Tam Thập Tam Thiên

Chương 2



Cùng với tiếng bước chân có ba người tiến vào là một đàn ông trung niên có thân hình khỏe mạnh có gương mặt bình thường nơi khóe mắt có nhiều nếp nhăn, mái tóc ngắn có chỗ trắng chỗ đen mặc quần áo bằng vải gai đã bạc màu nhìn đầy dấu vết năm tháng, một người phụ nữ trung niên tuy đã có tuổi nhưng từ đường nét gương mặt và vóc dáng vẫn còn mặn mặn mà hẳn khi còn trẻ bà rất đẹp bà mặc một bộ váy mộc mạc từ đường nét thô sơ cũng làm bằng vải gai bạc màu tóc vấn cao cài một cây châm gỗ và một cô bé có quần áo lam lũ tóc tai bù xù che đi phần lớn gương mặt. Hai người trung niên là cha mẹ của Thập Tam Thiên trong thế giới này là Thập Tứ cùng Trương Xuân Hoa còn cô bé đi theo được đổi bằng mười chiếc bánh từ chỗ lão ăn mày như Thập Tứ đã nói.

Thập Tam Thiên nhìn vào họ với ánh mắt vô cùng bối rối cùng xa lạ vì trong lòng anh họ là người xa lạ nhưng bản năng thân thể này lại có cảm giác quen thuộc anh chỉ biết nhìn hồi lâu cho tới khi họ vào.

Cùng lúc đó Thập Tam Thiên lúc này mới phản ứng lại mình vậy mà nghe hiểu tiếng nói của họ. Họ rõ ràng nói tiếng Việt Nam rồi anh miên man nghĩ không lẽ mình xuyên vào thời đại nào đó của Việt Nam.

Thập Tứ hỏi với giọng lo lắng:

"Con sao rồi có khỏe hơn chút nào không?"

Rồi quay sang chỉ cô bé đứng phía sau:

"Đây là Niệm Nhi ta đã dùng 10 chiếc bánh để đổi về từ nay về sau nó là vợ của con."

Giọng ông dửng dưng làm Thập Tam Thiên lặng người tự hỏi mình đang ở đâu đây? 10 chiếc bánh đổi 1 người vợ?

Trương Xuân Hoa hỏi:

"Con có sao không? Sao nhìn con mặt hơi tái vậy? Để mẹ ra sau bếp nấu gì cho con của mẹ nhe."

Giọng nói ngọt liệm đầy quan tâm mang đậm tình mẫu tử.

Lúc này Thập Tam Thiên mới suy nghĩ về hoàn cảnh bản thân rồi nói với giọng đầy hoang mang:

"Các người là ai? Tôi không nhớ gì cả."

Vẻ mặt đầy bối rối chỉ vào chính mình.

"Tôi là ai?"

Lúc này cả Thập Tứ cùng Trương Xuân Hoa mới bối rối người thì xoa mặt người thì sờ mình sờ tay Thập Tam Thiên hỏi thăm rối rít "Tam Thiên ta là cha con Thập Tứ" "ta mẹ con đây mà Xuân Hoa đây" rồi hai người như nghĩ tới điều gì vội chạy ra ngoài bỏ lại một mình Thập Tam Thiên cùng với cô bé vẫn đứng lặng thin không nói lời nào.

Hồi lâu Thập Tam Thiên thấy chán liền hỏi cô bé Niệm Nhi đứng bên cạnh:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

"Em là Niệm Nhi à? Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Đáp lại anh chỉ là một ánh mặt đầy sợ hãi cô bé hơi lùi lại sau chỉ vào miệng mình rồi lắc đầu tỏ ra rất tội nghiệp. Thập Tam Thiên hơi bất ngờ hóa ra cô bé không biết nói anh chợt cảm giác thấy thương xót cho cô bé này rồi tự hỏi đây là thế giới gì mà mạng người chỉ đổi bằng 10 chiếc bánh.

Miên man nhớ lại anh lại thấy chua xót hồi tưởng lại mình khi ở trái đất. Anh đã từng có một cô em gái tên Diệu Linh cực kỳ xinh đẹp cũng có cặp mắt như biết nói như vậy.

Thời gian trở lại ba năm về trước.

Trong công viên Tao Đàn xinh đẹp có hai cậu bé cô bé dạo bước trong công viên cô bé vừa đi ríu rít vừa giơ tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở lên với cậu bé vừa nói với giọng đầy vui vẻ tự hào:

"Anh hai anh thấy em giỏi không là tốt nghiệp loại giỏi đó cả lớp năm mươi người em đứng thứ nhất xếp thứ mười toàn khối đó."

Thập Tam Thiên vừa đi vừa thấy vui vì mình có đứa em vừa thông minh vừa xinh đẹp này nhưng cũng phiền vô cùng vì cái tính hay nói nhiều như nó mà nó có nói nhiều với ai trong nhà đâu chỉ đè thằng anh lớn hơn nó một tuổi này. Nghĩ lại cũng thấy tội nghiệp cho hai anh em cha mẹ đều là con một họ hàng nội ngoại ở xa tận Cà Mau cha mẹ làm công chức nhà nước ở tận thành phố Hồ Chí Minh mỗi năm dịp tết về chúc tết nội, ngoại rồi nhà bà mười, ông chín vvv.. Đi rồi về chừng mười ngày chơi chả gì vui lên thành phố là chỉ toàn học cha mẹ thì toàn làm bảo sao nó không lấy thằng anh này ra để giải buồn cho nó.

Thập Tam Thiên vừa đi vừa chìu mến sờ lên mái tóc đuôi ngựa của cô bé vừa nói: "Diệu Linh em giỏi rồi em cũng nói với anh mười lần rồi nói đi lần này em muốn anh thưởng gì?"

Cô bé ấp úng mặt hơi đỏ lên nói bẽn lẽn:

"Em đâu có cần anh thưởng gì đâu?"

Thập Tam Thiên thấy buồn cười vì chỉ cần thấy cử chỉ này cùng với ánh mắt trông mong đầy tội nghiệp đó là anh biết cô bé này muốn gì.

"Được rồi anh biết em muốn gì rồi em ngồi đây chỗ băng đá chờ anh một chút".

Nó nhìn tôi với ánh mắt đầy trông mong nói với giọng nhỏ vô cùng:

"Là bong bóng hình đầu thỏ đó."

Thập Tam Thiên chào thua với sở thích của cô em gái này có lẽ đó là món quà sinh nhật hồi sáu tuổi của anh trai tặng cho mà dù đã mười lăm tuổi nó vẫn còn hoài niệm.

Thập Tam Thiên chạy khắp công viên cả tiếng đồng hồ hỏi hết chỗ này tới chỗ khác cuối cùng cũng mua được trở về chỗ cũ lai chỉ thấy băng đá không.

Hồi tưởng lại Thập Tam Thiên ứa nước mắt khi nghĩ tới đứa em mất tích không biết bao lâu của mình chắc cả đời cũng không tìm lại được rồi cha mẹ ở thế giới cũ nữa. Nhìn Niệm Nhi anh thấy lòng chua xót quá.