ đích thân đuổi theo tới, cầm gậy chống đánh Trương Ngọc Văn thiếu chút nữa gãy chân.

Đêm hôm đó ả nghe được bà cụ nói với Phương Hải Đông và Phương Mai, “Hai em đối xử với nó tốt chị biết, nhưng có bao nhiêu bản lĩnh gánh bấy nhiêu trách nhiệm, nó không có bản lĩnh, hai em không cho nó trách nhiệm chỉ cho nó tiền, cả đời này nó sẽ không biết tự tay mình kiếm tiền có bao nhiêu khó khăn, hiện giờ giúp được, chẳng lẽ nó sống đến tám mươi tuổi cũng vẫn giúp đỡ? Hai em cho nó công việc, nó làm không tốt, hai em giúp nó gánh lấy sao. Hôm nay một vài chuyện nhỏ có thể giúp được, lá gan của nó sẽ lớn một phần, mai kia dám làm chuyện không lớn không nhỏ, lá gan của nó còn dám lên trời. Nhiều lần đều có thể gánh cho nó được sao?” Ngày hôm sau, bà cụ cũng không cho Trương Ngọc Văn nằm viện, trực tiếp kéo lên xe lửa trở về quê.

Cho nên Lã Bình biết rõ, bà cụ này nhìn thì mặt mũi hiền lành, thật ra trong lòng thông minh tinh tường, làm việc chỉ nói lý không nói tình cảm. Phương Mai và bà cụ không giống như cùng một mẹ sinh ra.

Ả do dự một chút, cho Trương Ngọc Văn một ánh mắt, sau đó mới nói, “Chính là tiểu Mai muốn để A Phù tiếp nhận công ty, đẩy Liệt Dương xuống…”

Ả nói còn chưa dứt lời, bà cụ đã cắt ngang, “Thật hồ đồ, tật xấu này hơn hai mươi năm còn không thay đổi, nó hồ đồ thì thôi, Hải Đông cũng hồ đồ sao? Không phải bảo Hải Đông khuyên bảo nó cho tốt còn gì?”

Lã Bình không biết nên nói tiếp như thế nào, ngược lại là Trương Ngọc Văn lập tức giúp đỡ gấp gáp nói, “Mẹ, thật ra chuyện này cũng không thể trách cậu, cậu đúng là có sai, không nên dính vào, nhưng dù sao vẫn là thân thích, như vậy mà đẩy vào trại tạm giam, nói không chừng muốn phán vài chục năm, dượng nhỏ cũng hơi quá đáng. Mẹ xem, Dương Dương và Vĩ Vĩ còn chưa kết hôn, nhà họ Phương còn cần cậu chống đỡ.”

Phương Vĩ vội vàng gật đầu, “Ba cháu làm người như thế nào ai cũng biết, chỉ tại cảm thấy dì nhỏ là em của ba, chuyện gì cũng ôm lên người, dì cả, nghìn sai vạn sai đều là chúng ta sai, chúng ta đều nhận, bồi thường thế nào cũng được, nhưng bắt giam ba cháu thì quá nghiêm trọng, dượng nói ba cháu muốn mưu sát, dì cả, ba cháu làm sao dám, ba cháu đang sống yên ổn làm sao dám làm loại chuyện này? Dì giúp đỡ năn nỉ một chút, thả ba cháu đi. Chỉ có dì nói thì dượng nhỏ có thể nghe vào thôi.”

Vừa nhắc tới hai chữ mưu sát này, vẻ mặt Phương Bình lập tức thay đổi, bà cụ vốn không biết chuyện này, bà cụ trừng mắt Phương Dương đang bị đẩy qua một bên, “Mưu sát? Cái gì mưu sát? Giết người đó? Dương Dương, cháu ở dưới quê cũng không nói với dì chuyện này.”

