Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 30: Ông xã của tôi



Lương Kim Nhược nhìn chằm chằm một câu nói này trên màn hình, rất muốn vứt di động đi.

Vẻ mặt cô không ổn, Mẫn Ưu nhẹ giọng hỏi: "Lương tổng, sao vậy ạ?"

Chắc không phải Chu tổng không hiểu phong tình không chấp nhận làm nũng của bà chủ chứ, chắc không đâu nhỉ, cô ấy ở bên cạnh nghe mà tim đều nhũn ra rồi.

"Không có gì, cũng chỉ là mọi người đều rất vui vẻ mà thôi." Lương Kim Nhược nghiến nghiến răng, dùng sức bóp chặt di động, giống như đang bóp Chu Sơ Hành.

Chu Sơ Hành có phải quá không thông minh hay không, thế mà lại mở loa ngoài.

Sau này đừng mơ nghe được cô gọi là ông xã nữa.

Vừa nghĩ đến hai chữ "ông xã", Lương Kim Nhược liền đau đầu, bây giờ bên Trung Thế không biết đã truyền thành cái dạng gì rồi nữa.

Mẫn Ưu: "...... Mọi người?"

Trong lòng cô ấy cả kinh.

Bây giờ mình có phải là tổng quản thái giám dâng sai lời gièm pha hay không?

Lương Kim Nhược lạch cạch lạch cạch gõ chữ: [Tạm biệt!]

Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều nghe thấy nũng nịu của cô, một đời lừng lẫy của Lương Kim Nhược cô đã bị hủy vào hôm nay.

"Đi."

Lương Kim Nhược lãnh đạm ngẩng đầu: "Hôm nay không trở về nữa."

Mẫn Ưu hỏi: "Cô muốn bỏ nhà ra đi sao ạ?"

Lương Kim Nhược quay đầu, "Sao lại nói vậy, tôi chỉ là về phủ công chúa ở mà thôi."

Mẫn Ưu suy nghĩ một chút "phủ công chúa" là ở đâu, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, khớp với Đàn Duyệt Phủ.

Lương Kim Nhược thậm chí còn tạo dáng chụp một bức ảnh đẹp đăng trong vòng bạn bè, để chứng tỏ hôm nay mình thực ra đã trải qua rất vui vẻ.

Bị quê ở Trung Thế gì đó, đều không phải cô.

Là bà Chu mà thôi.

Cô bây giờ là Lương tổng.



Hội nghị đánh giá thường kỳ hôm nay của Trung Thế kéo dài hơn so với bình thường.

Sau khi có kết quả cuối cùng, cửa lớn phòng hội nghị liền mở ra, các tổng giám đốc và những nhân viên liên quan khác ồ ạt một mình đứng dậy hoặc là từng cặp cùng đứng dậy.

Tô đặc trợ nhân lúc rảnh này báo cáo tin tức bên phía luật sư Trần: "Lúc luật sư Trần đến, Lương tổng vừa mới kết thúc."

Nghe nói là vừa mới kết thúc đại phát thần uy(*).

(*)ý là bùng phát sức mạnh, uy lực thần kỳ một cách quá độ

Chu Sơ Hành chưa đổi sắc mặt, WeChat di động kêu một tiếng.

Tin nhắn thoại Lương Kim Nhược gửi tới, có lẽ cũng liên quan đến luật sư Trần.

Hội nghị hôm nay đã kết thúc, anh tiện tay bấm mở, chỉ nghe thấy một đoạn âm thanh yêu kiều truyền ra: "Ông xã ~ một ngày không gặp nhớ anh ghê......"

Phần tin nhắn thoại còn lại bị cắt đứt.

Mọi người đi đến cửa phòng hội nghị lần lượt dừng chân, nhìn nhau rồi quay đầu lại hóng, tin nhắn thoại vừa rồi là tới từ đâu?

Thế mà lại gọi ông xã một cách dính dính như vậy.

"Tôi nghe có vẻ như di động của anh."

"Xàm xí, nếu như bị bà xã tôi biết được tôi còn muốn sống nữa không?"

"Các anh đều nghe nhầm rồi, truyền ra từ đằng sau......"

Thanh âm đó vừa nhõng nhẽo vừa ngọt ngào, khiến người ta vừa nghe liền giống như xương cốt đã tan chảy, không biết nội dung bị cắt đứt phía sau có cái gì.

