Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 32: Tiêu đề 'hồng phấn'



Cửa sổ xe nhăn cách dòng xe cộ đông đúc bên ngoài, trong xe ánh sáng mông lung.

Lương Kim Nhược chớp mắt cực nhanh, xác định mình không nghe nhầm, khoảng cách gần đến mức, như thể khuôn mặt anh thậm chí chạm vào mình.

Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của đầu ngón tay anh, dễ như trở bàn tay tiến vào eo cô, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở bên tai.

Lương Kim Nhược vô thức lùi lại, không có lùi bước.

Chu Sơ Hành có vẻ như rất nghiêm túc, ngón tay vuốt ve một lát, mí mắt bên trên hơi rũ, tầm mắt rơi trên môi cô.

Lương Kim Nhược lén lút liếc nhìn anh, người đàn ông giờ phút này vừa mạnh mẽ vừa thâm trầm, cô lại có chút ngứa ngáy...... cũng không phải không thể?

Chờ đã, trong xe?

Đằng trước còn có tài xế đấy!

Với lại chờ lát nữa còn phải đi gặp trưởng bối.

Nhưng lần này không được, lần sau khi không có người có thể thử chút nhỉ?

Ý nghĩ kỳ kỳ quái quái trong đầu Lương Kim Nhược, khi hoàn hồn lại, chóp mũi Chu Sơ Hành chạm vào cô, anh hỏi: "Nghĩ xong rồi chứ?"

Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

Chóp mũi của Lương Kim Nhược ngưa ngứa, rũ mắt nhìn sống mũi cao thẳng của anh, vành tai hơi ửng hồng, lời nghiêm nghĩa chính nói: "Anh đứng đắn chút."

Cô dùng tay che mặt anh lại, khiển trách anh: "Suốt ngày nghĩ đến những chuyện bậy bạ này, đường đường Chu tổng vậy mà sắc như thế."

"Ờ."

Chu Sơ Hành ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt quyến rũ gợi cảm vừa rồi hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.

Lương Kim Nhược:?

Tên chó cún thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?

Lương Kim Nhược chiếm giữ điểm cao, "Sau này trong đầu suy nghĩ chút chuyện đứng đắn, đừng có mà suốt ngày cái này cái kia thế."

Chu Sơ Hành chỉ thờ ơ mà "Ừ" một tiếng.

Từ đầu đến cuối, tiếng nói chuyện của họ đều rất nhỏ, hơn nữa thời gian chỉ có một hai phút đồng hồ, đã rời khỏi bên ngoài cao ốc Lương Thị.

Bóng cây xung quanh lùi dần.

Trong xe rất yên tĩnh, Lương Kim Nhược nhìn Chu Sơ Hành lại bắt đầu xem máy tính bảng, liếc nhanh về phía tài xế ở đằng trước, nhỏ giọng gọi anh: "Chu Sơ Hành?"

Chu Sơ Hành chỉ liếc mắt dò xét một cái, liền phớt lờ cô.

Đôi mắt sáng như sao của Lương Kim Nhược khẽ chuyển động, duỗi ngón trỏ trắng nõn mảnh khảnh chọc lên cánh tay anh, nghiêng phần thân trên qua, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ.

"Cái đó...... nếu anh thực sự rất muốn thì, lần sau?"

Âm cuối của cô trong lúc vô tình uốn cong lên, mang theo âm mũi hơi mềm mại ngọt ngào.

Chu Sơ Hành bỗng nhiên nghiêng mặt qua, cười như không cười.

Lương Kim Nhược và anh bốn mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy biểu cảm trên mặt anh lúc này là đang ngầm chê cười lời nói quang minh chính đại vừa rồi của cô.

Cô rút tay lại, "Vẫn là bỏ đi, em không muốn xuất hiện trên tiêu đề tin tức."

Chu Sơ Hành lại đóng máy tính bảng lại, thuận theo chủ đề của cô, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Tiêu đề 'hồng phấn'?"

(*)桃色 -Nghĩa đen là màu hồng phấn, nghĩa bóng dùng để ám chỉ chuyện bê bối tình dục

"......"

Bỗng chốc trong đầu Lương Kim Nhược hiện ra đủ loại tin tức —— Sốc! Lương tổng của Lương Thị ban ngày ban mặt tuyên dâm trong ô tô xx trước mặt mọi người trên đường phố sầm uất!

"Nằm mơ đi!" Cô nâng cao giọng.

Chu Sơ Hành khẽ cười: "Không biết là ai nằm mơ."

Lương Kim Nhược đương nhiên sẽ không vơ vào mình, "Đương nhiên là anh rồi."

Chu Sơ Hành hiếm khi không tranh chấp với cô, giọng điệu tùy ý: "Ừ, là anh."