Tất nhiên chưa nói, anh trở về chỉ nói mấy câu, những việc khác đều bị Trương Ngọc Văn cướp lời, vốn không có cơ hội nói. Phương Dương vừa định há miệng, chợt nghe thấy Lã Bình xen vào, “Dương Dương, nói chuyện bằng lương tâm đi, con và Tần Liệt Dương cho dù quan hệ tốt, Phương Hải Đông mới là ba ruột con. Anh ấy không có lỗi với con.”

Phương Dương há miệng cũng không được, ngậm miệng cũng không xong, kết quả Phương Vĩ lại thêm một câu, “Anh cũng không thể vì cưới Tần lộ mà bán đứng ba mình.”

Những lời này không khác gì con dao đâm thẳng vào tim, Phương Dương vốn không phải người nói dối, bị Phương Vĩ đả kích như vậy càng tức giận, cảm thấy những người này quá tiểu nhân, thở phì phò nói, “Bây giờ tôi không nói, chẳng lẽ đến bên kia, dượng bọn họ sẽ không nói với dì cả sao? Tôi thật sự là không hiểu, gạt có tác dụng cái gì? Dì cả, bây giờ con nói hết với dì, con là con trai nên có những lời khó mà nói, nhưng cục công an bắt người luôn luôn nói chứng cứ.”

Ý của lời này rất rõ ràng, Phương Bình trừng mắt Trương Ngọc Văn, Trương Ngọc Văn nếu có thể chống lại được mẹ gã, đã không ở thành phố nhỏ chờ đợi nhiều năm như vậy. Gậy chống của bà cụ vừa rớt xuống đất, Trương Ngọc Văn thiếu chút nữa quỳ xuống đất rồi.

Vốn chuyện này luôn giấu giếm không ngừng, Phương Dương lời ấy nói đúng, bọn họ không nói, Tần Liệt Dương chắc chắn sẽ nói, bọn họ bắt đầu nói như vậy chỉ vì lừa gạt Phương Bình. Người đã đến, cũng không thể tận mắt nhìn em trai ruột của mình bị đưa đi chết, dù sao vẫn sẽ nói vài lời. Đây mới là mục đích chính của bọn họ.

Trương Ngọc Văn đành phải đem toàn bộ mọi việc kể lại từ đầu đến cuối, sau đó Lã Bình bắt đầu nài nỉ bà cụ, “Là Hải Đông anh ấy bị mỡ heo làm mờ mắt, không phải giống như bọn họ nói rằng nhà của chúng ta tham lam tiền của nhà bọn họ, nhà của chúng ta còn thiếu tiền sao? Tiền chia hoa hồng của Tần thị, còn có công ty Thương Mại Viễn Dương của em, cái nào không phải là chén vàng. Chính là dì nhỏ của nó mỗi ngày than thở, Hải Đông anh ấy mới lầm đường lạc lối. Chị cả, chị nhất định phải cứu Hải Đông.”

Bà cụ bất động như núi, nghe ả ở đằng kia khóc cả buổi, chỉ một câu, “Chuyện này… Hải Đông làm ra được.”

Nhà họ Tần.

Lê Dạ vốn là muốn nói chuyện phiếm cùng Tần Chấn để giúp ông vui vẻ, kết quả lại bị Tần Chấn nắm được tiết tấu, hàn huyên hỏi thăm chuyện học nghề của anh từ gốc đến ngọn. Tần Chấn cũng khen anh, “Sơn mài là văn hóa di sản phi vật chất, không chỉ là công việc sống qua ngày, làm tốt có thể thành đại sư.”

Lê Dạ liền rất xấu hổ nói, “Cháu đã hơn ba mươi rồi, giờ mới bắt đầu học. Gần đây cũng chỉ ở trưng bày phòng sờ đồ lưu trữ, không đảm đương nổi hai chữ đại sư đâu ạ.”

Tần Chấn cũng không để trong lòng, “Không phải nói đã có thể phân biệt ra được thủ pháp khác nhau của nghệ nhân rồi sao? Có thiên phú lại nỗ lực, chung quy sẽ không tệ đâu.” Ông cùng Lê Dạ nói chuyện, ngược lại là rất bình thản, một chút cũng không có nghiêm túc như ngày hôm qua lúc hướng về phía Phương Hải Đông, “Cậu biết Lão Can Ma không?”

