Tâm Tình Lạc Giữa Biển Tình

Chương 41: Được "hôn" nhưng phải giấu kín



Polen ở đầu bên kia cứ ngỡ như bản thân hắn sẽ phải chứng kiến cái chết sẽ đến với chính mình trong ngày hôm nay nhưng… Có lẽ chúa vẫn còn rất muốn trêu đùa hắn thêm chút nữa.

Ánh mắt hung tợn thấm màu máu vô cùng đáng sợ nhưng cũng chẳng khiến cho những kẻ đêm nay muốn giết hắn ngừng xông lên. Nhà họ Hạ đã thấy tình hình vô cùng hỗn loạn, nhưng nhà họ Họ vẫn rất bình tĩnh, trên dưới đều biết thu xếp.

- Thưa ông chủ, chúng ta có nên cân nhắc đề nghị của Nghiêm thiếu không?

Một người mang dáng vẻ phơi mình giữa thương trường, rất dày dặn kinh nghiệm đang hưởng rượu thấy tình hình chẳng biết đâu vào đâu.

Matak chỉ nhìn hình ảnh của những kẻ gốc Âu với những mái tóc gả ánh vàng, ánh bạch kim mà ngẫm nghĩ về quá khứ. Lão đã từng rất yêu cô vợ đó của lão, nhưng không ngờ ả lại không biết thời mà sống. Nhìn thấy những kẻ đầu vàng ấy đánh nhau cũng khiến lão bớt chướng mắt.

- Oke báo với người của Nghiêm là chúng ta sẽ nhượng bộ cho trận này.

Nghĩ ngợi một chút Matak lại nghiêng đầu về phía thuộc hạ mình.

- Tiện gửi lời khen đên tên Polen kia nhé, sắp chết rồi mà vẫn có hi vọng sống, rất ưu tú đấy. Tiếc là không phải người của ta.

Thuộc hạ nghe vậy thì cũng tự hiểu là mình lên nói gì với Nghiêm Thục. Tên thuộc hạ thấy thật khó hiểu với cách tư duy của lãnh đạo nhà mình, cứ tùy ý mà cũng tâm cơ. Người có tiền đúng là sướng và cứ như lão Matak thì hắn cũng chẳng muốn vì mấy người như Matak như bị thần kinh vậy.

- Tôi sẽ gửi những lời ông chủ nói với Nghiêm thiếu ạ.

Matak cũng chẳng ở lại lâu quá, vì lão chẳng muốn mất ngủ cho mấy chuyện bao đồng như này. Vốn dĩ lão cũng chỉ là thương nhân lên không quan tâm quá chính trị quốc tế, thấy Polen đánh nhau hay thì khen câu cho vui mà thôi.

Ở chỗ của Nghiêm Thục và Như Ân đã có một vài chiếc thuyền được lái với động cơ chạy bằng dầu, đang ra sức tăng tốc về phía trước, họ đi lướt qua chiếc thuyền của Như Ân và Nghiêm Thục mà hướng về phía chiếc du thuyền lớn kia.

Khi gần như mấy chiếc thuyền ấy đã tiếp cận được du thuyền nhà họ Hạ thì Như Ân cũng bỏ súng sang một bên.

Cô ngước đôi mắt hướng về phát nổ xuất hiện một bông pháo hoa nhỏ trên trời mà thở dài.

- Mệt thật đấy.

Chẳng còn cái dáng vẻ e ngại hay để ý đến ánh mắt của Nghiêm Thục chú ý đến mình nữa. Hiện tại Như Ân rất mệt, bờ môi trăng bệch chẳng còn chút màu hồng nào vương vấn ở lại. Cánh tay trước ở bên Thổ Nhĩ Kì vẫn còn hơi nhức giờ lại nhức thêm, cô cứ nghĩ nó sẽ ổn lại. Thật mệt, Như Ân mặc kệ chiến trường hiện tại ra sao, đằng nào Wee muốn vậy, là bạn thì sẽ giúp nhưng tên Polen có thể qua hay không thì Như Ân chẳng có để tâm tư để quan tâm.

Cứ thế mà Như Ân đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào không biết, gió biển thì lạnh, hai mắt cô nhắm nghiền, muốn mở ra cũng khó.

Hơi thở có chút chuyển lạnh hơi run nhẹ, bỗng dưng lại được một bờ vai vững chắc cùng khuôn ngực ấm áp đã cho Như Ân một sự an toàn trong tiềm thức.

