Tâm Tiêm Ý

Chương 42



"Rõ mồn một chữ MỤC bên trên."

***

Quan thành u ám chạy dọc giữa thung lũng, dẫu không dài nhưng có địa thế rất trọng yếu, tường thành cao vút giữa đêm đen mịt mùng, ngỡ thấu chạm trời chẳng với tới.

Vào lúc này, cổng chính quan thành chầm chậm hé ra một kẽ hở, Hồ Bột nhi đứng đằng trước, thấp giọng nói: "Nhanh lên! Phải đi ngay bây giờ!"

Một đội ngũ lao vút phi qua.

Nhìn bóng người mảnh mai cưỡi ngựa dẫn đầu, Hồ Bột nhi sờ râu, mặt lộ vẻ đăm chiêu, sau đó quay đầu ra lệnh với tướng sĩ phòng thủ quan thành: "Mau đóng cổng lại! Giả vờ như không có ai đến!"

Các tướng sĩ vội chạy đi đóng cổng, thận trọng không tạo ra tiếng động lớn.

Ra khỏi cửa quan, Thuấn Âm thúc vào bụng ngựa tăng tốc, lao vụt về phía trước. Cung vệ yên lặng đuổi theo, bên tai chỉ còn lại tiếng vó ngựa phi nhanh.

Trăng cao giấu mình sau tầng mây, gió ở cao nguyên thổi lồng lộng, là thời điểm thích hợp dạ hành. Khi đến dưới một sườn núi khuất gió, bốn bề kín đáo, nàng mới siết cương ngựa. Cung vệ lần lượt dừng lại, thấy nàng vẫy tay, lập tức xếp thành vòng tròn tiến lên.

Thuấn Âm hạ giọng: "Lần này các anh không chỉ hộ tống ta mà còn phải làm trinh thám, chỉ được phép hành động theo lệnh ta, không được tự ý làm càn." Các cung vệ tần ngần, nhưng ngay khắc sau đã hạ giọng đáp rõ.

Thuấn Âm bắt đầu thu xếp từng việc một, từ lớn như vị trí phương hướng cho đến nhỏ như dấu vết dưới đất, rất đầy đủ chi tiết. Nhưng mỗi hai người chỉ được giao một nhiệm vụ, phải luân phiên hành động, không được rời đi toàn bộ, nàng cần phải đảm bảo an toàn của bản thân, bằng không chuyến đi lần này sẽ biến thành gánh nặng chứ không phải hỗ trợ.

Căn dặn xong xuôi, đêm đen lại thêm nồng.

Nàng không định dừng chân nghỉ ngơi, tiếp tục kéo cương hạ lệnh: "Theo ta." Đội ngũ cung vệ răm rắp tuân theo.

***

Khi ánh dương rọi xuống đầu tường, Trương Quân Phụng đứng trên cổng tây thành, thấy Hồ Bột nhi cưỡi một con ngựa nâu từ xa lao đến, hắn đưa mắt ra hiệu, đi tới hỏi: "Rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì vậy?"

Hồ Bột nhi nhảy xuống ngựa, hết nhìn trái lại ngó phải, hạ giọng đáp: "Sao ta biết được! Tự Quân tư sắp xếp đấy! Nếu không phải chính miệng ngài ấy hạ lệnh thì ta cũng không dám tin!"

Trương Quân Phụng lẩm bẩm: "Quái gở..."

Thực không hiểu nổi, đang yên đang lành tại sao Quân tư lại để phu nhân ra ngoài? Mấy lần trước dẫn nàng ấy đi chung đã đành, cớ gì lại chọn xuất hành trong thời điểm quan trọng này? Hiện khu vực đó đang rất bất ổn.

"Còn cậu, tối qua ở đây thế nào?" Hồ Bột nhi hỏi.

Trương Quân Phụng "ha" một tiếng, nói nhỏ: "Ta chỉ biết Quân tư đứng dưới thành rất lâu mới chịu đi."

Nom dáng vẻ ấy, hắn rất hồ nghi Quân tư cũng muốn đích thân đi cùng.

Chợt ngoài phố vang lên tiếng vó ngựa, cả hai nhìn sang, tạm dừng trao đổi.

