Tâm Tình Lạc Giữa Biển Tình

Chương 46: Sở thích của Mẫn lão



Thế sự tại Nam Phi vốn dĩ đã bất lợi với Nga, nhưng cuộc giao dịch vẫn đang diễn ra và gần như chẳng có gì có thể ngăn cản.

Như Ân vừa ngồi trong trực thăng vừa được sự ân cần của Nghiêm Thục làm cho hơi đỏ mặt.

Cô khá gượng.

Nghiêm Thục thấy Như Ân đã tỉnh táo và không còn dáng vẻ mệt mỏi ấy nữa.

- Đã thoải mái hơn chưa? Có muốn ăn ngay cái gì không?

Như Ân lắc đầu.

- Cho tôi một ly nước lọc là được rồi.

Nghe vậy người bên cạnh hai người họ tự giác đi lấy nước cho Như Ân.

- Kovem, anh tại sao lại tiếp tục thực hiện giao dịch?

Nghiêm Thục nghe Như Ân gọi mình là ‘Kovem’ cũng chẳng lấy làm lạ, bởi cái tên của họ khi ở trong nước nên hạn chế dùng lại. Có tên riêng thì ít đụng chạm đến người thân mình hơn, điều này sẽ tốt hơn.

- Anh chỉ đơn giản đến để giao chiến chứ không đến để giao dịch.

Ánh mắt Như Ân chợt hiện lên tia bất ngờ kèm theo đó là sự bất ngờ.

Thấy vậy, Nghiêm Thục cũng chỉ khẽ xoa đầu cô một cách yêu chiều.

- Em làm tình báo nhiều lúc cũng đừng quá tin tưởng cái trước mắt, cái gì cũng có âm mưu cả thôi…

Nghe vậy cô đá đểu anh.

- Như việc anh mang tôi theo để dễ có được tình hình thế cờ đúng không?

Chẳng phủ nhận, ánh mắt có chút thích thú và cùng nụ cười đẹp đến khiêu gợi ấy.

- Thông minh…

Nhìn cái dáng vẻ vui tươi trong khi bị nói trúng tim đen ấy, Như Ân mím môi lườm anh.

Có một chuyện mà Như Ân vẫn khá lo lắng.

- Cánh tay anh ổn chứ?

Cô ngó theo từng cử chỉ bên cánh tay bị thương của Nghiêm Thục, hành động này có chút làm anh rung động. Chẳng ai từng để ý chút đau hay thấy trên người lính như anh cả. Gia đình thì lại quá xa, chẳng biết bản thân anh đang làm gì, bị gì…

- Không sao đâu, chỉ cần em ngoan thì sẽ ổn thôi.

Giọng anh mang theo chút nịnh bợ. Như Ân nghiêm mặt.

- Chỉ cái nói văn vở là hay, chả bù lúc tôi gặp anh lúc đầu.

Nghiêm Thục lặng im cười trừ.

Nhưng ánh mắt có chút se lạnh khi nghe đến chuyện lúc trước. Như Ân liền bắt được chút tâm tư của Nghiêm Thục khi thay đổi ánh mắt…nhưng giờ có quá nhiều chuyện xảy ra, cô chẳng đủ bận tâm lắm.

- Lúc đấy anh chưa biết gì về em mà.

Như Ân đáp bâng quơ.

- Biết thì đã cài thêm mấy tên vào chỗ tôi để có thêm nhiều thông tin chứ gì?

Nghiêm Thục đúng bái lạy Như Ân quá. Cô gái này chắc thích bắt bẻ anh mà. Người ta hay nhắc dến những người có vẻ ngoài khó gần, nhưng khi thân thì họ lại rất khác. Có lẽ hai người họ, à không, nhiều khác cũng vậy. Nhiều lúc nhìn vẻ bề ngoài đánh giá người khác là không đủ cơ sở, và không nên mang theo những định kiến xấu trước khi hiểu rõ người khác.



Một lúc sau, khi mà hai con người này đang im lặng đọc báo thì Nghiêm Thục lại quay ra hỏi Như Ân.

- Jmemot, em không thắc mắc sao ông cụ của em lại thành lập Wolf à?

Như Ân nhíu mày.

- Ý anh là sao?

Nghiêm Thục sẽ lắc đầu.

- Anh không biết, có lẽ chuyện anh làm bên ngoài đã được ông cụ Mẫn lão nhà em tra ra từ lâu rồi, vậy nên cha anh mới biết mà lại giúp anh có thông tin của em cho anh xem.

Haizzz, biết ngay là Mẫn lão sẽ không bao giờ chịu ngồi yên mà. Như Ân có chút ấm áp trong lòng khi nhắc đến Mẫn lão.

- Cũng bình thường thôi, lúc đầu tôi cũng thấy bất ngờ nhưng suy đoán của anh cũng trùng khớp của tôi, chắc do cụ thấy tình hình thế giới sẽ có những thay đổi. Do lo xa, chắc vậy…

Cảm thấy cũng hợp lí, Nghiêm Thục nhắm mắt lại mà muốn nghỉ ngơi một chút. Như Ân thì tiếp tục đọc báo. Cô cũng nói thêm:

- Lập ra Wolf hình như là do sở trường nhiều đời của gia tộc chúng tôi, chẳng còn chế độ phong kiến nữa nên cái nghề Sử gia không được hành nghề như trước. Nên Mẫn lão mới lập Wofl để thỏa sức tò mò về tình thế chẳng hay…cũng có một góc nhỏ để ghi chép lại mấy việc mà chúng tôi thu thập được dành riêng cho Mẫn lão.

Nói xong thì Như Ân thấy cái tên bên cạnh mình như chìm vào giấc ngủ, có chút hậm hực. Cô mất công nói dài như thế mà…

Nghiêm Thục mỉm cười.

- Anh vẫn nghe nha. Thôi nghỉ thêm tí đi, chuyến này sẽ mệt đấy.