Lê Dạ nháy mắt mấy cái, đây không phải nhãn hiệu tương cay sao?

Tần Chấn nói với anh, “Lão Can Ma tên Đào Bích Hoa, sinh ra ở sơn thôn hẻo lánh, không có văn hóa gì, thời điểm bắt đầu làm xưởng chế biến tương cay cũng đã bốn mươi hai tuổi.”

Lê Dạ chỉ là từng ăn, tự nhiên là không biết những việc bên trong này, nghe xong rất giật mình. Tần Chấn kể lại cơ bản cho anh nghe, khiến cho Lê Dạ sùng bái không thôi, sau đó mới nói, “Nỗ lực là tốt rồi. Đúng rồi, trong phòng sách của ta còn có cái đĩa sơn mài điêu khắc thời Tống, nói Liệt Dương đưa cho cậu, tặng cho cậu, coi như là quà nhập học của ta đi.”

Cho nên mới sáng sớm Lê Dạ từ chỗ Tần Chấn có được một món đồ tốt, còn có một lời khích lệ, xem như ủng hộ. Đường Đỉnh Hân cũng lại góp vui, mượn tay Lê Dạ nhìn nhìn nói, “Cái này em nhớ vẫn luôn đặt trong phòng sách, ba rất thích. Anh Lê, ba là thích anh mới cho anh đó.”

Lê Dạ tự nhiên là càng vui mừng. Ăn xong bữa sáng trở lại trong phòng còn rất yêu thích không rời tay, Tần Liệt Dương không có cách nào với anh, chỉ có thể thả dây dài câu cá lớn, “Anh không biết đâu, ba em có một thời gian đặc biệt phung phí, theo người ta học sưu tầm, mua thật nhiều đồ tốt, có điều luôn để trong tủ bảo hiểm dưới mặt đất. Bên trong có cái gì em biết rõ, đồ sơn mài thì có vài món, anh không ngừng cố gắng, nói không chừng lần sau cho anh thêm một món, anh ôm ngủ.”

Lê Dạ nói hắn, “Lại không phải vì cái này. Hôm nay cũng không phải là vì muốn cái gì.”

Tần Liệt Dương tự nhiên biết rõ, ôm Lê Dạ nhà hắn nói, “Biết rồi, em biết anh tốt thế nào.”

Hai người chơi đùa trong chốc lát, Tần Phù gọi điện thoại về nói đã tới nơi rồi.

Bay mười mấy tiếng, giờ này đang trên xe từ sân bay đi viện điều dưỡng, giọng Tần Phù nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi, “Anh, tụi em đã đến nơi rồi, đến viện điều dưỡng e là phải cần thêm một ít thời gian, sắp xếp xong xuôi em sẽ điện thoại lại cho anh, cũng có thể gọi video.”

Tần Liệt Dương hỏi cậu, “Mẹ thế nào rồi? Mẹ có khỏe không?”

Nói như vậy là vì ngày hôm qua lúc sắp lên máy bay, Phương Mai vốn đã đồng ý lại đột nhiên nói không muốn, muốn Tần Phù đưa bà trở về, bà muốn chất vấn thẳng mặt Phương Hải Đông, bản thân đã làm gì có lỗi với lão, tại sao phải hại Tần Chấn, muốn khiến bọn họ tan nhà nát cửa, thậm chí còn vu oan bà?

Anh em bọn họ từ nhỏ luôn quan hệ luôn rất tốt, anh em khác sau khi kết hôn sẽ càng ngày càng xa cách, nhưng Phương Mai và Phương Hải Đông bởi vì quan hệ làm ăn, những năm này luôn lui tới mật thiết, tình cảm anh em so với khi chưa kết hôn không có gì khác. Thậm chí, Phương Hải Đông còn tạo cho Phương Mai một loại ảo giác, tất cả những việc anh làm là vì tốt cho em, em còn quan trọng hơn nhiều so với vợ con của anh.

