Tam Thế Duyên

Chương 121: Đời thứ hai báo ứng – Trở lại



Tác giả: Luna Huang

Qua đi năm năm, Nhữ Hinh mười lăm tuổi đã tìm được rất nhiều niềm vui ở biệt viện, nàng cùng Thiêm Hương mỗi ngày đều lên núi tìm hương liệu làm đẹp. Mà dường như nàng quên hết mọi thứ ở kinh thành rồi, không gặp Trưởng Tôn Tề Duyệt, hận thù trong lòng nàng cũng bỗng chốc hóa không.

Đời trước nàng vì muốn thu hút nhãn cầu của Trưởng Tôn Tề Duyệt, tự biến mình thành một con hát rẻ tiền, giờ đây trang dung mộc mạc, tóc búi rũ qua một bên, che đi vết sẹo bên mắt phải, hệt như một thiếu phụ vậy.

Thiêm Hương từng gợi ý nàng dùng mặt nạ, nhưng nàng từ chối. Đời trước nàng cũng từng dùng, nhưng nó để nàng biết được dung mạo của bản thân đã bị hủy, vậy liền dùng tóc che, người nhìn vào chỉ nghĩ rằng đây là một kiểu tóc mà thôi, ai biết được dung mạo sau tóc của nàng thế nào.

Bất quá nơi này khiến nàng cảm thấy rất tự do, nhớ lại bản thân ở lãnh cung năm đó. Nếu không có Thiêm Hương cùng hai nhi nữ có lẽ nàng không sống được nữa rồi.

Ở trong rừng cùng Thiêm Hương hái dược lại thấy được có người bị thương phía trước. Tò mò bước đến xem liền thấy trước dung mạo quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, chẳng phải là Trưởng Tôn Tề Duyệt thì là ai.

Thiêm Hương cũng nhận ra, nàng nhanh chóng nói: “Tiểu thư, là thái tử điện hạ a. Hắn bị thương nặng lắm, hay là chúng ta...”

Vừa nói vừa quay sang nhìn Nhữ Hinh, đến khi thấy được sát ý trong mắt Nhữ Hinh nàng lập tức bỏ lửng câu nói. Vì sao lại là sát ý? Là bởi vì từ hôn không thành, hay còn lý do gì khác mà nàng chưa biết?

Tay Nhữ Hinh bấu chặt lấy nắm dược liệu trong tay mình. Năm đó nàng biết được Trưởng Tôn Tề Duyệt không chịu từ hôn khiến nàng thập phần tức giận. Hắn vẫn muốn lợi dụng Nhữ gia như trước? Nàng tự biết bản thân đấu không lại hắn nên đã bỏ qua hắn rồi mà hắn vẫn không buông tha cho nàng?

Chẳng phải đời trước hắn để ý Nhữ Dao sao? Đúng rồi, còn Nhữ Dao, nàng sẽ không để Nhữ Dao gả cho hắn. Đời trước thù hận che mắt khiến nàng giết nhầm người, là nàng nợ Nhữ Dao, nàng phải trả.

Nếu nàng ở nơi này giết chết hắn, vậy chẳng phải thần không biết quỷ không hay sao? Một ý nghĩ ác độc lóe lên trong đầu nàng nhưng lại nhanh chóng bị dập tắt vì một câu nói của Thiêm Hương.

“Tiểu thư, mau cứu người thôi, nếu điện hạ chẳng may mất mạng, Nhữ gia đều cũng theo tao ương.”

Bởi Nhữ gia xưa nay cùng hoàng hậu đi rất cận, nếu địa vị của hoàng hậu lung lay, Nhữ gia cũng sẽ bị tiêu diệt. Nghĩ vậy Nhữ Hinh thu hồi sát ý nói: “Mang trở về.” Sau đó xoay người lạnh lùng rời đi.

Bên ngoài biệt viện Nhàn trạch mưa to như xối nước, Thiêm Hương cho người đi thỉnh lang trung còn bản thân đi cho người chuẩn bị một ít y phục nước ấm này nọ trong khi chờ đợi lang trung. Nhữ Hinh đứng ở bên giường nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Trưởng Tôn Tề Duyệt.

Lúc này chỉ có hai người trong phòng, bị thù hận che mắt, một lần nữa tay giơ cao nắm chặt chiếc trâm An thị chính tay cài cho nàng vào hôm lễ cập kê, chỉ cần rút ra liền có thể đâm chết hắn. Nàng mím chặt môi cực lực đấu tranh tâm lý, hắn chết Nhữ gia tiêu tùng, hắn không chết kết cục kia chỉ sợ vẫn một lần nữa đổ lên đầu Nhữ gia.

