Tam Thế Duyên

Chương 116: Đời thứ hai báo ứng – Hống thê 2



Tác giả: Luna Huang

Khi Nhữ Hinh mọc răng, qua giai đoạn sốt sẽ đến giai đoạn ngứa nướu muốn cắn người. Mỗi lần đến Nhữ phủ, hắn đều rửa sạch tay để nàng tùy ý cắn. Nhìn đôi tay mập mạp của nàng cầm lấy tay mình cho vào miệng dùng sức cắn hắn đều bật cười. Nguyên lai tiểu hài tử đều là khả ái như vậy, thông qua nàng hắn còn nhìn thấy được Trưởng Tôn Dĩ Hiên cùng Trưởng Tôn Mạn Khiết lúc nhỏ nữa.

Nhìn tay đầy dấu răng đang bị nàng cắn chặt không buông, hắn khẽ thì thầm bên tai nàng, “Hinh nhi, niệm tình phu thê nàng không thể hạ nha lưu tình sao?” Đột nhiên nhớ lại đời trước hắn cũng đâu có lưu tình với nàng lòng đầy chua xót cùng hối hận.

Khi nàng học đi, mỗi ngày hắn đến đều cũng sẽ cẩn thận dìu nàng. Mỗi lần nàng bước nàng đều cười đến híp mắt. Hắn nói với nàng, “Sau này nàng phải lúc nào cũng đi về phía ta, có biết không?” Không biết nàng có hiểu lời hắn hay không, chỉ biết nàng không chút do dự gật đầu, đây để hắn miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.

Khi Nhữ Hinh tập nói, hắn dạy nàng gọi hắn là “Duyệt ca ca”, hắn đợi đến khi nàng lớn, gả cho hắn, gọi hắn là “Duyệt”. Mỗi lần vậy Nhữ Hinh đều phát âm không chuẩn khiến mọi người cười rầm rộ. Phu thê Nhữ Liệp cho rằng đó không hợp quy củ nhưng hắn vẫn mặc kệ, hắn muốn nàng gọi hắn như vậy.

Năm Nhữ Hinh hai tuổi, hắn cõng nàng trên lưng hỏi: “Hinh nhi, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo có được không?”

“Bên ngoài a?” Nhữ Hinh nằm nhàn nhã trên lưng hắn, tay mập mạp trắng trẻo chỉ ra ngoài đại môn. Gò má phúng phính phì nộn kia lúc thì tựa vào tai lúc thì tựa lên vai khiến hắn ấm áp vạn phần.

“Ân.” Trưởng Tôn Tề Duyệt bước ra đại môn, ân cần hỏi nàng: “Ăn toan táo cao nữa không?”

Đời trước lúc nào cũng thấy nàng ăn thứ này, mỗi lần nhớ nàng hắn cũng sẽ cho một miếng vào miệng, đến nay sợ là thành thói quen rồi. Lúc nàng còn nhỏ nhìn nàng ăn toan táo cao chính là niềm vui lớn nhất của hắn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì chua mà nhăn lại, cả thân thể nhỏ đều run lên khiến hắn cười không dứt.

“Ăn.” Nhữ Hinh cao hứng vỗ đôi tay đang ôm ở cổ hắn, cười đến híp mắt. Được đi chơi lại có ăn, có ai mà không thích.

Đến năm Nhữ Hinh ba tuổi, nàng bởi vì được Trưởng Tôn Tề Duyệt chìu đến sinh hư và cực kỳ khó trị. Có một hôm hắn bận rộn công sự không đến phủ, nàng muốn tiến cung phụ thân lại không cho vì thế nàng mang hết đồ trong thư phòng của phụ thân đập nát. Nhữ Liệp tức giận phạt nàng quỳ ở từ đường ba ngày.

Khi Trưởng Tôn Tề Duyệt đến đã là chuyện của hai ngày sau. Nhữ Hinh ngồi trong viện dùng đôi mắt ướt át ngập lệ nhìn hắn, đôi môi trề ra rồi lại chậm rãi cúi đầu chứng tỏ bản thân ủy khuất ba ngày, chờ hắn hai ngày, mất tận năm ngày mới có thể gặp hắn.

Mái tóc ngắn lại ít được bới lên, cố định bằng hai dây chuông, mỗi khi gió thổi qua hay nàng cử động đều leng leng vỗ vào lòng hắn. Tóc đen chuông đồng, rất hợp với gương mặt khả ái búng ra sữa của nàng.

Hắn bất đắc dĩ cười khổ bước đến bế nàng, ân cần hỏi: “Hinh nhi ở trong phủ phải ngoan, nếu là ta bận việc không đến thăm nàng được cũng không có thể làm như vậy, biết không?” Không biết từ lúc nào hắn sẽ dễ dàng hạ giọng nói chuyện dụ dỗ người khác như vậy. Đổi lại là đời trước sợ là không có tính khí tốt như vậy đâu. Nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng thập phần đáng yêu a

Trước khi tay hắn chạm vào mình, Nhữ Hinh đã đẩy tay hắn ra, xoay người đưa lưng về phía hắn. Nàng chờ hắn lâu như vậy, bị phạt thảm như vậy, hắn không an ủi được một câu còn quay ra trách nàng. Môi trề thêm một phần, nước mắt ủy khuất bắt đầu chảy, hai vai run theo từng đợt khóc, âm thanh thút thít khẽ vang lên.

