Tàn Độc Lương Duyên

Chương 232: Nóng vội quá cũng không tốt



"Cho dù tình huống có như thế nào, làm phiền bác sĩ Lục dốc hết toàn lực. Anh muốn cái gì, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi cũng có thể cho anh" Hạ Vũ Hào nói ra.

Lục Thanh Sơn nhìn anh, cười nhạo một tiếng: "Thứ mà tổng giám đốc Hạ có thể cho thì tôi cũng có thể tự đoạt lấy bằng chính sức mình."

Bốn mắt nhìn nhau, bên trong như ẩn chứa đao kiếm. "Hôm nay có dùng kim châm cứu không?" Hướng Thu

Vân phá vỡ sự trầm mặc này.

Lục Thanh Sơn thu hồi ánh mắt, nhìn xuống chân của cô vài lần, nói: "Nóng vội quá cũng không tốt, ngày mốt nhớ phải tới đây. "Được ạ, cảm ơn bác sĩ Lục." Hướng Thu Vân nói. Cô và Hạ Vũ Hào im lặng suốt quãng đường ra khỏi bệnh viện, có rất nhiều người qua đường nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc vì áo sơmi của anh ướt sũng.

Trước cửa bệnh viện, đầu chiếc xe Bentley lõm vào một khoảng lớn.

Hướng Thu Vân đưa mắt nhìn chiếc ô tô bị cạo xước một mảng sơn rất to, còn hư mất một cái đèn xe và kính chiếu hậu, cô hơi mím môi, muốn nói lại thôi. "Không phải chiếc xe này, ở phía trước." Hạ Vũ Hào đưa tay nắm chặt tay cô, đi về phía trước.

Tay của anh rất nóng, trong lòng bàn tay còn đổ rất nhiều mồ hôi, nắm tay Hướng Thu Vân cực kỳ chặt. Cô vùng vẫy lên xuống nhưng không thoát ra được nên đành mặc anh tùy ý lôi kéo đi về phía trước.

Cuối cùng hai người đứng trước một chiếc xe Lincoln.

Tài xế bước xuống xe mở cửa xe cho hai người sau đó cung kính đứng ở một bên. Hướng Thu Vân lên xe trước, Hạ Vũ Hào lên xe ngay sau cô rồi ngồi bên cạnh cô.

Triệu Phương Loan cũng ở bên trong, sau khi thấy Hạ Vũ Hào chật vật bước vào xe, đuôi mày bà hơi nhướng lên, bảo người tài xế vừa lên xe: "Đi Trúc Hiền Trang." "Vâng thưa bà chủ!" Tài xế nói.

Xe khởi động một cách êm ru.

Triệu Phương Loan nhìn về phía Hướng Thu Vân, bà nhìn mặt của cô rồi cau mày nói: "Ai đánh cháu vậy?" "Không có gì đáng ngại đâu ạ." Hướng Thu Vân nói.

Triệu Phương Loan hơi cau mày, nhẹ nhàng sờ lên mặt của cô: "Ngoại trừ mặt còn chỗ nào khác bị thương không?" "Không có ạ. Hướng Thu Vân nói: "Làm phiền bác gái quan tâm rồi"

Cô vốn muốn nhờ ông cụ Hạ giúp rời khỏi Hạ Vũ Hào nhưng thất bại, bây giờ lại được bác gái quan tâm như vậy, cô không rõ trong lòng đang có tư vị gì.

Triệu Phương Loan khẽ thở dài, cầm tay của cô nói: "Đứa bé này, cháu còn khách khí với bác gái làm gì"

Bà ấy nói lảng sang mấy chuyện khác rồi mới hỏi: "Ông cụ muốn nhốt cháu vào trại giam, chuyện này là thật hay giả?" "Thật ạ, nhưng mà kế hoạch này đã bị hành động của Bùi Tân làm hỏng." Hướng Thu Vân cũng không nói quá kỹ, thoảng dừng một lát rồi mới nói tiếp: "Nhưng mà trong thời gian sắp tới có lẽ ông cụ Hạ sẽ không có ý nghĩ này đâu"

Tầm mắt Triệu Phương Loan rơi vào bụng cô, mấy lần định nói nhưng lại thôi, cuối cùng bà hỏi: "Bởi vì đứa bé trong bụng cháu?"

Nghe vậy hàng mi của Hướng Thu Vân run lên vài cái, đáy mắt hiện lên một tia bối rồi, còn đang nghĩ xem có nên nói thật hay không thì tiếng điện thoại di động vang lên.

Triệu Phương Loan nhận điện thoại lên tiếng chào hỏi, sau đó không biết đầu bên kia nói gì mà sắc mặt của bà càng ngày càng khó coi: "Cái gì? A Quân vì Vân Vân nên tới gây gổ với ông cụ hả?" "!" Trong lòng Hướng Thu Vân vô cùng hoảng loạn, thầm nghĩ toi rồi, vừa mới thoát thân từ chỗ ông cụ Hạ, cô quên không gọi điện thoại báo bình an cho anh trai trước!

Nhưng hiện giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, cô suy nghĩ ra gì đó vội đưa tay sang Hạ Vũ Hào ngồi bên cạnh nói: "Cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một lát"

Lúc này Hạ Vũ Hào mới lấy lại tinh thần, im lặng đưa điện thoại di động cho cô.

Triệu Phương Loan cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm bảo với tài xế: "Mau quay về bệnh viện" "Vâng" Tài xế lập tức quay đầu xe.