Chẳng phải trước sau gì cũng là thảm trạng sao, nghĩ thế tay nàng mạnh rút trâm ra khỏi tóc. Mái tóc mất đi cố định, lần lượt xõa xuống, lộ ra dung nhan quái dị thập phần hãi nhân của nàng. Nàng nằm chặt trâm trong tay dự định đâm xuống, chỉ là đột nhiên nghe được âm thanh hư nhược vang lên thức tỉnh bản thân.

“Hinh nhi, là nàng?”

Trưởng Tôn Tề Duyệt tỉnh lại lúc nàng lâm vào trong tư tự. Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy được nàng, cũng nhìn rõ được động tác của nàng, nhưng hắn lựa chọn không nhìn thấy. Vốn nghĩ nếu giết chết hắn mà giải tỏa được mối hận trong lòng nàng hắn cũng không phản kháng. Nhưng hắn muốn trước khi chết, lưu lại hai nhi tử hiếu thảo thay hắn bồi bên cạnh nàng. Thế nên lúc này hắn mới mở miệng.

Nhữ Hinh hồi thần lập tức dùng tốc độ nhanh nhất có thể giấu trâm sau người, lòng phập phồng lo sợ hắn nhìn thấy. Nàng khép hờ mắt quan sát mắt hắn, thấy được mắt hắn lim dim có lẽ ý thức vẫn còn chưa rõ mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ hôn không được, trực tiếp giết chết cũng không được, vậy liền học theo hắn đi, hắn trang trước mặt nàng lâu như vậy cơ mà, vậy nàng cũng trang trước mặt hắn, để hắn từ từ cảm thụ sự báo thù của nàng. Nghĩ vậy nàng nuốt một ngụm nước bọt nói: “Là Hinh nhi.”

Trưởng Tôn Tề Duyệt muốn ngồi dậy nhưng vết thương quá nặng căn bản không thể tự ngồi được. Nhữ Hinh cũng không hề có ý tứ muốn giúp đỡ, thậm chí còn có chút hả hê khi nhìn thấy hắn như vậy. Chỉ là nàng nghe được âm thanh tiếng bước chân, lập tức ngồi xuống bên giường đỡ lấy hắn, để hắn tựa vào người mình.

Hơi thở của Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút gấp, hắn đưa đôi tay có vươn máu khô loang lổ lên vuốt ve mắt phải không thể mở của nàng, môi ở bên gò má trái của nàng khẽ mấp máy: “Hinh nhi, ta thật nhớ nàng. Nàng rời kinh lâu như vậy cũng không trở về, có biết ta chờ nàng lâu lắm không?” Câu từ nghe là trách móc, nhưng âm thanh ngoại trừ đau lòng thì cũng chỉ có đau lòng mà thôi. Hắn nào biết nàng rời đi lâu như vậy cũng không có ý định trở về.

Nhữ Hinh ngập lòng khó chịu cùng chán ghét lách mặt sang một bên. Lời của hắn một từ cũng không nên tin, đời trước hắn hứa hẹn cùng nàng nhiều như vậy, đến cũng chẳng có thực hiện thứ nào. Cùng Hán Vũ đế so ra còn chẳng đáng hơn.

Thiêm Hương đưa lang trung đến, Nhữ Hinh lập tức tránh khỏi Trưởng Tôn Tề Duyệt để lang trung giúp hắn xử lý vết thương. Nàng cũng không lưu lại bên trong mà lạnh nhạt xoay người bước ra ngoài.

Ngồi ngoài mái hiên chậm rãi khảy hạc cầm bình lại tâm trạng của mình. Hắn diễn tốt như vậy nàng càng phải tốt hơn hắn, phải để hắn chịu gấp thiên bội lần những thứ nàng phải chịu.

Qua đi hai ngày vết thương của Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng tốt hơn, hắn bước ra ngoài, thấy Nhữ Hinh ngồi một mình dưới mái hiên. Tay nàng hơi co như là động tác bế tiểu hài tử vậy, tay còn lại cầm một chiếc quạt tơ mỏng thêu con chim nhỏ đậu trên cành hải đường, chậm rãi quạt, tuy nhìn không thấy ánh mắt của nàng nhưng thấy được đôi môi anh đào kia khẽ cười, hắn biết nàng nhớ hai nhi nữ.

Hắn bước đến từ phía sau ôm lấy nàng, từ nhẹ nhàng rồi chậm rãi xiết chặt, cũng không có động đến tư thế của nàng, cứ hệt như trên tay nàng thực sự bế một tiểu hài vậy, ở bên tai nàng khẽ bật hơi: “Vài ngày nữa chúng ta hồi kinh cử hành đại hôn được không?”