Người đến là Xương Phong, hắn xuống ngựa tiến đến chào hai người, nhỏ giọng bẩm: "Quân tư ra lệnh, tất cả phải hành sự theo kế hoạch, cần đẩy nhanh tiến độ."

Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Vào ngày phủ Tổng quản hạ lệnh bàn giao quyền cầm binh, Mục Trường Châu đã âm thầm phân công rất nhiều việc cho bọn họ, nhưng không phải hạng mục khẩn cấp. Mà nay xem ra, ngài ấy muốn lấy lại binh quyền càng sớm càng tốt.

Hai người gật đầu lĩnh mệnh rồi chia nhau đi giải quyết chính sự.

Vừng trời sáng bừng những nắng hồng chói chang, đi về phía bắc là đồng cỏ bạt ngàn, đưa mắt nhìn quanh, chỉ có vài khe núi là thích hợp ẩn thân.

Có mấy con ngựa đang tiến tới, vải dày bọc bốn vó đã lấm bùn. Ngựa dừng lại, cung vệ nhảy xuống rồi đi đến khe núi, thi lễ với người đang trú ẩn, ghé tai thì thầm tin tức vừa do thám.

Trong bóng tối mịt mùng, Thuấn Âm cẩn thận lắng nghe, mở bản đồ ra, ngón tay chỉ vào chỗ hiện tại rồi từ đó xê dịch lên bắc, cuối cùng dừng lại, xác định được vị trí khái quát.

Vốn cung vệ chỉ có chức trách hộ vệ chứ không phải trinh thám chuyên nghiệp, dù tuân lệnh nàng điều tra thì cũng chỉ nắm được sơ bộ, song vẫn đủ để nàng chắt lọc thông tin hữu ích.

Tây Đột Quyết đã tách khỏi Đột Quyết từ lâu, các tộc du mục đều là kỵ binh có đặc điểm nhẹ và nhanh, rất khó tìm doanh trại. Nhưng nếu dò la theo hướng của dấu móng ngựa và đối chiếu với nơi mà binh mã của Lưu Kiền Thái đụng độ quân địch, sau đó loại trừ ra khu vực đồng cỏ dưới nước thì có thể tạm kết luận, vị trí của địch nằm trong phạm vi ngón tay nàng đang chỉ.

Nàng cuộn bản đồ lại: "Không cần điều tra nữa, giờ các anh chỉ cần theo ta."

Khi đội ngũ chuẩn bị xuất phát thì hai cung vệ cuối cùng đã quay về, chạy xuống khe núi.

Một trong hai hạ giọng cấp báo: "Bẩm phu nhân, binh mã phe ta vừa rời cửa quan, nhưng đi được mười dặm đã gặp địch."

Thuấn Âm nhìn khẩu hình, hỏi vội: "Lại bại trận à?"

"Vâng, cũng may kịp thời rút về nội quan nên không có nhiều tổn thất."

Nàng lấy làm khó tin, lẽ ra đã thua trận đầu thì Lưu Kiền Thái phải càng thận trọng hơn chứ, cớ gì điều binh lung tung đến vậy, thực sự quá ngu dốt. Nàng nghĩ ngợi, hỏi tiếp: "Có biết ai chỉ huy đội quân lần này không?"

Cung vệ đáp: "Thuộc hạ không rõ, nhưng binh mã xuất phát từ doanh trại thuộc quyền của Trương tá sử."

Cung vệ bọn họ đã theo Mục Trường Châu từ lâu, ít nhiều vẫn có thể nhận diện binh lính đến từ doanh trại nào.

Trước khi Trương Quân Phụng tiếp nhận năm nghìn tinh binh của Thiện Châu thì trong doanh trại xảy ra sự cố, cho nên nàng nhớ rất rõ, đội quân được Lưu Kiền Thái điều động hôm nay ắt hẳn nằm trong năm nghìn tinh binh kia.

Thuấn Âm trầm ngâm, nếu đó không phải ý trời thì ắt là ý người.

