Tam Thế Duyên

Chương 93: Khuyên nhủ



Tác giả: Luna Huang

Sáng sớm ngày kế tiếp, lúc mọi người vừa dùng xong điểm tâm liền có công công đến tuyên chỉ. Hóa ra hoàng thượng tứ hôn Nhữ Dao với An Lam Ca, với lý do nghe thì hợp lý nhưng người trong cuộc không thấy hợp lý chút nào.

Sau khi công công đó rời đi, ngoại trừ An Lam Ca cùng Nhữ Dao ra thì mọi người đều sắc mặt âm trầm nhìn chòng chọc Nhữ Hinh. Nhất là Nhữ Nhiên cùng Nhữ Tuân, bởi bọn họ luôn bị nàng bức ép thành toàn cho Nhữ Dao cùng An Lam Ca.

Nhữ Hinh vội mở miệng khổ sở vì mình thanh minh: “Phụ thân mẫu thân, nữ nhi không có.” Sau đó nhìn mọi người nói: “Muội thề muội không có nói hay làm bất kỳ điều gì hết.”

Nhữ Liệp coi bộ cực kỳ tin tưởng ái nữ, chỉ xoa đầu nàng nói: “Không có thì thôi, thời thần không còn sớm nữa phụ thân phải vào triều đây.” Bởi sau sự kiện Trưởng Tôn Tề Duyệt phát độc, trong lòng ai cũng hiểu rõ, chỉ cần nàng không thành thân một ngày hắn(TTTD) cũng sẽ không bỏ cuộc. Mà hiện ép ái nữ thành thân nhất định không hạnh phúc, nên chuyện này chỉ có thể chờ thôi.

Nghe vậy cũng không ai nói gì nữa, mọi người ai làm việc đó. Nhữ Hinh nhẹ nhàng nắm tay của Trưởng Tôn Lăng Vân cực lực che giấu sự áy náy cười: “Đại tẩu, lần trước chúng ta hẹn nhau đi thưởng hoa bị đại ca phá mất, giờ chúng ta bù lại có được không?”

Nhữ Tuân mang theo thần sắc khẩn trưởng, túm lấy tay Nhữ Hinh nhưng bị nàng không chút do dự hất ra. Nhữ Nhiên lại không thấy, chỉ giữ lấy vai hắn nói: “Đại ca không được đến trễ.”

Trưởng Tôn Lăng Vẫn khẽ gật đầu cười: “Được.” Sau đó nàng quay qua nói với Nhữ Dao: “Tứ muội, chúc mừng.”

“Đa tạ đại tẩu.” Gương mặt hồng hồng của Nhữ Dao hơi cuối, âm thanh lại thanh thúy đến mê người.

Trưởng Tôn Lăng Vân lại nói cùng An thị: “Mẫu thân, nhi tức cùng ngũ muội ra ngoài, không thể cùng người đi mua đồ được.”

“Không sao không sao, đi cùng Hinh nhi đi, lâu lâu ra ngoài thay đổi chút không khí cũng tốt.” An thị tuy cười nhưng lòng lại không chút vui. Đây không phải là tình cảnh nàng muốn thấy, thế nên nàng mới không bức Nhữ Hinh.

Nhữ Dao dịu dàng bước đến bên cạnh An thị, như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng của nàng ta, vội vã an ủi: “Đại ca là vô tâm chút, nhưng cũng không đến nỗi ủy khuất đại tẩu, mẫu thân người yên tâm.”

“Ân.” An thị gật đầu, triều mến nhìn Nhữ Dao: “Ủy khuất ngươi rồi, mẫu thân vốn muốn để cho ngươi ngồi thái tử phi vị, không ngờ...”

“Mẫu thân, nữ nhi không ủy khuất.” Nói xong câu này nàng lập tức cúi đầu, tai cũng đỏ bừng.

Lúc này An thị mới phát giác quái lạ, cẩn thận hỏi: “Sẽ không phải ngươi...”

“Nữ nhi vốn chưa từng nói muốn gả cho thái tử.” Nhữ Dao chậm rãi ngẩng đầu nhìn An thị nói ra suy nghĩ trong lòng: “Nữnhi thích...biểu ca.”

An thị như có chút tiếp thu không thông, lúc này mới biết được hành động kia của đại di nương là có ý gì. Chính vì Nhữ Dao không thích nên mới dùng hạ sách kia, chẳng may bị Trưởng Tôn Tề Duyệt phát hiện. Nàng khẽ đấm ngực tự trách: “Là mẫu thân quá vô dụng, không chú ý đến mong muốn của ngươi, cứ luôn nghĩ người gả cho thái tử là chuyện tốt.”