Đợi khi mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Chu tổng vẫn còn ở lại phòng hội nghị sau cùng, chư vị vừa rồi còn hùng hồn đầy lý lẽ bỗng chốc tắt tiếng.

Vị Diêm Vương tổng tài mặt lạnh này hiện giờ cũng có gia thất rồi.

Cũng là người sẽ được gọi là ông xã.

Chu Sơ Hành vẻ mặt thờ ơ, cất di động.

Anh cũng không dự đoán được nội dung tin nhắn thoại sẽ là như thế này, dù sao Lương Kim Nhược chưa từng vô sự hiến ân cần(*), đây vẫn là lần đầu tiên.

(*)无事献殷勤,非奸即盗 – Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm

Hơn nữa còn gọi ông xã.

Đây là lần đầu tiên sau khi cô trở thành bà Chu.

Tô đặc trợ ở gần nhất, dĩ nhiên nghe thấy rõ ràng nhất, ho khan một tiếng: "Chư vị còn không rời đi, ở đây chờ cái gì ư, sắp tan làm rồi."

"Phu nhân đã không đợi được muốn cùng ăn tối với Chu tổng rồi."

Những ngời khác lần lượt hoàn hồn, sờ sờ mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán.

"Ôi chao, họp lâu quá rồi."

"Chu tổng đây là vợ chồng mới cưới mà, rất bình thường."

"Chu tổng vẫn là không muốn phụ lòng một phen tâm ý của phu nhân......"

Trong dăm ba câu, người ở cửa phòng hội nghị đã đi hết rồi, ai cũng không dám nán thêm ở đây, sợ sẽ bị diệt khẩu.

Tô đặc trợ nhìn về phía sếp ở bên cạnh.

Người đàn ông đang cụp mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ, giống như đang gõ chữ, như thể không để tâm đến lời vừa rồi của anh ta chút nào.



Sau khi vào thang máy tầng 18, trong thang máy một mảnh yên tĩnh.

Mắt nhìn con số không ngừng bên trên, cuối cùng cũng có người không nhịn được nói: "Thanh âm vừa rồi đó, chính là bà Chu trong lời đồn?"

"Chắc là phải, cũng đã gọi ông xã rồi."

"Không ngờ ông chủ cô lang(*) thế mà lại thích hình mẫu như vậy, chậc chậc." Một người khác trêu đùa: "Các người đoán, Chu tổng sẽ rep thế nào?"

Cái này thì mọi người không thể nghĩ đến được.

Nhưng không ảnh hưởng suy đoán của bọn họ.

"Vừa kết hôn, chắc chắn tình cảm rất tốt nhỉ, Chu tổng nhìn qua lạnh lùng như vậy, nói không chừng thực tế là hướng ngoại part time(*) đấy."

(*)Raw là 闷骚 /mèn sāo/ – Muộn tao: từ gốc là phiên âm cho từ ngữ mạng "Man show", xuất hiện sớm ở khu HongKong và MaCao, ý chỉ những người con trai trong ngoài bất nhất, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp

Vị giám đốc kia nháy mắt ra hiệu: "Cái gì mà bảo bối, em yêu......"

Vừa nghe hai cái xưng hô này, mọi người đều nhanh chóng lắc đầu.

Thực sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ Diêm Vương mặt lạnh gọi người ta như vậy.

Rất nhanh, trong thang máy đã ít đi mấy người, trong số những người còn lại có người hỏi: "Có điều, thanh âm này chính là vị kia của Lương gia sao?"

"Tôi nghe giọng có chút không giống nha, giọng của tiểu công chúa Lương gia kia không có ngọt như vậy, Chu tổng cũng chưa từng nói là cô ấy mà?"

"Vậy Chu tổng hô nay còn đích thân giảng giải kế hoạch của Tiểu Lương tổng?"

"Có lẽ chỉ là thấy kế hoạch viết rất tốt thì sao?"

"Vậy các người giải thích thế nào, số liệu sơ lược trong bản kế hoạch là từ trong miệng Chu tổng nói ra?"

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, "Chu tổng sẽ không chân đạp hai thuyền chứ?!"

Tới gần tầng đích, bọn họ gạt cách nghĩ này sang một bên, "Mẹ ruột Tiểu Lương tổng và mẹ của Chu tổng là bạn thân, chắc có lẽ là xuất phát từ đây."

"Có điều, tôi cảm thấy, Chu tổng đối với người vợ yêu mới cưới này nhất định rất khác, nếu không sao có thể làm nũng táo bạo như vậy."

