Tam Thế Yêu Hồ

Chương 29



Sau khi nếm trải hương vị tình dục, nam nữ càng khó dứt ra. Hồng Phong ở lại nhà Mặc Phi nhiều ngày. Ngoài thời gian ăn ngủ, họ dành phần còn lại để tận hưởng niềm vui trên giường. Họ thử nghiệm mọi nơi, từ giường đến phòng tắm, ghế sofa đến bếp, ban công, phòng làm việc, khắp mọi nơi. Hai người như không biết mệt mỏi hay chán nản, mỗi lần đều có thể cảm nhận được cực khoái.

Hôm nay hai người đang tình tứ trên ghế sofa thì điện thoại của Hồng Phong reo lên, là Khôi Diệp gọi.

“Em không định rời khỏi nhà anh ấy à?”

Giọng hắn ta chua chát, hơi buồn bã.

“À, Khôi Diệp. Sao anh gọi em?”

“Nếu anh không gọi, chắc hai người sẽ phá sập toà nhà này mất.”

Nghĩ đến với thính giác của sói, hắn ta có thể nghe thấy những âm thanh thường xuyên từ lầu trên, Hồng Phong đỏ mặt.

“E hèm, gần đây anh thế nào?”

Cảm giác đã lâu không gặp hắn ta, Hồng Phong hơi day dứt. Nàng không muốn trở thành yêu quái coi trọng sắc đẹp và khinh bạc tình bạn, nhưng nàng thực sự không thể cưỡng lại sự quyến rũ của Mặc Phi.

“Hừ, em còn biết quan tâm anh nữa à, cũng không uổng công chúng ta gần ngàn năm tình bạn. Anh gặp chuyện rồi, em mau xuống tìm anh đi. Bằng không, tình bạn của chúng ta chấm dứt.”

Nói xong Khôi Diệp cúp máy.

Hồng Phong vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, chỉnh trang quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Mặc Phi đang nằm trên ghế vuốt ve nàng cũng không vui.

“Sao lại phải đi?”

“Anh ấy là bạn thân nhất và cũng là bạn duy nhất của em. Anh ấy nói gặp chuyện, em tất nhiên phải đi xem anh ấy.”

Hồng Phong nói rồi cúi xuống hôn lên mặt người đàn ông đang cau có kia.

“Ngoan nào, em sẽ quay lại ngay thôi.”

Đến cửa nhà Khôi Diệp, Hồng Phong không lãng phí thời gian, trực tiếp dùng phép mở cửa bước vào.

“Khôi Diệp, sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Khôi Diệp giữa ban ngày vẫn kéo rèm cửa, phòng tối om. May mắn họ là yêu quái, vẫn có thể nhìn rõ vật thể trong bóng tối.

Chỉ thấy Khôi Diệp cô độc ngồi trên ghế sofa màu xám, trông khá cô đơn.

“Này, sao anh im lặng vậy?”

Kết quả vừa tiến lại gần, Khôi Diệp đột ngột lao tới đè nàng xuống ghế sofa.

“Ê, anh bị làm sao vậy?”

Nhưng Khôi Diệp lại cười, một nụ cười khá buồn.

“Anh bị bệnh. Ngày ngày nghe tiếng người con gái mình yêu thương ân ái với đàn ông khác, anh đã mắc bệnh nặng! Muốn bỏ đi nhưng sợ không có anh bên cạnh, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, sợ cô ấy lại bị đạo sĩ bắt đi. Anh thật sự mắc căn bệnh tồi tệ!”

Hồng Phong chưa bao giờ thấy Khôi Diệp như thế này, giống như con thú bị thương, rỉ máu và gào thét đau đớn.

“Khôi Diệp, xin lỗi. Nhưng em thích anh ấy, luôn luôn chỉ có anh ấy.”

“Thôi đủ rồi, anh biết mà!”

Khôi Diệp dường như không thể chịu đựng thêm sự thật này.

“Anh chỉ không hiểu, tại sao em không nhìn thấy anh? Từ nhỏ đến lớn, người luôn bên cạnh em là anh. Người đàn ông đó cứu em một lần, nhưng anh cũng từng cứu em thoát khỏi tay đạo sĩ. Tại sao em không yêu anh? Anh thua kém gì người đàn ông đó? Tại sao em không thử yêu anh một chút?”

Nói rồi, hắn ta hôn lên môi Hồng Phong. Như muốn giải tỏa tình cảm hắn ta dồn nén suốt gần ngàn năm, hắn ta hôn mạnh bạo và cắn xé đôi môi nàng.

Hồng Phong đau đớn, dùng phép muốn thoát ra nhưng bị Khôi Diệp dễ dàng khống chế.

“Khôi Diệp! Bình tĩnh lại đi! Anh là bạn thân nhất của em mà!”

Khôi Diệp gầm lên: “Nhưng anh không chỉ muốn làm bạn của em! Anh chịu đựng gần ngàn năm rồi! Anh chỉ muốn làm người bầu bạn của em, em có hiểu không?”

“Nhưng em chỉ coi anh là bạn! Không có gì khác!”

Khôi Diệp cuối cùng cũng buông nàng ra. Mặc dù tức giận nhưng hắn ta vẫn không thể làm hại Hồng Phong.

“Xin lỗi.”

Hồng Phong ngồi thẳng dậy, chỉnh lại quần áo và tóc.

“Nếu anh muốn đi, thì cứ đi đi. Ở lại đây, anh chỉ càng đau khổ. Em không cần anh bảo vệ nữa. Em có thể tự bảo vệ bản thân. Huống hồ đạo sĩ tuy nhốt em nhưng chưa hề hại em. Cho dù bị ông ta bắt lần nữa, em cũng không nguy hiểm tính mạng. Vì vậy anh hoàn toàn có thể yên tâm đi.

Khôi Diệp không ngờ nàng thật sự bảo hắn ta đi, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

“Em thật sự muốn anh đi à?”

Hồng Phong nhìn sâu vào mắt hắn ta: “Khôi Diệp, cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho em. Em hy vọng anh cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình. Hãy đi đi, chỉ khi rời bỏ em, anh mới có cuộc sống của chính mình.”

Khôi Diệp nhận ra sự quyết tâm của nàng, im lặng gật đầu.

“Trước khi đi, anh sẽ nói cho em cách biến thành người, coi như món quà chia tay. Anh từng đọc trong cuốn "Vạn yêu phổ" của ông nội, hồ ly muốn biến thành người phải cắt đuôi trước, rồi uống máu từ tim của đạo sĩ tu luyện ngàn năm và tự nguyện hiến tặng.”