Thế mà còn thật sự thừa nhận gánh tội hộ, Lương Kim Nhược không nhịn được nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong lòng kinh ngạc hoài nghi.

Chắc sẽ không phải có bí mất không thể cho ai biết đó chứ?

Có điều, trên con đường kế tiếp đến nhà cũ, mọi thứ đều rất bình lặng, bình lặng đến nỗi Phó Ấu Sanh cho rằng chủ đề gây sốc trước đó đều là ảo giác.

Người đàn ông bên cạnh ở trên xe vẫn còn bận rộn làm việc, Lương Kim Nhược liếc nhìn mấy lần, cảm thấy rất buồn tẻ, tự mình dựa vào lưng ghế ngủ.

Trong xe trở nên yên tĩnh.

Lương Kim Nhược buổi trưa không có nghỉ trưa ở công ty, lúc này trong hoàn cảnh yên tĩnh, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Trong hơi thở nhẹ nhàng nhàn nhạt chen lẫn hương nước hoa thoang thoảng cùng với hương gỗ đan xen nhau.

Chu Sơ Hành xem xong thị trường chứng khoán hôm nay, vừa định tắt máy tính bảng, thì cảm giác được một sợi tóc ở ngay trước người, nghiêng mặt qua, Lương Kim Nhược đang dựa lên vai anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ hơi ngửa, lộ ra chút hồng nhạt. Cánh môi mím chặt, lông mi yên tĩnh.

Đầu ngón tay của anh gõ lên máy tính bảng, một lúc sau, chầm chậm duỗi tay vén mái tóc dày ra, để lộ đôi tai sáng bóng.

Trên đó đeo đôi khuyên tai tua rua, phần đuôi rủ trên vai anh.

Lương Kim Nhược ngủ không sâu, động động cơ thể, cảm thấy cái này vẫn khá thoải mái, sau đó liền tỉnh lại.

Trong tầm mắt, khuôn mặt của Chu Sơ Hành gần trong gang tấc.

Nhìn từ góc độ này, giống như đang ngước nhìn những tác phẩm điêu khắc Hy Lạp kia, đường quai hàm ưu việt, ngũ quan cùng xương chân mày thâm thúy.

Còn có bàn tay anh vừa thu lại được nửa chừng.

"Anh muốn làm cái gì?" Lương Kim Nhược ngồi thẳng.

Chu Sơ Hành đặt máy tính bảng sang một bên, vuốt phẳng vạt áo trước, vân vê một sợi tóc dài từ mặt ngoài, nhấc lên giữa không trung.

Tuy rằng không nói chuyện, nhưng Lương Kim Nhược đã biết anh là cố ý cho cô xem, cô giải thích: "Mặc kệ là công chúa hay là tiên nữ, đều sẽ rụng tóc."

"Thì ra là thế." Chu Sơ Hành buông tay ra, sợi tóc kia liền rơi xuống không thấy đâu.

Nghe có vẻ như đã tin rồi, nhưng Lương Kim Nhược rõ ràng nghe ra được một loại trào phúng "Em tưởng anh không biết em đang xàm xí", như có như không.

Cô mở miệng: "Anh cũng sẽ rụng tóc, loại cuồng công việc giống như anh, nói không chừng còn rụng nhanh hơn cả em, rất dễ bị hói."

"......"

Chu Sơ Hành hờ hững nhìn cô, "Đến rồi, em còn có lòng dạ thảnh thơi trù rủa anh?"

Trù rủa?

Cô trù rủa anh khi nào?

"Em là ăn ngay nói thật, tự anh xem thử mấy đổng sự(*) đó của công ty các anh......" Lương Kim Nhược xách túi lên, đi sau anh mấy bước.

(*)董事 – đổng sự; thành viên ban giám đốc; uỷ viên quản trị; thành viên hội đồng quản trị

Người đàn ông ở phía trước bỗng dưng dừng lại.

Lương Kim Nhược lập tức cười lên: "Đúng chứ, giờ chắc anh không thể phủ nhận nhỉ?"

Người đàn ông lướt mắt nhìn tay đang xách túi của cô, bỗng nhiên duỗi tay qua, cô không buông, còn không quên buông lời gay gắt ——

"Anh dám cướp của công chúa."

Chu Sơ Hành hơi cong cánh tay, ngữ điệu đều đều: "Khoác tay anh."

Lương Kim Nhược đột nhiên buông tay ra, ném chiếc túi cho anh, nhớ ra đây là ở cổng nhà cũ, chờ lát nữa phải gặp các trưởng bối.

Là phải biểu hiện thân mật hơn một tí mới được.