Dẫu sao nơi này cũng là Lương Châu chứ nào phải Túc Châu của hắn, nếu bảo Lương Châu được bao phủ bởi một tấm lưới lớn, vậy người nắm giữ tấm lưới ấy hiện đang ở trong phủ Quân tư.

Nghĩ đến đây, Thuấn Âm lại không kìm được mà nhớ về chàng, nàng cảm thấy chàng hành động nhanh hơn dự liệu, như thể không muốn binh quyền nằm lâu trong tay kẻ khác.

Đang miên man suy nghĩ, nàng sực nhận ra các cung vệ vẫn đang chờ đợi, ý thức được mình suýt thất thần, nàng nhanh chóng dẹp bỏ suy tư, đứng dậy đi ra ngoài.

Các cung vệ nối gót đi theo.

Cả hội nhanh chóng lên ngựa, tiếng vó bùm bụp thẳng tiến phương bắc...

***

Trong nhà chính, Mục Trường Châu đứng trước bàn nhìn bản đồ, ánh mắt dừng ở phía bắc. Vốn là con người luôn bận rộn, chàng thường giải quyết công việc ngay trong phòng, do đó những thứ này cũng được cất ở đây. Mà hôm nay thậm chí còn hơn thế, chàng đã ở trong phòng mấy canh giờ liền.

Xương Phong tiến vào hầu hạ, thấy chàng vẫn mặc áo khoác, nét mặt nghiêm nghị, hắn không dám hó hé nửa câu.

"Ngày thứ mấy rồi?" Mục Trường Châu đột nhiên lên tiếng.

Xương Phong hiểu ngay ý chàng, đáp trả lời: "Ngày thứ hai ạ."

Mục Trường Châu gật đầu, lại hỏi: "Còn trong thành?"

Xương Phong đáp: "Lưu Đô đốc bại trận, người dân hoang mang tột độ, không ít thương đội đã hớt hải chạy trốn."

Mục Trường Châu cười gằn: "Đến lúc thả lỏng rồi."

Bất chợt có gia nhân chạy tới cửa hậu viện. Xương Phong nhác thấy, bước nhanh đi ra, nghe hắn nhỏ giọng báo cáo rồi lại vội vã trở về, đứng trước cửa nhà chính thưa: "Trị sở đưa tin, phủ Tổng quản triệu chư vị quan viên vào phủ nghị sự."

Mục Trường Châu thong thả cất bước: "Xem ra vẫn cần chờ thêm."

Xương Phong ngẩng đầu, bắt gặp vẻ sốt ruột trên mặt chàng, hắn không dám nói thêm.

Không còn tin tức gửi tới nữa. Mãi đến khi trời chập choạng, cổng phủ Quân tư bỗng bị đập rầm rầm.

Xương Phong nghe thấy động tĩnh, nhanh chân đi ra mở cổng, vừa mở ra thì một nhóm người ùa vào, toàn là quan viên Lương Châu.

Hắn lật đật hành lễ, nhưng chẳng ai màng tới.

Trương Quân Phụng dẫn đầu, vừa vào cửa đã gọi: "Xin Quân tư dẫn binh đẩy lùi địch!"

Quan viên đằng sau bị lôi kéo, cũng nhao nhao hô: "Xin Quân tư dẫn binh đẩy lùi địch!"

Tiếng hô vọng khắp phủ chừng khoảng mấy lần, một lúc sau mới có bóng người xuất hiện trên hành lang.

Mục Trường Châu chậm rãi bước tới, áo khoác trên người buông lơi toát lên vẻ nhàn nhã.

Trương Quân Phụng lập tức ôm quyền: "Xin Quân tư ra mặt!"

"Có việc gì?" Mục Trường Châu thong dong hỏi, như thể chẳng chút nào hay biết về chuyện trong thành.

Trương Quân Phụng cất bước tiến tới, ngay trước mặt mọi người, nhất nhất thuật lại tình hình hiện tại.

Từ khi nắm giữ binh quyền, Lưu Kiền Thái chưa hề đích thân ra trận lần nào mà giao hết cho tướng lĩnh thuộc hạ, bản thân hắn chỉ vung tay ra lệnh.

