Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 75: Ngoại truyện 6



Edit: Alicia| Beta: Dép

Bầu không khí trong phòng sách tức thì trở nên ngượng ngập. Có lẽ đây chính là hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cái tên bên trên nhẫn cưới, bỗng dưng hỏi: “Em thích không?”

Trần Y cũng nhìn chiếc nhẫn, nói: “Dạ thích.” 

“Tốt.” Văn Trạch Tân xem như được an ủi phần nào. Anh bưng tách cà phê lên hớp một ngụm: “Thích là tốt rồi.”

Trần Y nhìn anh, cô mỉm cười.

Văn Trạch Tân đặt tách xuống, cũng nhìn cô cười. Bỗng anh đưa tay nắm lấy ngón tay của cô, ngắm nghía rồi nói: “Hay là, anh đặt cái khác cho em nhé?”

Trần Y: “Thôi, có đeo là được rồi”

Vân Trạch Tân gật đầu, ngón tay gãi cằm cô: “Ừm.”

Trần Y thấy có người đang chờ trên màn hình máy tính, cô không nán lại đây nữa, bèn chỉ ra cửa và thì thầm: “Em xuống trước đây, chờ anh xuống anh cơm.”

Văn Trạch Tân buông tay cô ra, gật đầu: “Được.”

Trần Y nhanh chóng quay người, thuận tay đóng cửa lại.

Văn Trạch Tân dõi theo bóng dáng cô đến khi ra ngoài mới nhìn lại màn hình máy tính. Trên màn hình, Giang Thần và các quản lý cấp cao đều nhìn anh. Vẻ mặt Văn Trạch Tân hờ hững, nói: “Tiếp tục.”

Mấy quản lý cấp cao và Giang Thần nhìn nhau, tức khắc mỉm cười rồi bắt đầu.

*

Trần Y xuống đến lầu một, mân mê chiếc nhẫn kim cương trên tay. Sau đó cô ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.

Trần Y: [Đợi em lên làm đối tác, em mua cho anh.]

Văn Trạch Tân: [Đừng, em không cần làm những chuyện thế này đâu.]

Trần Y: [Chẳng phải mới nãy anh rất chờ mong sao?]

Văn Trạch Tân: […]

Trần Y nhịn cười, cô để điện thoại xuống, tiếp đó lấy tài liệu ôn thi ra đọc. Đọc một hồi cô lại đứng dậy đi xuống bếp giúp chị Lệ, cuối cùng bị chị Lệ đuổi ra.

Trần Y: “…”

Khoảng năm giờ rưỡi, Văn Trạch Tân vén tay áo xuống lầu, Trần Y đặt sách xuống đứng dậy theo. Văn Trạch Tân nắm tay cô, hai người đi tới phòng ăn.

Chị Lệ bưng đồ ăn ra, vừa tới đã mách: “Tiên sinh, cậu biết không, hồi nãy phu nhân lại đòi đến phụ nấu, làm tôi phải đuổi cô ấy ra ngoài.”

Văn Trạch Tân kéo ghế cho Trần Y để cô ngồi xuống, anh liếc nhìn cô.

Trần Y nghe thấy chị Lệ nói thì bĩu môi.

Văn Trạch Tân bật cười, anh ngồi xuống, nhìn chị Lệ và nói: “Làm rất tốt.”

Chị Lệ cười đáp ngay: “Chứ sao. Tay phu nhân mỏng manh thế kia, chỉ nên đọc nhiều sách rồi đi qua đi lại một tí, làm một cái bình hoa trang trí, tốt biết bao nhiêu.”

Văn Trạch Tân nhíu mày, chỉ mỉm cười.

“Chỉ sợ vợ cậu không vui thôi.”

Trần Y: “Đương nhiên rồi. Đừng tưởng em không hiểu ý của hai người. Muốn giữ em ở lại thủ đô chứ gì, mơ đi.”

Chị Lệ: “…”

Văn Trạch Tân cười, anh cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho Trần Y: “Không có chuyện này đâu.”

Trần Y bưng bát lên, ăn một miếng cơm lại nếm chút đồ ăn, liếc anh một cái. Văn Trạch Tân nhìn xuống, cũng cúi đầu ăn.

Cơm nước no nê, màn đêm buông xuống, ánh đèn trong khu dân cư phức hợp cũng sáng lên. Văn Trạch Tân nắm tay Trần Y ra ngoài đi dạo tiêu cơm. Lần này Trần Y không từ chối, tối nay cô ăn hơi nhiều thật. Khu dân cư được xanh hóa rất tốt, rất trong lành, ánh đèn chiếu xuống đất.

Phủ lên trên bóng người.

Một tay Văn Trạch Tân đút vào túi quần, một tay nắm tay cô, cụp mắt nghe cô nói chuyện.

