Tam Thế Yêu Hồ

Chương 11



"Ngươi bây giờ tin những gì ta nói chưa?"

Hồng Phong hỏi nam nhân trước mắt sau khi hóa thành hình người.

Xích Diễm là tướng quân lão luyện trên chiến trường, hoàn toàn không có vẻ gì là kinh ngạc hay sợ hãi như nàng đã tưởng.



"Phải nói là ngươi rất có sức thuyết phục. Vậy, ngươi đến tìm ta đêm nay là vì chuyện gì?"



Hồng Phong bị hỏi đứng hình. Nàng đến tìm hắn rốt cuộc là vì lý do gì? Hắn có lẽ là kiếp trước của Vân Thanh, nhưng hắn không có ký ức của quá khứ, vậy hắn còn là Vân Thanh không? Là người mà nàng yêu mến không?

"Ta không biết. Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi."

Là muốn nhìn thấy khuôn mặt mà nàng nhớ mong từ sáng tới tối.

"Vậy ngươi đã nhìn đủ chưa?"

Xích Diễm từ trước tới nay không thích bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt của nữ tử trước mặt này, hắn không hề cảm thấy phản cảm.

Hồng Phong hơi đỏ mặt.

"Nếu ngươi muốn nghỉ ngơi, vậy ta sẽ đến gặp ngươi vào ngày mai."

Xích Diễm cười méo xẹo một chút: "Ta không phiền nếu ngươi muốn ở đây cả đêm để nhìn."



Ban đầu Hồng Phong chỉ định lén nhìn hắn một lúc rồi đi, không ngờ lại bị hắn phát hiện. Bây giờ đối phương lại rộng lượng đồng ý cho nàng ở lại, nàng cảm thấy hết sức bất ngờ và hân hoan.

"Ồ, có thể sao? Sẽ không làm phiền ngươi chứ?"

Nghe vậy, Xích Diễm cười. Nụ cười này hoàn toàn làm Hồng Phong ngây người. Nàng nghĩ, trên đời này không còn ai đẹp trai hơn hắn nữa.

"Không hề. Nếu nàng muốn, cứ tự nhiên ở bên cạnh ta. Như vậy có thể bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy ta."

Hồng Phong vui mừng vô cùng, vui đến nỗi cái đuôi hồ ly của nàng cũng lộ ra.

"Vân Thanh, quả nhiên là ngươi, vẫn luôn tốt với ta như vậy!"

Xích Diễm thu lại nụ cười: "Gọi ta là Xích Diễm."

Nói xong hắn liền trở về giường nằm xuống.

Hồng Phong dù đã quen gọi cái tên "Vân Thanh", nhưng xét đến kiếp này hắn có tên và danh tính khác, nàng cũng đành phải thay đổi cách xưng hô.

"Xích Diễm..."

"Ừm."

"Giường của ngươi trông rất thoải mái."

"Đúng là khá thoải mái."

"Cũng rất rộng."

"Ngươi muốn lên đây không?"

"À, điều này có vẻ không tốt lắm."

"Có gì không tốt?"

"Người nhân loại thường nói, nam nữ thụ thụ bất thân."

"Ngươi là nhân loại sao?"

"Không phải."

"Vậy thì đã rõ."

"Vậy ta lên đó nhé?"

"Ừm."

Xích Diễm không hiểu tại sao đêm nay hắn lại bất thường như vậy. Thông thường hắn không thích người khác tiếp cận mình. Đêm nay hắn lại cho phép một nữ tử xa lạ,lại là một nữ yêu, nằm cạnh mình trên cùng một chiếc giường. Quả thật, nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến nam nhân bình thường mê muội. Nhưng hắn là Xích Diễm, từ nhỏ đã tập võ, từ nhỏ đã ra trận, không gần gũi nữ sắc, trong lòng ngoài chiến trận ra không chứa chấp thêm gì. Hắn cảm thấy nếu chỉ là vẻ ngoài, nàng còn chưa đủ để hắn phải thay đổi như vậy.

"Nói về ban ngày, nam nhân kia là ai?"

"Ngươi nói Khôi Diệp sao? Ồ, hắn là bạn tốt nhất của ta."

"Hắn cũng là yêu quái sao?"

"Đúng vậy, hắn là một con sói xám đáng yêu."

Nghe được nhận xét như vậy, Khôi Diệp đang ẩn nấp trong bóng tối suýt nữa thì ngã quỵ.

"Đáng yêu?"

Xích Diễm nhớ lại nam nhân to lớn mạnh mẽ gặp vào ban ngày, không thấy đâu ra đáng yêu.

"Phải, từ nhỏ hắn đã rất đáng yêu, luôn ăn rất nhiều, và luôn bị ta chơi khăm. Lớn lên hắn vẫn thường xuyên bị ta bắt nạt, nhưng mỗi khi ta gặp nguy hiểm, hắn luôn bảo vệ ta."

"Có vẻ như ngươi rất thích hắn."

Không hiểu sao, Xích Diễm bỗng nhiên cảm thấy không vui.

"Đương nhiên, hắn là bạn tốt nhất của ta."

Xích Diễm không nói thêm gì nữa.

Còn Khôi Diệp trong bóng tối cũng cảm thấy có chút lẻ loi. Hắn ta lặng lẽ cười một cách chua xót, sau đó biến mất vào trong bóng tối.