Nhữ Dao đưa tay ngăn An thị: “Mẫu thân đừng như vậy, do nữ nhi cũng chưa từng nói.” Nàng cũng từng muốn nói nhưng đại di nương không cho phép, mà nàng lại sợ nên liền giấu đến giờ.

Nước mắt của An thị bắt đầu rơi: “Hài tử ngốc, nếu ngươi sớm nói ra mẫu thân cũng sẽ không ủy khuất ngươi.”

“Đạ ta mẫu thân.” Nhữ Dao cũng khóc lên, nàng khóc vì vui sướng, An thị không phản đối nàng như đại di nương: “Được mẫu thân đáp ứng nữ nhi không cảm thấy ủy khuất.”

An thị lau nước mắt kéo tay Nhữ Dao vào trong, đi đến viện của mình: “Theo mẫu thân vào đây, chúng ta nói một chút về chuyện của Lam Ca.”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Nhữ Hinh cùng Trưởng Tôn Lăng Vân cùng nhau ngồi trên xe ngựa ra khỏi kinh thành. Trên xe, không ai nói một lời với nhau chỉ im lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lòng Nhữ Hinh như đeo đá nặng, đại ca đến hài tử cũng có rồi, trách không được hắn luôn miệng nói ra hai từ ‘chất nhi’ với nàng. Hôm qua nàng cũng một đêm suy nghĩ rồi, hài tử không thể không có cha, mà đó lại là trưởng tử của Nhữ gia, không thể để nó ở bên ngoài như vậy được.

Nhưng nàng cũng không thể mở miệng tách mẫu tử nhà người ta ra được, mà cũng không thể minh trương mục đảm mang hài tử đó hồi Nhữ gia được. Đây là bôi nhọ hoàng thất, là tử tội.

Chỉ có thể ủy khuất vị đại tẩu này thôi. Dù sao cũng chưa viên phòng, vậy cũng không tính là quá mất tiện nghi. Lại nói dù sao cũng có thân phận hoàng tộc, không có gì là không thể. Nếu thực sự không thể gả nữa, cũng lắm thì như nàng vậy, không gả được thì dựa vào thân nhân thôi.

Nhìn dung nhan của Trưởng Tôn Lăng Vân giờ đây nàng thầm thở dài. Từ ngày gả đến Nhữ gia có thể nói là gầy đi trông thấy, chắc chắn là sống cũng không vui vẻ gì, chẳng trách mẫu thân lại yêu thương nàng ta hơn hẳn.

Xe ngừng, hai người bước xuống xe ngựa, vẫn là vườn tử đinh hương đó, vẫn là dòng suối đó, vẫn là lương đình đó, nhưng tâm trạng đã không còn giống trước nữa. Nhữ Hinh đi đầu nắm tay Trưởng Tôn Lăng Vân kéo đến ghế ngồi: “Đại tẩu nhìn xem, sắc trời hôm nay thật đẹp.”

Trưởng Tôn Lăng Vân lại không nhìn theo ngón tay của Nhữ Hinh chỉ mà chỉ nhìn nàng ta cười: “Ta biết ngũ muội hôm nay vì sao gọi ta đến đây.”

Nụ cười trên mặt Nhữ Hinh đanh lại, nàng cứng đờ hỏi: “Đại tẩu biết?” Là đêm qua Nhữ Dao không thành công nên bị nghe được rồi.

Trưởng Tôn Lăng Vân che miệng cười, vỗ vỗ gò má của nàng trêu: “Đương nhiên ta biết ngũ muội muốn giúp ta giải sầu rồi.” Tâm trạng của nàng giờ đây cực kỳ tệ hại.

Nhữ Hinh như ném được tảng đá nặng cũng hề hề mà cười theo, cũng may chưa phát hiện. Chỉ là giờ phải vào chủ đề chính rồi: “Muội thấy đại tẩu cùng đại ca cũng không vui vẻ gì, nếu là có thể muội muốn hai người thật hạnh phúc.”

Trưởng Tôn Lăng Vân nâng đôi mắt lên đầy tình cảm nhìn Nhữ Hinh, âm thanh trong trẻo như nước nói: “Ta nhất định sẽ hạnh phúc, đa tạ ngũ muội.”