Trần Y cũng không biết mình đang nói gì, một chốc lại nói cái này một chốc lại nói cái kia, Văn Trạch Tân đều nghe rất kiên nhẫn. Nói xong, Trần Y chợt hỏi: “Sao anh không hỏi em gì hết vậy?”

Văn Trạch Tân ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó nói: “Hỏi em cái gì? Nghe em nói là được rồi.”

Trần Y: “…”

Lúc này, một chiếc xe chạy tới, đến cạnh hai người thì dừng lại. Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là một người đàn ông trung niên. Ông ấy ngó đầu ra nhìn, cười nói: “Trạch Tân, đi dạo với vợ hả?”

Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn người kia, sau đó gật đầu: “Vâng, chú Nghiêm.”

“Ha ha ha, lần đầu tiên gặp con ở khu dân cư đó, có rảnh thì lên nhà bọn chú uống rượu.”

Văn Trạch Tân: “Vâng, để khi nào có dịp ạ.”

“Vợ chồng tụi con thong thả đi dạo nha.” Ông ấy rụt cổ về rồi nói với người vợ đang ngồi bên cạnh: “Lâu lắm rồi hai ta không đi dạo giống vậy nhỉ? Tuổi trẻ đúng là tốt.”

Vợ ông ấy đang lái xe, bà mỉm cười, khởi động xe.

Mặt Trần Y ửng hồng.

Nhìn thấy chiếc xe chạy qua rồi, Trần Y nói: “Trong khu này anh quen nhiều người lắm hả?”

Văn Trạch Tân nắn nắn tay cô, kéo cô đến lối đi bộ: “Toàn là bạn làm ăn thôi.”

“Ồ.”

Hai người tản bộ một vòng rồi về nhà. Đúng lúc chị Lệ cũng vừa bước ra khỏi phòng bếp, thấy hai người về, chị bèn đi rót nước, nói: “Cảnh vật quanh đây đẹp ha.”

Trần Y cười nói: “Dạ.”

Văn Trạch Tân đưa một cốc nước cho Trần Y, cô cầm lấy rồi uống, sau đó Văn Trạch Tân ôm eo đưa cô lên lầu. Trần Y cảm thấy cơ thể rít rít, mới đi dạo có chút mà cả người đã toát mồ hôi, cô nói: “Em đi tắm trước.”

“Ừ.”

Văn Trạch Tân cũng ra chút mồ hôi, anh kéo cổ áo, đi về phòng sách: “Anh xử lý ít việc, em tắm trước đi, tắm xong đến phòng sách giúp anh.”

Lỗ tai Trần Y đỏ lên, cô không thèm để ý đến anh mà đi thẳng vào phòng tắm.

Lần đầu tiên hai người khoan thai dạo bước cùng nhau thế này, tựa như đôi vợ chồng lâu năm vậy. Trần Y đứng trước gương, mỉm cười cột tóc lên rồi đến chỗ bồn tắm xả nước. Sau khi thoải mái ngâm mình tắm rửa xong thì đã qua nửa tiếng, Trần Y xoa đầu sấy tóc, lại mất thêm nửa tiếng nữa.

Cô lau mặt, một lát sau lại ra khỏi phòng ngủ chính đi về phía phòng sách. Kết quả cô vừa đến gần đã nghe tiếng văn kiện rớt xuống đất.

Trần Y hơi ngây ra. Cô bước nhanh hai bước, vừa hay thấy Giang Thần đứng trước bàn, trên mặt đất là văn kiện Văn Trạch Tânmném xuống.

Văn Trạch Tân xoa cổ, nhướng mắt nhìn Giang Thần, chỉ vào anh ta: “Cậu dẫn dắt hai người đó, nếu gây ra lỗi gì cậu chịu trách nhiệm hết.”

“Có một nhóm thôi mà dẫn dắt cũng không xong, sau này cậu còn làm được gì nữa?”

Giang Thần cúi đầu: “Tôi xin lỗi.”

Văn Trạch Tân còn định nói tiếp, nhưng khóe mắt lại trông thấy Trần Y đứng ngay cửa. Cô giật mình, nói: “Em đi xuống lầu rót nước cho hai…”

“Lại đây.”

Anh gọi Trần Y lại, Trần Y dừng bước, Giang Thần cũng quay đầu theo. Khi thấy Trần Y, đôi mắt anh ta sáng bừng lên, bên trong mang theo tín hiệu cầu cứu.

“Bà chủ, chào buổi tối.”

Trần Y: “… Chào anh.”

Cô ngừng một lát, nói: “Thôi để em xuống rót nước cho người anh nhé.”

Lúc này, tiếng chị Lệ từ sau khẽ vọng tới: “Tôi rót rồi. Phu nhân, cô… giúp tôi đưa vào được không?”

Trần Y quay đầu nhìn chị Lệ, chị cười gượng. Thật ra, chị nấn ná ngoài đây không phải vì chị không muốn đưa, mà vì khi nãy chị nghe thấy tiếng quát tháo của tiên sinh, cũng thấy dáng vẻ buồn hiu của trợ lý Giang. Cho nên chị sợ vào đó sẽ bị vạ lây.