"Thì đấy, nếu là chúng ta, cũng không dám trêu ghẹo Chu tổng."

"Nói không chừng thật sự không phải liên hôn thương nghiệp, không phải lời đồn đại nói Chu tổng nhìn trúng đối phương trước, dụ dỗ cộng thêm quy tắc ngầm sao?"

"......"

Trong nháy mắt, tin tức lưu truyền trong tập đoàn Trung Thế lại đổi một hồi.

Từ "Khi Chu tổng còn trẻ có được một vị mối tình đầu bạch nguyệt quang" biến thành "Tin nhắn thoại ngọt ngào của Chu tổng cùng vợ yêu mới cưới".

Nhóm nhân viên cơ sở không biết nội tình, nhưng mấy chữ "tin nhắn thoại ngọt ngào" thực sự không kém những scandal trong giới giải trí, rất là hấp dẫn.

Bọn họ mười ngày nửa tháng khả năng mới có cơ hội nhìn thấy vị Chu tổng lãnh đạm kia, vậy mà sẽ gửi tin nhắn thoại, còn là tin nhắn thoại ngọt ngào!

Diêm Vương mặt lạnh gì chứ, chẳng qua lf đối với bọn họ mà thôi.



Trong khách sạn Nam Hà, giờ phút này bất ngờ xuất hiện hai vòng hoa.

Người phụ trách khách sạn mặt mày ủ ê, nhưng cũng không dám lá mặt lá trái, đặt vòng hoa vào trong sảnh tiệc đính hôn ——

Có điều may mắn cho anh ta là, đây cũng không phải vòng hoa tang lễ thực sự, mà là làm theo phong cách đó, màu sắc thoạt nhìn rất giống.

Thậm chí hoa ủa vòng hoa này còn có giá trị đắt đỏ.

Cũng may, vị tiểu công chúa Lương gia kia tương đối lương thiện.

Lương Kim Nhược căn dặn anh ta, phải đặt thứ này ở đây cho đến khi lễ đính hôn kết thúc —— anh ta đương nhiên không dám, hôm đó sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tới.

Cho nên anh ta dự định liên hệ Chủ tịch Lương tới giải quyết.

Con gái của Chủ tịch Lương cũng quá kiêu căng rồi.

Có điều chính là như vậy, ánh mắt đầu tiên Lương Thanh Lộ và đám chị em khác nhìn thấy vòng hoa cỡ lớn này, sắc mặt đều trắng bệch.

Đám chị em có thể nhìn kỹ, phát hiện không phải, thở phào nhẹ nhõm.

Lương Kim Nhược này...... quả nhiên đáng sợ y như Diệp Chi đã nói!

"Lương Kim Nhược!"

Lương Thanh Lộ cực giận công tâm. căn bản không thể phân biệt được sự khác nhau trong đó, cho rằng Lương Kim Nhược cố ý sỉ nhục cô ta.

—— Mặc dù sự thật quả thực là như vậy.

"Thanh Lộ...... bọn em còn có việc, đi trước đây?"

"Ừm mẹ em gọi em về ăn cơm, em cũng đi trước nhé."

"Em còn phải về đi coi mắt nữa......"

Mấy chị em bạn dì lần lượt viện cớ, khi nhìn thấy Lương Thanh Lộ xoay người, hai bên mặt sưng đỏ kia, hít hai hơi thật sâu.

Quả nhiên lưu truyền trước kia đều là sự thật.

Ở trong Kinh Thị có hai người không thể đắc tội, một là Chu Sơ Hành, hai là Lương Kim Nhược.

Người trước rất dễ dàng táng gia bại sản, nói không chừng ngày nào đó trong nhà đã bị thu mua rồi, còn phải mang ơn đội nghĩa.

Người sau...... thì là giống như Lương Thanh Lộ ngay lúc này, và Diệp Chi trước đó bị tạm giam.

Chuyên gia kế hoạch do dự, cô ấy thậm chí hoài nghi lễ đính hôn này còn có thể cử thành suôn sẻ hay không, ngượng ngùng mỉm cười: "Lương tiểu thư, tôi trở về thiết kế một chút chi tiết......"

Trong sảnh tiệc rơi vào im lặng.

Lương Thanh Lộ gạt hết toàn bộ hoa đã sắp xếp xong xuôi xuống đất, lại giẫm thêm mấy cái cho đến khi đóa hoa thối nát, trong lòng nảy sinh ác độc.