Trưởng Tôn Tề Duyệt quỳ một chân bên cạnh nàng, lòng đau như cắt ôm nàng vào lòng thay nàng lau nước mắt: “Đừng khóc đừng khóc là lỗi của ta. Xem hôm nay ta mang gì đến cho nàng.” Hắn xòe tay ra, chỉ thấy chiếc nhẫn vàng nho nhỏ nằm tròng lòng bàn tay hắn.

Theo trí nhớ của hắn Nhữ Hinh rất thích trang sức bằng vàng. Mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều thấy được nàng bất chấp tất cả mang đầy vàng trên người. Mà hắn nào biết, nàng biến thành như vậy cũng chỉ vì muốn thu hút ánh nhìn của hắn, đó vốn dĩ không phải sở thích của nàng.

Hiện tại, Nhữ Hinh là một tiểu hài tử, nàng đương nhiên nhìn thấy những thứ lấp lánh đều sẽ thích. Nước mắt vẫn từ mắt chảy xuống nhưng miệng đã cười rất tươi, những chuyện không vui sớm bị nàng ném ra khỏi đầu.

Trưởng Tôn Tề Duyệt ở bên tai nàng khẽ hỏi: “Thích không?” Đây chính là thê tử hắn dưỡng từ nhỏ a.

“Thích.” Nhữ Hinh cầm nhẫn lên xăm soi rất lâu, bởi nàng không biết sử dụng nó.

Trưởng Tôn Tề Duyệt từ tay nàng cầm lấy nhẫn đeo vào ngón áp út cho nàng nói: “Ta tốt với nàng như vậy, sau này lớn lên nhất định phải gả cho ta, biết không?” Hắn rất sợ sau này nàng lớn lên sẽ lưu ý người khác, không gả cho hắn.

“Ân.” Mắt vẫn không ngừng theo dõi chiếc nhẫn đang từ từ đeo vào tay mình, Nhữ Hinh không chút do dự bật thanh. Cũng không phải nàng đồng ý gả, mà là nàng nào biết câu đó nghĩa là gì.

Trưởng Tôn Tề Duyệt lại cười nói: “Ta tặng nàng chiếc nhẫn đẹp như vậy, có phải nàng cũng nên tặng lại ta thứ gì không?” Tay cũng không quên thay nàng lau nước mắt.

Nhữ Hinh xoay đầu, ngẩng mặt lên nhìn hắn bằng đôi mắt thiên chân không hiểu chuyện lại rất nhanh đổi thành phòng bị cảnh giác. Sợ hắn đoạt lại nhẫn, nàng ôm cái tay đeo nhẫn vào trong lòng, tay còn lại che chặt. “Không trả.”

Trưởng Tôn Tề Duyệt vỗ trán bật cười thật to, một hồi mới đưa tay kéo một dây chuông trên tóc của nàng nói: “Ta lấy cái này được không?” Tuy tín vật là hắn giữ nhưng hắn vẫn muốn có thứ gì đó do chính nàng tặng.

Thấy Nhữ Hinh còn do dự cắn môi, hắn lại nhẹ giọng dụ dỗ: “Nàng có tận hai cái, ta chỉ lấy một cái.” Đưa dây chuông đến gần chiếc nhẫn cho nàng xem, hắn lại nói: “Nàng xem, thứ nào tốt hơn?”

Nhữ Hinh so so một hồi cười hì hì đáp: “Nhẫn tốt, cho Duyệt ca ca.”

Trưởng Tôn Tề Duyệt hài lòng thu dây chuông vào trong vạt áo trước ngực, hắn hôn lên gò má mập mạp của nàng, “Vậy mới ngoan.” Đời này nàng ngoan như vậy, có lẽ hắn cùng nàng sẽ không như trước nữa.

Nhìn hai người ở trong viện mọi người ai cũng bảo Nhữ Hinh thật có phúc, từ nhỏ đã được sủng ái như vậy, trượng phu tương lai còn là thái tử, thử hỏi có ai hơn được nàng. An thị cùng Nhữ Liệp cũng cảm thấy hôn sự này không sai, đành rằng ở trong hoàng thất vẫn là hôn nhân chính trị, nhưng ít nhất tình cảm hiện tại là thật.

Năm Nhữ Hinh bốn tuổi, lần đầu được tiến cung, nàng được bế đến Chính Vũ cung chơi. Hôm đó nàng gặp được Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, hắn nhìn nàng lom lom, nàng cũng nhìn hắn lom lom, cuối cùng mở miệng hỏi hắn: “Ai vậy?”