Trần Y: “…”

Chị Lệ nhìn Trần Y.

Hai bên nhìn nhau, Trần Y thở dài nhận cái khay, nói: “Cực cho chị rồi.”

“Không không, phu nhân, cô đúng là người tốt.”

Trần Y bất đắc dĩ đi vào phòng sách, trợ lý Giang vội vàng đứng sang một bên nhường chỗ cho cô. Đôi mắt Văn Trạch Tân lạnh lùng quét qua trợ lý Giang, đến khi nhìn qua Trần Y thì lại dịu dàng hơn rất nhiều. Anh nhận lấy cái khay rồi để lên bàn, kéo cánh tay Trần Y qua, cúi đầu kiểm tra: “Tóc em chưa sấy khô hả?”

Trần Y ngẩng mặt, nói: “Bình thường mà nói thì tóc chỉ cần sấy gần khô thôi là được rồi, sấy khô quá sẽ làm da đầu hư tổn.”

Văn Trạch Tân: “… Vậy à.”

Anh cụp mắt nhìn vào mắt cô, tâm trạng phiền muộn và sự bực tức đã vơi đi nhiều. Anh nhìn Giang Thần: “Nhặt lên đi, làm lại kế hoạch một lần nữa.”

“Vâng thưa sếp.” Giang Thần khom người nhặt văn kiện rồi để lên bàn. Văn Trạch Tân lạnh nhạt nhìn văn kiện, nói: “Đi về ngẫm lại đi.”

Giang Thần gật đầu, cầm văn kiện rồi xoay người rời đi.

Cửa phòng sách vừa đóng lại, cơ thể căng cứng của Trần Y cũng thả lỏng ra.

Văn Trạch Tân nhíu mày: “Em sợ gì chứ?”

Trần Y nhìn anh: “Cũng tại anh dữ đó.”

Văn Trạch Tân: “… Anh không có.”

Trần Y đi đến sau cái bàn, cầm văn kiện trên đó, giả bộ muốn ném xuống đất rồi nhìn Văn Trạch Tân: “Anh dữ như vậy nè.”

Văn Trạch Tân: “…”

Mấy giây sau, anh cười nhẹ, vuốt vuốt tóc cô: “Về sau anh sẽ kìm nén chút.”

Trần Y: “Cảm ơn.”

*

Nhà họ Văn.

Tối nay Văn Trạch Lệ dẫn Thẩm Tuyền về ăn cơm. Văn Dao ăn cơm xong bèn chạy lên lầu sắp xếp hành lý để mai lên máy bay. Lâm Tiếu Nhi gọi người giúp việc đóng gói mấy suất ăn, định bụng kêu chú Lâm trong nhà đem qua căn hộ duplex ở trung tâm thành phố cho Trần Y và Văn Trạch Tân ăn. Văn Trạch Lệ ăn cơm xong, nhìn hộp đóng gói và nói: “Lát nữa con đưa Tuyền Nhi ra ngoài, để con đem cho.”

Lâm Tiếu Nhi gật đầu: “Cũng được.”

Bà lấy lại mấy hộp đồ ăn trong tay chú Lâm, đặt trước mặt Văn Lệ Trạch.

Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ cạy nắp hộp muốn nhìn xem bên trong gói món gì, lại bị Lâm Tiếu Nhi đập vào tay: “Đừng có đụng.”

Văn Trạch Lệ cười mỉa một tiếng: “Vậy thôi.”

Thẩm Tuyền chống cằm, không hiểu sao đang bấm đại thì lại bấm trúng video Văn Trạch Tân quỳ gối. Xem hết một lượt, đột nhiên Văn Trạch Lệ cau mày nhìn video, sau đó nói: “Vợ, cho anh mượn điện thoại.”

Thẩm Tuyền vắt chéo đôi chân dài, khẽ đung đưa chân. Cô đưa điện thoại cho Văn Trạch Lệ, anh ta cầm lấy bấm mở. Sau đó mở lớn âm lượng, trong ấy có tiếng của trợ lý Giang.

“Phu nhân, cô cũng đã xem video của ông chủ rồi đó. Lúc trước sếp tham gia mấy buổi tụ họp ở thủ đô hoàn toàn không phải là vì muốn gặp bất kỳ cô gái nào. Sếp chỉ làm vậy để cho ông cụ Văn thấy thôi. Còn về phần cô Lâm, đây là bức thư thứ năm mươi cô ấy gửi. Từ năm ngoái lúc hai người vừa kết hôn, nhà họ Lâm đã bắt đầu sụp đổ, chỉ có cô Lâm vẫn tự cho là đúng…”

Văn Trạch Lệ: “Sao khúc này lại nhắc tới ông nội?”

Văn Tụng Tiên ngồi đối diện cứng người lại.