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, sau trận đầu tan tác, hắn khăng khăng cho rằng binh lính Lương Châu không nghe lệnh hắn, đòi dùng binh mã Thiện Châu.

Trương Quân Phụng tuân lệnh giao quyền chỉ huy đội ngũ tinh binh cho hắn, nhưng tinh binh xuất chinh, vẫn tiếp tục bại trận.

Cũng may kỵ binh doanh của Hồ Bột nhi tiếp ứng kịp thời, không đến nỗi tổn hại quá nhiều.

Chúng quan viên nghe vậy liền cau mày, dù Lương Châu không phải đại bản doanh của Đô đốc Túc Châu như hắn, song mệnh hệ của tất cả mọi người đều nằm ngay đây, rồi đường đường là thủ phủ của mười bốn châu Hà Tây mà lại thua thảm hai trận liền, thậm chí còn không động được chút nào đến quân địch, bảo người ta tin tưởng năng lực của hắn kiểu gì đây.

Nay thể diện đã mất hết ráo, nếu càng khiến địch nhân khinh thường lên mặt, làm sĩ khí đại quân chùng xuống, khác nào thất sách.

Mục Trường Châu im lặng lắng nghe.

Lưu Kiền Thái thua trận, bị nghi ngờ năng lực, chàng cũng đoán được hắn ta sẽ đổ trách nhiệm của trận đầu lên binh lính Lương Châu.

Nếu hắn ta đã ghim việc chàng thâu tóm trại ngựa quân đội Cam Châu thì ắt cũng biết chàng đã tiếp nhận tinh binh Thiện Châu, cho nên lần tiếp theo đòi tinh binh Thiện Châu ra quân cũng là điều trong dự đoán.

Khi chuyển giao binh quyền chàng đã nghĩ đến rất nhiều kết quả, đó chỉ là một trong số ấy.

Trương Quân Phụng hành sự theo kế hoạch đã định, nhất nhất phối hợp với Lưu Kiền Thái, thậm chí còn có tướng sĩ trong số năm nghìn tinh binh xuất quân dè bỉu lính Lương Châu, tự tin bỏ xa binh mã Lương Châu, trận chiến này không đáng để vào mắt.

Lưu Kiền Thái bại trận đầu nên rất nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, và khi tiếp nhận đội quân tinh nhuệ, hắn cho rằng hi vọng đây rồi, do đó mới khinh địch liều lĩnh, lần nữa thất bại là điều dĩ nhiên.

Hồ Bột nhi chi viện cũng là chuyện đã lên kế hoạch từ trước.

"Xin Quân tư cho ý kiến." Trương Quân Phụng lại nói.

Các quan viên nhìn chàng đăm đăm.

Mục Trường Châu thở dài, giả như nuối tiếc: "Có lẽ chỉ là thất thủ tạm thời, sao không chờ thêm?"

Một viên quan cuống cuồng la lớn: "Quân tư! Không thể đợi thêm được nữa, thua thảm hai trận liền, dân chúng trong thành đang rất hoang mang, hôm nay phủ Tổng quản cho triệu chúng tôi bàn bạc, có tướng sĩ xông thẳng vào xin lệnh!"

Mục Trường Châu từ tốn hỏi: "Xin lệnh gì?"

Trương Quân Phụng tức thì tiến lên, thì thầm đôi câu vào tai chàng.

Mấy canh giờ trước, phủ Tổng quản còn đang nghị sự thì đột nhiên có một tướng sĩ mạo phạm xông vào xin lệnh, tâu rằng Lưu Kiền Thái không có khả năng cầm binh, cũng không ngó ngàng tới quân sĩ Lương Châu, các tướng sĩ cấp thấp không phục, không muốn đi theo hắn, muốn mời Tổng quản đích thân ra mặt lãnh binh, tuyên bố binh mã Lương Châu chỉ nghe lệnh một mình Tổng quản, tuyệt đối không tuân theo người khác.

Nhưng khổ nỗi chứng đau đầu của Tổng quản quá nặng, khó có thể tự thân cầm binh, đúng lúc này có viên quan đề nghị, hay là mời Quân tư ra mặt.

Mục Trường Châu hỏi: "Thế phủ Tổng quản nói thế nào?"