Hướng Thu Vân nhớ rất rõ số điện thoại của anh cô nhưng cô đã gọi cho anh trai ba cuộc điện thoại mà đầu dây bên kia chỉ nói một câu là "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau."

Hình như số điện thoại của Hạ Vũ Hào đã bị anh của cô cho vào danh sách đen.

Cô chỉ có thể mượn điện thoại của Triệu Phương Loan, cô bấm lại dãy số đó lần nữa nhưng Hướng Quân vẫn không nghe.

Xe vừa mới đi chưa được bao xa nên chỉ mất một lát đã về tới cửa bệnh viện một lần nữa.

Hướng Thu Vân mở cửa xe, vội vã xuống xe, ngay khi cô đang muốn chạy vào trong bệnh viện thì đột nhiên cô bị Hạ Vũ Hào đứng phía sau níu lại, sau đó cô ngã vào lồng ngực của anh.

Trong hơi thở tràn đầy mùi hương của anh, cô nhíu mày không vui nói: "Anh..." "Em đang mang thai, nếu cứ chạy vào như vậy sẽ khiến cho ông nội hoài nghi." Hạ Vũ Hào che miệng của cô, mỗi anh áp vào bên tai của cô dịu dàng nói.

Mỗi của cô chạm vào lòng bàn tay của anh, rất mềm mại, anh vô thức vuốt ve cánh môi của cô hai cái.

Cả người Hướng Thu Vân cứng đờ, cô vội vã đẩy anh ra, đứng thẳng người sau đó lau hai cái lên môi, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong bệnh viện.

Hạ Vũ Hào giơ tay lên nhìn lòng bàn tay, khóe môi anh cong lên tạo thành một vòng cung nhàn nhạt, sau đó anh nắm chặt bàn tay lại, bỏ vào túi quần tây rồi đi theo sau lưng cô.

Thu hết động tác của hai người vào trong mắt, Triệu Phương Loan khẽ thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp.

Lúc này có không ít người đang đợi thang máy, ba người Hướng Thu Vân đợi gần mười phút mới khó khăn lắm chen vào được thang máy nên chỉ có thể đứng cạnh cửa, có muốn nhét thêm người vào trong cũng không được nữa.

Hạ Vũ Hào để cho Hướng Thu Vân đứng ở gần chỗ ấn phím bên cạnh, anh giang hai tay ra bao lấy cô để tránh cô bị người bên ngoài đụng phải. Nhưng vì bên trong thật sự quá đông nên thỉnh thoảng sẽ có người đụng phải anh, sắc mặt anh có vẻ không được tốt cho lắm nhưng cũng không nói gì.

Vài người đứng ở phía sau anh tình cờ quen nhau, lúc này bọn họ đang đang nói mấy tin bát quái. "Mấy người có biết cái nhà thư pháp già tên là Lâm Tử Thư không? Hôm nay ông ta kết hôn, lấy một người phụ nữ mới có hai mươi tuổi, so với cháu ngoại của ông ta còn nhỏ hơn vài tháng đấy!" "Sao có thể không biết được? Hôm nay tất cả tin tức rên bản tin đều là tin về ông ta và cái cô tên là Lâm Tuyết Nghi! Vậy mà còn quảng cáo rùm beng là nghệ thuật gia cái gì chứ, tôi thấy ông ta phải là lão già lưu manh mới đúng!" "Đã kết hôn rồi, nói không chừng là tình yêu đích thực của người ta đấy. "Cứ coi như là thích thật nhưng một ông cụ hơn tám mươi tuổi thích một cô gái còn trẻ như vậy thì đó cũng là một lão già biến thái! Thật sự quá buồn nôn!" "Ảnh cưới của hai người đó tôi cũng không nhìn, thật sự là quá biến thái rồi... Thế mà nhà họ Lâm bọn họ luôn miệng nói nhà mình gia phong đoan chính, để xem bọn họ xử lý chuyện này kiểu gì!" "Đừng chỉ nói về ông lão đó, cái cô tên là Lâm Tuyết Nghi ấy cũng không phải loại người tốt lành gì, chưa kết hôn mà đã có con, hơn nữa còn là “gà”! Không phải tất cả tin tức đều đăng trên báo sao? Trong hôn lễ vị hôn phu trước đây của Lâm Tuyết Nghi tung clip Lâm Tuyết Nghi cùng người đàn ông khác ***

Đinh!

Thang máy đã đến.

Hướng Thu Vân ra khỏi thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại cô còn nghe thấy mấy người kia bàn tán xôn xao về chuyện Lâm Tuyết Nghi đánh Giang Hân Yên ngay tại hôn lễ. "Chuyện hôn lễ bị lan truyền ra ngoài nhanh như vậy là do con thuê người sao?" Triệu Phương Loan hỏi Hạ Vũ Hào.

Hướng Thu Vân hơi mím môi liếc mắt nhìn anh, sau đó cô nhanh chóng đi tới phòng bệnh của ông cụ Hạ. "Người không thích hai nhà Giang, Lâm không chỉ có con" Hạ Vũ Hào theo sát Hướng Thu Vân. Anh đã sắp xếp một đám phóng viên nhưng bọn họ còn chưa viết xong bản tin thì tin tức này cũng đã tuồn ra rồi.

Triệu Phương Loan dường như có điều cần suy nghĩ, bà dừng lại một chút rồi đi theo sau hai người.

Hướng Thu Vân tới trước cửa phòng bệnh của ông cụ Hạ thì phát hiện ngoại trừ anh của cô đứng bên ngoài còn có chị dâu cô và cả ba mẹ cô ở đây, bầu không khí lúc này rất khó xử.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!