Giờ đây lại rơi vào tình cảnh này, chuyện Phương Hải Đông làm ngày hôm qua là tương đương nói với Phương Mai, nhiều năm như vậy mọi chuyện anh làm đều là giả dối.

Phương Hải Đông thế nhưng là trụ cột tinh thần của Phương Mai, là trụ cột để bà đối mặt Tần Liệt Dương, khi đó bà luôn nói, “Có cậu của con là tốt rồi.” Mà hôm nay, tuy rằng sự sụp đổ này tới hơi chậm, nhưng cũng bình thường, không ai chịu nổi lừa gạt và phản bội như vậy.

Vì vậy, ngày hôm qua để có thể đưa được Phương Mai lên máy bay, quả thực tốn không ít công sức.

Tần Phù nghe xong rất mệt mỏi mà nói, “Làm ầm ĩ cả buổi đòi đi xuống, đợi máy bay cất cánh thì tốt rồi, mẹ cũng biết không thể quay về. Nhưng có chút không được bình thường, một hồi thì hỏi này hỏi nọ, một hồi thì khóc lóc than thở, một hồi thì khó hiểu và thất vọng, trên đường đi không được yên tĩnh. Em đã liên hệ với bác sĩ bên này, vừa đến là cho mẹ làm kiểm tra. Chuyện này đả kích quá lớn.”

Tần Liệt Dương nghe xong cũng thấy có chút thổn thức, thật ra hắn rất hận Phương Mai, còn hận hơn Phương Hải Đông. Bởi trong đời hắn, hắn cảm thấy tất cả khó khắn hắn phải chịu đều tới từ Phương Mai, người phụ nữ này là mẹ hắn, hết lần này tới lần khác không thích hắn, ngó lơ hắn, thậm chí vứt bỏ hắn. Tình cảm của hắn từ mờ mịt, tủi thân, khó hiểu, mãi cho đến sau này chỉ còn hận, nhiều năm nay luôn tra tấn hắn đến mức ngủ không được.

Nhưng hôm nay, hắn ngược lại là cảm thấy cân bằng rồi. Trả thù lớn nhất đối với một người, không phải làm cho người đó đi chết, mà là làm cho người đó mất đi những thứ quan trọng nhất, làm cho người đó giống như bản thân. Hiển nhiên, lúc trước hắn khát vọng tình cảm của mẹ hắn như vậy, Phương Mai không cho hắn. Hôm nay Phương Mai dựa vào Phương Hải Đông như vậy, Phương Hải Đông lại lừa bà, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Hắn để điện thoại xuống, nằm trên lưng Lê Dạ, cánh tay dần dần ôm chặt, ôm lấy anh, Lê Dạ cảm nhận được biến hóa tâm trạng của hắn, vỗ vỗ tay của hắn nói, “Có anh ở đây.” Tần Liệt Dương giống như mèo ừ một tiếng, “Cũng may có anh ở đây.”

Dưới lầu, Đường Đỉnh Hân đưa điện thoại cho Tần Chấn, nhỏ giọng nói, “Là Phương Dương gọi tới, nói là dì cả có chuyện muốn nói với ba.”

Chân mày Tần Chấn lập tức nhăn lại, nhận điện thoại rồi gọi một tiếng chị, sau đó nói, “Chị ở Bắc Kinh? Bọn họ làm sao lại mời chị tới.”

Phương bình nói, “Chuyện này nói sau. Tiểu Tần, buổi tối gặp mặt đi, việc bên này chị đã hỏi rõ ràng rồi, có mấy lời nói trước mặt thì tiện hơn, buổi tối chúng ta gặp mặt tâm sự đi.”

Nếu là Lã Bình, Tần Chấn nhất định không cho mặt mũi đâu, nhưng người này là Phương Bình. Ông gật đầu nói, “Được.”