"Tổng quản cũng không phản đối." Nói xong câu, Trương Quân Phụng xém đã bật cười, may kìm lại kịp lúc.

"Binh mã thuộc quyền Quân tư trung thành tuyệt đối, lập biết bao công lao vì Lương Châu, đương nhiên Quân tư nên tiếp tục cầm quyền!" Đã có viên quan không nhịn được lên tiếng.

Chúng quan còn lại nhao nhao phụ họa.

Mục Trường Châu khép áo khoác, hai ngày ở bãi săn nào phải chỉ chơi không, hai đêm liền rượu chè li bì, thực chất mượn đó để giao phó công việc.

Trong đêm cuối, chàng vờ như dặn dò: Sau này nếu có thay đổi, muốn tỏ lòng trung thành thì cũng là với Tổng quản chứ không phải chàng.

Chỉ như thế mới càng có lợi cho chàng.

Những sĩ quan cấp thấp ấy đã được chính chàng cất nhắc trong những năm lại đây, nên bọn họ rất trung thành với chàng.

"Quân tư?" Mọi người vẫn đang chờ chàng tỏ thái độ.

Nhưng Mục Trường Châu chỉ bước lên trước, hạ giọng hỏi Xương Phong một câu: "Ngày thứ mấy rồi?"

Xương Phong giật mình, rõ ràng trước đó chàng đã hỏi mà bây giờ lại hỏi tiếp, song hắn vẫn đáp: "Ngày thứ hai ạ." Rồi bồi thêm một câu, "Chỉ vài canh giờ nữa sẽ sang ngày thứ ba."

Mục Trường Châu ngẩng đầu nhìn sắc trời u ám, cũng đến lúc rồi.

Lại một ngày trôi qua, gió mạnh rít gào trên đồng hoang, mây cuồn cuộn trên bầu trời trong xanh.

Nắng hôm nay gắt hơn thường ngày, như muốn lột đi một lớp da.

Thuấn Âm đang trú trong bóng râm. Các cung vệ cũng tản ra ẩn nấp xung quanh, bởi vì lúc này bọn họ bắt gặp toán quân địch.

Không quá đông, chưa tới trăm người, đi cùng một nhóm kỵ binh đeo loan đao, xem ra chúng đang sung mãn vì thắng hai trận liền, bây giờ đang kéo nhau tới cửa quan phía tây.

May thay hội Thuấn Âm chỉ đi đường hẻo lánh, cỏ mọc quá thắt lưng, địa hình không bằng phẳng nên dễ dàng ẩn náu kịp lúc.

Thuấn Âm nấp trong bụi cỏ, bất chợt bụng sôi ùng ục, nàng sực nhớ cả ngày hôm nay mình vẫn chưa ăn gì, thấy quân địch đã đi xa, nàng chìa ngón tay cảm nhận hướng gió, chắc chắn không có động tĩnh dẫn đến chỗ mình thì mới lấy ra một túi giấy từ trong ngực, bẻ một miếng quân lương nhét vào miệng.

Khó khăn nhai rồi lại khó khăn nuốt ực, nàng chỉ ăn đúng duy nhất một miếng thịt khô.

Cung vệ đưa túi nước nhưng nàng không nhận, xuất phát từ tính cẩn trọng và cũng để tiết kiệm thời gian, trong lúc điều tra nàng luôn hạn chế ăn uống.

Khi xác định xung quanh không còn động tĩnh, Thuấn Âm đứng dậy, ra hiệu cho cung vệ bám theo, nhanh chóng đi tới chỗ giấu ngựa, dẫm bàn đạp nhảy lên rồi đi trước dẫn đường.

Cả hội tiếp tục đi về phía bắc, đến phía sau toán quân địch nọ, cuối cùng cũng tới được nơi nàng chỉ trên bản đồ.

Thuấn Âm ghìm cương dừng lại dưới chân một con dốc, sau đó nhảy xuống ngựa đi lên chỗ cao, ngồi xổm cạnh gốc cây khô héo, hướng mắt về phương xa.

Đội ngũ cung vệ lăm lăm cung trong tay, im lặng yểm trợ cho nàng.