Cuối cùng, cô ta gọi điện thoại: "Mẹ, con muốn đến bệnh viện nghiệm thương!"

Lương Thanh Lộ sờ sờ mặt đau nhức.

Người phụ trách khách sạn thấy thế vội vàng rời khỏi phòng tiệc, còn không quên đóng cửa lại, đang lưỡng lự chuyện này phải xử lý thế nào.

Anh ta ngập ngừng chưa rời đi.

Mà mấy phút sau, bất ngờ nghe thấy mấy tiếng loảng xoảng phát ra từ phòng tiệc.

Người phụ trách khách sạn nghe đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.

Anh ta đương nhiên có thể nghe ra là tiếng gì......

Người một nhà, một người kiêu căng, một người điên cuồng.



Lương Kim Nhược không trực tiếp về Đàn Duyệt Phủ, mà là đến Tinh Lộc Châu.

Vốn dĩ đây chính là điểm đến hôm nay của cô, chẳng qua là giữa đường xuất hiện chuyện kế hoạch bị đổi, tạm thời thay đổi lộ trình.

Tinh Lộc Châu chưa từng có người vào ở, nhưng mỗi ngày đều sẽ có người tới quét dọn, tuy rằng bên trong tạm thời vẫn không có hơi người.

Lương Kim Nhược dạo quanh lầu 1 một vòng, rồi trực tiếp đi lên lầu 2.

Phòng ngủ chính rất lớn, có phòng thay đồ thông nhau, chiếm trọn hai gian phòng, cô vô cùng hài lòng, một mình mình miễn cưỡng dùng đủ.

Về phần Chu Sơ Hành?

Không nằm trong phạm vi xem xét của cô.

Đặt một cái kệ treo quần áo ở phòng ngủ chính là được rồi.

Lương Kim Nhược lại đi lên lầu ba, đây mới là nơi cô muốn nhất, lầu ba chiếm diện tích không nhỏ, một tầng chia làm hai.

Một nửa là sân thượng, có một cái bể bơi vô biên.

Một nửa còn lại là không gian trong phòng, không gian trong phòng có hai gian phòng, một gian là chỉ có một mặt tường làm bằng cửa kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, gian còn lại là phòng kính.

Lương Kim Nhược dạo qua một vòng, tâm tư xoay chuyển.

Phòng kính có thể dùng làm nhà kính trồng hoa, hoặc là dùng để nghỉ ngơi.

Gian phòng còn lại là hướng Bắc, dùng để làm phòng vẽ tranh là quá phù hợp, lớn gấp đôi phòng vẽ tranh của Đàn Duyệt Phủ.

Hai mặt tường đều rất lớn, thừa đủ để treo tranh của cô.

Lương Kim Nhược đứng ở bên bức tường, đánh giá bức tường màu trắng ở đối diện, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ khó tin.

Cô muốn dùng mặt tường này vẽ tranh!

Vẽ tranh trên tường không phải chuyện hiếm lạ gì trong giới nghệ thuật, dù sao khung tranh và canvas luôn có những hạn chế, mà tường lại mang đến cho người ta cảm giác vô hạn.

Thịnh hành nhất dĩ nhiên chính là Graffiti (tranh phun sơn).

Có điều Graffiti đa phần là dùng sơn phun, cái cô muốn là là vẽ màu lên tường, độ khó của công trình là càng lớn hơn một chút.

Nhưng cô vui lòng.

Trước đó vẽ tranh sơn dầu nhân thể cho Chu Sơ Hành, cô đã chê vải vẽ có hơi nhỏ, càng rõ ràng hơn khi cô vẽ phác thảo ở Đàn Duyệt Phủ.

Mặt tường này chẳng phải chính là vải vẽ tranh tự nhiên sao?

Nếu như chuyển bản phác thảo bằng bút chì thành tranh sơn dầu, phóng to lên mặt tường này...... Lương Kim Nhược vừa nghĩ đã cảm thấy ngứa ngáy không nhịn được.

Có điều, chuyện này phải giấu Chu Sơ Hành.

Dù sao bức tranh hôm qua kia tốt xấu gì cũng có che chắn, tranh hiện tại muốn vẽ là không mặc quần áo chân chính, nếu như bị nhìn thấy, cô sẽ bị giệt khẩu.