“Là hoàng huynh của ta, cũng là hoàng huynh của Hinh nhi.” Hắn cũng như thực đáp nàng, dù gì nàng cũng là thê tử của hắn, vậy gọi một tiếng hoàng huynh cũng đâu có gì là quá phận. ngôn tình hay

Nhữ Hinh cười híp mắt, ngọt ngào gọi hoàng huynh xong thì Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng có phản ứng. Hôm qua Trưởng Tôn Tề Duyệt nói với hắn, hôm nay sẽ giới thiệu vị hôn thê cho hắn, nguyên lai là tiểu nha đầu này.

“Ngoan.” Hắn vươn tay xoa đầu Nhữ Hinh ngây ngô cười.

Nhữ Hinh thấy hắn chỉ cười không nói gì nữa có chút cau mày, đẩy tay hắn ra khỏi đầu mình, “Hoàng huynh không có câu nào khác sao?” Chính hành động này để thái tử ấn của Trưởng Tôn Tề Duyệt từ tay nàng rơi xuống đất. Ấn to nặng, tay nàng lại nhỏ cầm không vững cũng là chuyện dễ hiểu.

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhặt ấn lên đặt trên bàn xong nắm tay nàng nói, “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Nghe được đi chơi, Nhữ Hinh cực kỳ vô tâm vô phế vứt bỏ Trưởng Tôn Tề Duyệt đi cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm. Mà Trưởng Tôn Vĩnh Liêm luôn luôn chơi với nàng rất vui, sẽ không có yêu chiều hay nói những câu khiến nàng khó hiểu như Trưởng Tôn Tề Duyệt, nhưng đây để nàng thấy bản thân có bằng hữu. Vì vậy mỗi lần tiến cung nàng cũng sẽ chơi cùng hắn, khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt rất muốn phát tiết lại không thể, chỉ có thể bồi theo nàng mà thôi.

Có lần hắn đến phủ, nàng ngồi trên xích đu cầm trái lê lên chuẩn bị ăn, tim hắn như ngừng đập để thở cũng không thể thở, không nghĩ nhiều lập tức lao đến giữ lấy tay nàng ngăn cản: “Hinh nhi, đang làm gì?”

“Ăn lê a!” Nhữ Hinh cười híp mắt đáp hắn. Nàng đổi tay cầm lê lên lại chuẩn bị cho vào miệng ăn miếng đầu tiên.

Trưởng Tôn Tề Duyệt giữ luôn tay kia của nàng, lại hỏi: “Hinh nhi thích ăn lê sao?” Đời trước nàng đâu có thích ăn lê. Hắn tuy là không quan tâm đến nàng, nhưng hắn chưa từng nghe qua có người bảo nàng thích ăn lê. Không lẽ là do ảnh hưởng của đời trước sao?

“Ân!” Thấy hắn ngăn cản không cho mình ăn, Nhữ Hinh nghĩ hắn cũng muốn ăn, nhưng mẫu thân nói nàng còn nhỏ nên chỉ cho nàng có một trái thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, dù gì hắn cũng yêu thương nàng như vậy, vậy thì chia cho hắn một miếng cũng không sao.

Nghĩ vậy nàng rút tay cầm lê về, vươn ra, đưa trái lê đến miệng của hắn, sau đó còn rất nuối tiếc nói: “Lê này ngọt lắm lại nhiều nước, Hinh nhi chia cho Duyệt ca ca một miếng.”

Cả người Trưởng Tôn Tề Duyệt cứng đờ, phải rất lâu hắn mới có phản ứng. Quỳ một chân trước xích đu, tay đồng thời hạ tay cầm lê của nàng xuống, hắn có chút cầu khẩu nàng: “Sau này Hinh nhi đừng ăn lê nữa có được không?”

“Duyệt ca ca không thích ăn lê sao?” Nhữ Hinh chớp chớp mắt nhìn hắn, thấy hắn gật đầu, nàng bĩu môi, “Người ta thích ăn lê.” Dứt lời nàng mạnh mẽ cắn một miếng cho hắn xem.

Âm thanh đó để tâm của Trưởng Tôn Tề Duyệt nhói lên. Mà cả tiếng nhai của nàng cũng như vậy, hệt như nàng cắn tim của hắn, nhai tim của hắn vậy, không thể ngừng đau được. Mắt mở to mắt nhìn đôi môi anh đào của nàng hoạt động mà mặt hắn không còn chút máu.

Cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, “Vậy sau này tuyệt đối không được chia lê cho ta, có nhớ không?”

Nhữ Hinh gật đầu, vậy thì càng tốt, đỡ phải chia cho người khác hao mòn phần của mình.

Sau đó Trưởng Tôn Tề Duyệt thấp giọng lẩm bẩm: “Hinh nhi trưởng thành rồi, bắt đầu biết chống đối ta rồi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt bế nàng lên ôm chặt vào lòng, nhắm mắt chậm rãi lấy cảm giác có nàng bên cạnh áp chế cổ đau nhức trong lòng mình.