Có những mái vòm màu trắng lấp ló xa xa, là lều nỉ, nhưng hiển nhiên cũng là khu doanh trại.

Sau mấy ngày bôn ba đường dài và tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Thuấn Âm cũng đã tìm được. Nàng xoay đầu nhìn xung quanh, cố gắng ghi nhớ vị trí và địa hình. Doanh trại của chúng ắt hẳn sẽ còn biến động, nhưng chỉ khu vực trước mắt mới có đủ độ che phủ, do đó sẽ không vượt quá phạm vi này.

Nàng lại nhìn túp lều bên kia, binh sĩ bé như dấu chấm đang đi đi lại lại, chốc chốc lại có một hai đội ngũ ra vào, nhìn quy mô có lẽ cũng hơn mười nghìn.

Đã nắm được phương vị và áng chừng nhân khẩu, chỉ chưa thăm dò được chủ soái của đối phương.

Nhưng cũng không thể tiếp cận nữa, nếu còn tiếp tục níu kéo thì sẽ trễ giờ mất, đã hẹn là ba ngày, nếu quá thời gian, chỉ e khó vào được cửa quan.

Thuấn Âm mím môi, đành thôi vậy. Nhưng đúng lúc nàng định nhổm dậy rời đi thì lại thấy một nhóm người đi ra từ những căn lều nọ, kẻ dẫn đầu cầm một lá cờ lớn.

Gió thổi vù vù, trên cờ có ký hiệu đầu sói màu vàng vô cùng bắt mắt, là cờ đầu sói của Tây Đột Quyết, bên dưới buộc rất nhiều dây đai màu sắc sặc sỡ, chẳng khác gì yêu xà quái dị. Những dải đai phất phơ trong gió, không có vẻ uy nghiêm mà chỉ mang đến cảm giác ghê rợn.

Thuấn Âm nhìn chằm chằm vào nó, nàng đã từng gặp hình ảnh này từ nhiều năm về trước.

"Phu nhân." Một cung vệ hạ giọng nhắc nhở, "Phải rút lui thôi."

Thuấn Âm vẫn dán mắt chòng chọc, dưới vầng trời chói chang, đầu sói màu vàng như đâm những tia nắng lấp lóa vào mắt nàng. Phải khi cung vệ gọi lần nữa, nàng mới hoàn hồn sực nhớ đến một chuyện: "Chắc chắn ở hai cánh sườn sẽ có binh mã của chúng, đi nhanh!"

Tất cả giật mình, tức khắc lùi về sau.

Cả hội nhanh chóng lên ngựa phóng đi, một lúc sau, từ hai bên truyền tới tiếng vó ngựa.

Thuấn Âm chỉ nghe thấy tiếng động từ mé phải, liếc mắt nhìn, lại không thấy có người, nhưng căn cứ vào tiếng vó ngựa có thể kết luận là quân địch đến, đúng như lời nàng nói.

Nàng mím chặt môi, tăng tốc phi ngựa thật nhanh.

Chiều nghiêng vạt nắng mờ mờ, đôi ba canh giờ thấm thoát trôi qua.

Đi về phía tây chừng trăm dặm, giữa lùm cỏ cao um tùm, có những bóng người nằm rạp trên lưng ngựa.

Thuấn Âm phi như bay lao đến nơi này, nàng thở gấp từng hồi, tới tận bây giờ mới ngước nhìn sắc trời, con tim dần chùng xuống.

Quân địch xuất hiện từ hai bên sườn đã bám theo sát rạt, chúng sắp lại gần rồi. Không lâu sau, các cung vệ nghiêm mặt, siết chặt cung tên trong tay.

Thuấn Âm láng máng nghe được tiếng vó ngựa gần đến gần, con tim thắt lại, đưa tay sờ lên hông, nơi đó có giắt thanh đoản kiếm của nàng.

Thời gian trôi qua tựa cát chảy, tiếng vó ngựa đến gần như đang đếm nhịp, một lúc một cận kề.

Thuấn Âm thở đều đặn, đánh mắt sang một bên.