Giấu giếm trước khi xong bút ngược lại rất đưn giản, cô lấy cớ sửa sang lại phòng tân hôn, trong một khoảng thời gian cũng không thể dọn vào ở, anh bận trăm công ngàn việc, sẽ không tới thị sát.

Lương Kim Nhược gọi điện thoại và đi ra ngoài.

"Gửi toàn bộ màu vẽ ở Nguyệt Lan Loan tới bên này, đúng...... cái giá vẽ mới kia cũng gửi qua luôn đi."

Cô trầm ngâm: "Gửi thêm cái thang qua đây."



Ký xong văn kiện trong tay, Chu Sơ Hành liền gác bút xuống, nhéo nhéo sống mũi, anh mở WeChat ra, tin nhắn trên cùng là Tạm biệt mà Lương Kim Nhược gửi tới.

Có lẽ lại chặn rồi.

CHu Sơ Hành tùy ý gửi một biểu tượng qua, dấu chấm than trong tưởng tượng không hiện ra, suy nghĩ rằng có lẽ cô không tức giận như vậy.

Anh đặt di động xuống, nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Qua một lúc, tiếng chuông vang lên.

Chu Sơ Hành mở mắt ra, không chút để ý cụp mắt xuống, nhìn thấy người liên hệ bên trên, than nhẹ một tiếng: "Mẹ."

"A Hành à, hôm nay con đưa thứ gì tới thế, trông như giá gỗ, còn dùng vải bọc lại......"

Chu Sơ Hành nhướng mày, "Quà con nhận được."

Tô Nhạn à một tiếng, "Mẹ còn tưởng là tranh của Chiêu Chiêu cơ, con bé vẽ xong chưa, khi nào con dẫn con bé về ăn cơm, để các trưởng bối gặp."

Chu Sơ Hành chậm rãi nói: "Con hỏi cô ấy đã."

"Này! Nhanh lên!"

Cúp điện thoại, anh gửi một tin nhắn cho Lương Kim Nhược: [Tối nay có chuyện cần nói.]

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, Chu Sơ Hành không để tâm.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, anh rời khỏi thang máy chuyên dụng của cao ốc Trung Thế, trong khung trò chuyện WeChat vẫn không hề có động tĩnh.

Điện thoại cũng không gọi.

Chu Sơ Hành ngày thường xã giao không nhiều, anh không thích tham gia cho lắm, nhưng Tần Tắc Sùng chủ động khởi xướng tụ họp, liền không từ chối.

Địa điểm tụ họp là Quảng Hà Quán.

"Chu tổng đến rồi." Tần Tắc Sùng lên tiếng trêu chọc.

Những người còn lại đều nhìn qua, Trần Trừng lên tiếng: "A Hành muộn như vậy mới đến."

Chu Sơ Hành ngồi xuống, "Vừa mới xử lý xong chuyện công ty."

Tần Tắc Sùng giọng nói lười biếng, "Còn nói cậu không phải cuồng công việc, trong vòng này của chúng ta, ai mà trời tối đen mới rời khỏi công ty?"

Chu Sơ Hành thả lỏng người, bộ dáng uể oải dựa vào ghế, nhàn nhã liếc nhìn anh ta một cái, "Cho dù phải, cũng hợp pháp rồi."

"Ô." Trần Trừng thân là ông chủ mới của Quảng Hà Quán, bị chua rồi: "Kết hôn, chuyện lớn như vậy cũng không thông báo với bọn tôi, còn phải nhìn thấy từ trên mạng."

Bọn họ trước đây đều cho rằng Chu Sơ Hành sẽ là người kết hôn cuối cùng, kết quả đã thành người thứ hai trong số bọn họ.

Chỉ với dăm ba câu, bầu không khí trong phòng bao đã thoải mái hơn.

Tần Tắc Sùng ngồi bên cạnh Chu Sơ Hành, thấy anh mấy lần cúi đầu nhìn di động, có điều trên gương mặt xương mày sâu thẳm kia không nhìn ra được chút manh mối cảm xúc nào.

Anh ta cười thầm trong lòng, "Cãi nhau à?"

Chu Sơ Hành giọng nói trầm thấp nhành nhạt: "Không có."

Ngón tay anh khẽ cử động, gửi tin nhắn cho Tô Thừa.

Mấy phút sau, Tô đặc trợ liền moi được đáp án từ bên phía Mẫn Ưu: [Mẫn Ưu nói Lương tổng...... phu nhân tối nay về phủ công chúa rồi."