“Nhưng muội nhìn không thấy đại tẩu hạnh phúc.” Như Hinh nắm tay nàng ta, dần dần bóp chặt: “Đại tẩu không nên làm khó mình như vậy, chuyện gì giấu trong lòng đều không tốt đâu. Muội hiểu không thể mở miệng khuyên hai người hòa ly, nhưng muội thực sự không chịu được khi thấy đại tẩu mượn rượu giải sầu.”

“Hóa ra ngũ muội cũng nhìn ra được sao? Ta vốn chỉ nghĩ mỗi mình mẫu thân thấy được.” Trưởng Tôn Lăng Vân có chút nghẹn ngào, âm thanh lúc có lúc không, để người biết được nàng đang khóc.

“Đại tẩu cũng hiểu ý muội, đúng không?” Nhữ Hinh lấy khăn nhẹ nhàng lau lệ nóng thay Trưởng Tôn Lăng Vân. Lúc đầu là Nhữ Dao, hiện lại đến Trưởng Tôn Lăng Vân, nhưng ít nhất Nhữ Dao vẫn có được tình cảm của An Lam Ca, còn đây...

“Hóa ra ta thực sự sai lầm rồi!” Trưởng Tôn Lăng Vân khẽ gật đầu thán, “Cho ta thời gian suy nghĩ có được không?” Nàng tự cho bản thân thêm một cơ hội, hôm nay nàng sẽ cùng hắn nói rõ, nếu là vẫn không thành, xem như đoạn nhân duyên này chỉ đến đây thôi.

“Nam nhân tốt trên đời này còn rất nhiều, hà tất để đại ca trói buộc mình, muội tin chắc đại tẩu sẽ tìm được nam nhân yêu mình cùng người đó sống hạnh phúc.” Nhữ Hinh thở phào cười, ít nhất Trưởng Tôn Lăng Vân cũng chịu thỏa hiệp.

Hai người đi chơi đến chiều hồi phủ, lúc này thấy ngoài phủ hạ nhân mang đồ để lên xe ngựa. Hỏi mới biết phía Bắc phát sinh chiến sự, An Lam Ca bọn họ đều phải ra chiến trường.

Nhữ Tuân là phò mã đương nhiên không cần đi, hắn thỉnh chỉ rất lâu hoàng thượng cũng không chuẩn nên giờ đây hắn cực kỳ khó chịu với tước danh phò mã này, đoạt hết những thứ hắn mong muốn. Trưởng Tôn Lăng Vân như biết được hắn nghĩ gì, nàng khoan thai bước đến bên hắn nhẹ nhàng nói: “Đi đi, bên phụ hoàng, có ta.”

Hắn nhìn nàng rất lâu nhưng vẫn lắc đầu, Trưởng Tôn Lăng Vân đưa ngón tay thon dài của mình lên đôi môi sắp mở của hắn bá đạo nói: “Ta bảo chứng, không cần nói nhiều.” Nàng xoay người phân phó hạ nhân: “Thay đại thiếu gia thu dọn đồ.”

Nhữ Tuân kinh ngạc nhưng vẫn tiếp thu phần hảo tâm này của nàng: “Đa tạ.”

“Không cần, là ta nợ chàng.” Trưởng Tôn Lăng Vân nén nước mắt nhẹ nhàng ôm hắn một cái liền lui về phía sau hai bước. Nhìn theo bóng lưng của hắn, hai hàng lệ nóng của nàng không nén được nữa lăn dài. Xem như duyên phận này, nàng không muốn buông cũng không được rồi.

Nhữ Dao không hiểu chuyện, nàng bước đến nhẹ nhàng an ủi: “Đại tẩu đừng buồn, đại ca hắn rất nhanh sẽ trở về thôi.”

“Ân.” Trưởng Tôn Lăng Vân chậm rãi gục lên vai Nhữ Dao khóc rất lâu. Nàng đưa ra quyết định này cũng không phải là ích kỷ. Bởi nàng có thể vì Nhữ Tuân bỏ đi sự kiêu ngạo của một công chúa, nhưng nàng không thể ném hết mặt mũi hoàng thất như vậy được.

Một khi chuyện này bị phanh phui, hoàng thất mất mặt còn Nhữ gia mất mạng. Vậy liền phải chọn con đường hy sinh ít nhất, đây cũng là chuyện mà một thành viên trong hoàng tộc phải quyết định.

Mọi người đều nghĩ là do nàng đau lòng Nhữ Tuân xuất trận, chỉ là mai nghe được tin tức, trưởng công chúa không hài lòng phò mã, quyết định hòa ly. Nàng cũng chưa muốn tái giá, nên cùng một đám cung nhân, chu du thiên hạ.