Cô cọ cọ cái mũi lạnh buốt của mình vào ngực Nghiêm Thục, rồi cũng an tâm khi ngửi thấy mùi hương tươi mát từ người ai đó đêm lại.

Nghiêm Thục tuy có chút khó chịu, cũng có chút đau nhưng cũng nhờ cái lạnh này mà ạnh lại đỡ đau hơn, cảm giác lạnh lạnh của gió biển cùng ban đêm này đã giúp anh thấy bớt đau phần nào. Nhưng khi thấy Như Ân với gương mặt nhợt nhạt thì lại thấy khó chịu.

Mặc kệ chiếc thuyền trôi đi đâu, anh bước đến chỗ Như Ân mà ôm cô vào lòng với một bên tay chẳng dám cử động mạnh.

- Ngủ sao?

Giọng nói có phần hơi khàn khàn do cổ họng bị lạnh, Nghiêm Thục hỏi Như Ân. Như Ân lại cứ muốn tìm tư thế tốt để được ngủ một cách ngon lành. Có lẽ cô đã quên cánh tay anh bị làm sao luôn rồi.

Nghiêm Thục nâng nhẹ phần cổ Như Ân để gương mặt cô được gần với ngực mình hơn, giúp cô thấy ấm hơn. Cũng đã thấy phần cổ tay của Như Ân lại chẳng hết đau nhức như anh đã tưởng. Nghiêm Thục xa nhẹ giúp cô mát xa.

- Tôi có thể lạnh nhưng em thì không…được không?

Cứ ngắm mãi gương mặt trong lòng, ngắm từng chút một. Đây có lẽ không còn là lần đầu hai người bên nhau gần như thế này nữa rồi. Nhưng lần này con tim Nghiêm Thục đã đập rất loạn nhịp, đến bản thân anh còn thấy thất kinh…hơi hoảng khi không thể kiểm soát được chính cảm xúc khi bản thân đang ngắm nhìn cô ngay lúc này.

Vẫn thi thoảng là tiếng súng nhưng có lẽ cánh môi của Như Ân lại thu hút sự chú ý của Nghiêm Thục hơn.

Nghiêm Thục ghé sát lại, anh lại thì thầm.

- Không nói gì sao? Vậy thì coi như em đồng ý rồi đấy nha.

Câu hỏi lúc nãy của Nghiêm Thục giống với lời tỏ tình hơn, nhưng Như Ân lại chẳng hề hay biết điều gì. Có lẽ khi tỉnh dậy cô chẳng biết sao mình có bạn trai đâu nhỉ?

Cứ như vậy mà Nghiêm Thục thơm nhẹ lên má Như Ân rồi di chuyển dần xuống môi Như Ân.

Triền mien khai phá, mở cửa cánh môi ấy mà khiến cho sức lực có phần không được tốt như bình thường của Nghiêm Thục mà được hồi lại nhanh chóng. Cảm giác được hôn khiến anh như đang khai phá một vùng đất mới vậy, rất cuốn. Càng hôn lại càng muốn hôn thêm.

Cứ thế mà anh chủ động hôn cô sâu thêm, sâu thêm nữa. Vô thức Như Ân đã kêu nên.

- Ưm…

Bỗng Nghiêm Thục dừng lại, anh ôm chặt cô hơn. Đã mặc kệ luôn cánh tay bị thương ấy. Chỉ đơn giản là muốn ôm thật chặt như sợ nếu Như Ân tỉnh lại thì sẽ phát hiện ra tình huống khó xử này.

Rất sợ mất em…đây chính là cảm giác mà Nghiêm Thục cảm nhận được…sợ…?

Nhưng Như Ân đã quá mệt, cô cũng yên tâm về Nghiêm Thục. Vậy nên thoáng cái đã mất nụ hôn đầu cũng chẳng biết.

Nghiêm Thục thở dài. Anh không còn hôn nữa, chỉ thơm nhẹ lên trán Như Ân.

- Em cứ để tôi độc thoại vậy sao?

Nghiêm Thục chỉnh lại tư thế rồi quan sát tình hình bên du thuyền nhà họ Hạ, để không bị dáng vẻ của Như Ân quyến rũ mình nữa.

Chẳng biết Như Ân sẽ nghĩ gì khi ngay cả khi cô ngủ Nghiêm Thục cũng có cảm xúc với cô.