Ừm...... nguyên thoại chính là phủ công chúa.

Chu Sơ Hành nhíu chặt ấn đường.

Anh thuận buồm xuôi gió trên công việc, duy chỉ rất đau đầu với tư duy kỳ kỳ quái quái lại nghe có vẻ hợp logic của Lương Kim Nhược.

Nghe có vẻ giống như Đàn Duyệt Phủ.

Chu Sơ Hành bất ngờ ngẩng đầu, bỗng nhiên hỏi: "Năm ngoái, cậu và vợ cậu có phải là sống xa, dịp Tết mới gặp nhau?"

Chu Sơ Hành gật đầu: "Sao thế?"

Đầu óc anh ta xoay chuyển, đoán được mấy phần: "Bà xã cậu bỏ nhà ra đi rồi?"

Mặc dù không nghe Chu Sơ Hành thừa nhận, nhưng Tầ Tắc Sùng đã tràn trề hứng thú mà nhắc nhở anh: "Thu phí dạy cậu."

Chu Sơ Hành liếc anh ta một cái, "Cậu đổi nghề rồi à?"

Nghe vậy, Tần Tắc Sùng nhàn nhã cầm lấy tác trà sứ trắng, mặt mày tùy ý: "Kinh nghiệm nói chuyện, thuộc về báu vật vô giá."

Những người khác trước bàn đang trò chuyện, không chú ý đến bên này.

Một lúc sau, Tần Tắc Sùng nghe thấy tiếng của Chu Sơ Hành: "Một điểm."

"Hào phóng như vậy?" Tần Tắc Sùng có chút ngoài ý muốn, mắt đào hoa đánh giá anh, "Rất đơn giản, nữ sinh thích xinh đẹp, dùng từ ngữ hoa mỹ dỗ dành chút là được rồi."

Chu Sơ Hành ẩn ý sâu xa: "Một chút mà cậu phải dỗ suốt mấy tháng?"

Tay uống trà của Tần Tắc Sùng khựng lại, lành lạnh nói: "Đừng gấp."

Nói không chừng cậu còn lâu hơn cả tôi.

Anh ta vui vẻ xem kịch.

Dựa vào kinh nghiệm thành công trước đó, lời của Tần Tắc Sùng ước chừng có mấy phần có thể tin, Chu Sơ Hành không có nói nhiều thêm với anh ta nữa.

Anh tìm kiếm một số trích dẫn trên mạng, chủ đề chính là vòng bạn bè đăng này hôm nay của Lương Kim Nhược.

Chỉ là lúc gửi đi, Chu Sơ Hành đã do dự mấy giây.

"Chu Sơ Hành, trước kia lúc cậu huy động vốn cũng chưa từng thấy cậu thận trọng như vậy." Tần Tắc Sùng liếc thấy động tác của anh, cười một tiếng.



Lương Kim Nhược vừa ra khỏi Tinh Lộc Châu.

Buổi chiều cô ở trong vòng vẽ tranh mới suốt mấy tiếng đồng hồ, cố gắng phác thảo nháp trên tường, hiện giờ mới dần dần có hình dạng.

Có điều cô đã bắt đầu mong đợi đến lúc hoàn thành màu vẽ.

Bức tranh này, Chu Sơ Hành muốn dời đi cũng không có cơ hội, trừ phi anh đập nguyên vẹn cả bức tường này —— nếu không, tường còn người còn, tường hủy người mất.

Vì để không bị quấy rầy, cô thậm chí còn chuyển di động sang chế độ máy bay.

Sau khi ngồi lên xe, Lương Kim Nhược xoa xoa cổ tay nhức mỏi, giờ mới nhìn thấy tin nhắn Chu Sơ Hành gửi, có chút chột dạ.

Đang định rep, lại nhảy ra tin nhắn mới.

Sắc.quỷ: [Làm thế nào sẽ có tiên nữ xuất hiện trong vòng bạn bè của anh.]

Lương Kim Nhược nghiêm túc nhìn cả buổi.

Ghi chú khung chat không sai.

Vậy chính là người gửi tin nhắn không bình thường.



Trong Quảng Hà Quán, Chu Sơ Hành đã nhận được hồi âm.

Nhiều hơn một câu nói.

[Anh là người đó sao?]

[Hack tài khoản thì thôi đi, còn dám quấy rầy, chờ nhận được thư luật sư của ông xã tôi đi.]