Hắn cũng nhớ đến đôi nhi nữ kia, tuy mỗi lần gặp mặt không phải tàn sát trên chiến trường thì cũng là đằng đằng hận thù nhìn nhau, nhưng quả thực rất muốn gặp lại. Nàng không phải loại nữ nhân giỏi che giấu tâm tư, nên mấy ngày này hắn sớm nhìn thấu cách nghĩ của nàng, nếu đổi là hắn, hắn cũng sẽ như nàng vậy, thế nên hắn không trách nàng.

“Ân.” Nhữ Hinh tựa ở trong lòng hắn, ánh mắt sáng chảy ra quang mang sắt bén. Cảnh tượng này hoàn toàn trái ngược với đời trước, trước là Trưởng Tôn Tề Duyệt hận nàng, còn nàng yêu hắn đến bất chấp mọi thứ, đời này lại hoán đổi cho nhau rồi.

“Thú được Hinh nhi đúng là vinh hạnh của ta tu ở kiếp trước.” Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ bật thanh, ôn nhu hạ một nụ hôn lên sửu dung của nàng. Lúc này hắn thập phần hối hận, thập phần tưởng nhớ nàng của đời trước, một Nhữ Hinh toàn tâm toàn ý với hắn.

Kiếp trước hắn cũng có tu sao? Nhữ Hinh thập phần khinh bỉ trong lòng, chỉ là không nói ra miệng mà thôi. Nàng cùng hắn cũng chẳng khác gì nhau, đều là tay nhuốm đầy máu tươi, nàng cũng không biết được sau khi nàng chết đi hai nhi tử có an toàn hay không, đó là lo lắng duy nhất của nàng trước khi rời khỏi thế gian.

Nàng từng nói với hắn:

“Sớm biết tương tư lòng mang hận

Thà buổi ban sơ cứ hững hờ

Trời định sẵn nghiệt duyên

Kiếp này xin trả hết”

Vốn nghĩ sẽ không gặp lại nữa, không ngờ đời này gặp lại còn không nói, nàng lại còn trọng sinh nhớ được chuyện của đời trước nữa. Mấy năm ở biệt viện nàng nghĩ rất nhiều, đời này lúc nhỏ nàng vẫn bám theo hắn như vậy, nàng đúng là bước vào quan tài mà vẫn chưa biết sợ. Nghĩ lại đúng là mất mặt, còn bị hắn gạt hết lần này đến lần khác nữa chứ.

Đời trước hắn diễn tệ như vậy nàng vẫn còn ngu ngốc tin tưởng, đời này hắn diễn thập phần sâu, nàng không thể bị lừa lần nữa. Gả cho hắn, từ từ nghĩ cách phục thù. Thù của Nhữ gia, thù của đôi nhi nữ của nàng, nàng đều bắt hắn trả lại hết.

Nàng đưa mắt về phía xa xa, khẽ ngâm nga:

“Chàng là gió, thiếp là cát

Thổi tung bụi mù về thiên thu.”

(Luna: Bài thơ này ta ngẫu nhiên sưu tập được trong khi lướt fb, mà đã lâu nay lại mang ra để viết nên không dẫn nguồn. Nàng nào biết nguồn thì nói để ta up nha)

Ý nàng, chính là đời này nàng cũng hắn chỉ có thể hóa thành tro bụi về với thiên thu mới có thể hóa giải hết tất cả thù hận mà thôi. Chỉ cần nàng vẫn còn ký ức một ngày hắn cũng đừng hòng sống an ổn với nàng.

Trưởng Tôn Tề Duyệt đương nhiên nghe hiểu được, nhưng hắn lại xem như không hiểu, chậm rãi đối lại nàng cũng như một lời hứa hẹn với nàng:

“Phong ba, bão táp mặc ai thán

Muôn đời muôn kiếp một đôi người”

(Luna: Bài thơ này ta ngẫu nhiên sưu tập được trong khi lướt fb, mà đã lâu nay lại mang ra để viết nên không dẫn nguồn. Nàng nào biết nguồn thì nói để ta up nha)

Đây là mong ước duy nhất của hắn ở đời này. Nếu là có thể hắn rất muốn cùng nàng nắm tay nhau đến bạc đầu, chỉ là sợ rằng, không được.

Hai người tựa vào nhau ngồi ở dưới hiên ngắm hoàng hôn. Gió chiều mát mẻ thổi đến, phong linh dưới hiên phát ra âm thanh leng keng, ánh dương hoàng sắc phủ lên bọn họ cứ như một lớp áo nhũ kim vậy, nhìn để người thập phần ngưỡng mộ.