Cung vệ nhận được tín hiệu của nàng, giương cung lên, chuẩn bị bắn tên nếu rơi vào thế vạn bất đắc dĩ hòng thu hút sự chú ý của chúng.

*Cộc* một tiếng, lại là tiếng móng ngựa.

Nhưng chớp mắt sau, có tiếng còi chói tai đột ngột vang lên, âm thanh sắc bén như đâm xuyên bầu trời, đinh tai nhức óc.

Thuấn Âm bịt tai trái, cố nén cảm giác khó chịu ngẩng đầu lên, sao lại có tiếng còi ở nơi này?

Các cung vệ cũng trố mắt nhìn nhau, đó là âm thanh báo hiệu của bọn họ.

Dường như tiếng móng ngựa bên ngoài đã bị thu hút, dần dần rời xa.

Thuấn Âm buông tay trái, thấp giọng ra lệnh: "Đi ngay!"

Mọi người đồng loạt nhảy lên ngựa. Thuấn Âm dẫn đầu, kéo cương phi nhanh về phía tây nam định tới cửa quan, nhưng ngay khắc sau đã lập tức dừng lại.

Cung vệ cũng dừng theo, bọn họ thúc giục: "Phu nhân đi nhanh!"

Thuấn Âm thở dốc hỏi: "Tiếng còi vừa rồi phát ra từ hướng nào?"

Một cung vệ chỉ về hướng nam, cách cửa quan một quãng nữa.

Thuấn Âm kéo dây cương: "Đến chỗ đó ngay!"

Ngựa phi nước đại phóng nhanh về phía nam, liên tục không ngừng khiến bầy ngựa chừng như kiệt sức. Bất thình lình, có tiếng vó ngựa vang lên từ đằng sau.

"Phu nhân vào quan trước đi! Bọn chúng tìm tới rồi!" Cung vệ thét lên.

Thuấn Âm nhíu mày: "Đi thẳng!"

Không thể có tiếng còi mà không có lý do được, nó khác với tiếng còi dồn dập thông thường, nghe giống báo hiệu dẫn đường hơn.

Nói không chừng đó cũng là sự sắp xếp của Hồ Bột nhi.

Ngựa chở càng lúc càng lao nhanh, rồi đột nhiên nó hí dài một tiếng, chồm về phía trước.

Thuấn Âm lập tức ngã xuống, khóe mắt trông thấy một mũi tên ghim vào vó ngựa, là mũi tên của lính địch.

Vai trái nàng nhói đau không đứng dậy nổi, may có cung vệ vội chạy tới bảo hộ nàng.

Âm thanh vó ngựa của quân địch đã cận kề, kèm theo đó là những tiếng hò hét.

Bị phát hiện rồi!

Thuấn Âm toan gắng sức bò dậy, hai tay chống dưới đất, bỗng cảm thấy mặt đất khẽ rung lên, sỏi cát như nhảy múa, một lúc một tăng nhanh. Như thể có gì đó đang tiến đến, gây nên chấn động mạnh.

Quân địch tiếp cận được trăm bước thì đột nhiên chuyển hướng.

Cung vệ nhớ lại lệnh của Quân tư, bất chấp tị húy đụng chạm, có hai người nhân đó chạy tới đỡ nàng dậy.

Cuối cùng Thuấn Âm cũng trèo được lên ngựa một cách vất vả: "Đi thôi!"

Cả hội liều mạng lao đi thật nhanh, lao thẳng về phía nam.

Băng qua đồng hoang dài vô tận, cơn rung chấn cuối cùng cũng đến, như một cơn bão ập tới từ cánh phải, chặn ngang từ sau lưng.

Thuấn Âm quay đầu nhìn lui, chỉ thấy bụi đất bốc lên càng lúc càng mịt mù, như tấm màn giăng cao trên màn trời âm u, phía sau là đại quân kỵ binh giáp đen đang ùn ùn kéo tới.

Từng đợt gió mạnh quét ngang qua, ở đằng xa giương lên cán cờ lớn, lá cờ bay phần phật, bên trên là một chữ "MỤC" cực kì rõ rệt.

Thuấn Âm lập tức dừng lại, nhận ra là ai đang tới.