Tay thon dài của cô xuyên qua cánh tay, túm lấy bộ vest, lúc đi về phía trước, đè thấp âm lượng: "Tốt nhất anh đừng để cho em phát hiện anh cười em."

Chu Sơ Hành ngữ khí bình tĩnh: "Em cũng đừng chửi mắng anh."

Lương Kim Nhược phủ nhận, "Không có đâu."

Chu Sơ Hành không tiếp tục tán dóc với cô.



Cổng nhà cũ đã có người đợi sẵn.

Nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi tới, một người hầu về trong nhà báo cáo, một người hầu tiến lên nhận lấy chiếc túi xách trên tay Chu Sơ Hành.

Lần trước hai vị này tới nhưng mà không có thân mật như vậy, quả nhiên kết hôn rồi chính là khác, xem ân ái biết bao nhiêu.

Chu Cảnh đứng ở cửa sổ, "Tới rồi tới rồi, đến rồi!"

Chị gái Chu Linh Nghi của cậu ở phía sau vừa đi đến bên đó, vừa trách mắng: "Tiểu Cảnh, nói với em bao nhiêu lần rồi, phải điềm đạm nho nhã."

Cô lại vội vàng thấp giọng: "Mau tránh ra, chị xem xem."

Chu Cảnh bĩu môi, nhường ra một chỗ cho chị gái cậu.

"Hai người các cháu lại không phải chưa từng nhìn thấy Chiêu Chiêu, lén lén lút lút nhìn trước như vậy làm gì." Tô Nhạn cười nói.

"Khác nhau mà ạ, lần này là chị dâu họ, trước kia là chị Kim Nhược." Chu Linh Nghi xem đến say mê, "Bọn họ còn khoác tay nữa."

Tô Nhạn vừa nghe, lập tức nói: "Sao đó thì sao?"

Lời này của bà vừa nói ra, mấy chị em dâu cùng bối phận khác đều đồng loạt bật cười, đều hướng ánh mắt về phía huyền quan.

Nhiều năm không gặp, nhìn thấy Lương Kim Nhược của hôm nay, các bà đều bị kinh diễm rồi.

Đứng ở bên cạnh Chu Sơ Hành một thân tây trang màu sẫm, Lương Kim Nhược được làm nổi bật trắng sáng đến chói mắt, bộ váy trắng dịu dàng vừa đoan trang vừa đơn giản.

Gương mặt tinh xảo lộng lẫy được di truyền từ Thẩm Hướng Hoan kia, trang điểm đậm nhạt thích hợp, giống như bạch ngọc lan nở rộ ở đầu cành.

Lương Kim Nhược đi vào huyền quan mỉm cười với dì giúp việc đón mình.

Vừa vào cửa, cô đã bị giật mình bởi đám đông trong phòng khách, vô thức níu lất cánh tay thon dài của Chu Sơ Hành.

Số người này cũng nhiều quá rồi đó!

Chẳng phải bữa tiệc gia đình à, sao ngay đến một nhà ông nội cả cũng qua đây vậy.

Cũng may những người này cô đều ít nhiều từng gặp qua, Lương Kim Nhược vội vàng buông tay ra, đi theo phía sau Chu Sơ Hành chào hỏi.

Chu gia thực ra cũng không được coi là con đàn cháu đống, tổng cộng hai phòng, Đại phòng là nhất mạch của ông nội Chu Yến Kinh, nhất mạch này của ông nội Chu Sơ Hành là Nhị phòng.

Hai ông cụ là anh em ruột.

Ông nội Chu Yến Kinh có hai người con trai, ông nội Chu Sơ Hành hai trai một gái.

Hai phòng đến thế hệ này của Chu Sơ Hành, tổng cộng cũng chỉ tăng thêm năm đứa trẻ.

Kể từ sau khi nhìn thấy tin Chu Sơ Hành kết hôn trên tin tức lần trước, bọn họ đã ngầm hỏi thăm rồi, rốt cuộc có phải là Lương Kim Nhược hay không.

Dù sao trong nhà họ Lương bây giờ, không được xem là vẻ vang.

Ví dụ như chú hai của Chu Sơ Hành không mấy vui vẻ, cái hôn ước từ nhỏ này đã bao nhiêu năm rồi, còn lất ra coi là thật.

Chỉ riêng lễ vật cầu hôn, đã tiêu hết 2 tỷ, còn lên tin tức.

Chưa có sính lễ công khai, Chu Sơ Hành đã cho Lương Kim Nhược 10% cổ phần, ông – một người con trai chân chính của Chu gia, cũng mới chỉ có 8%.

Giờ kết hôn thì vượt qua cả mình rồi.

Cô út Chu cười mở miệng: "Chiêu Chiêu trước kia tình tình khoa trương, bây giờ gả vào nhà rồi, cũng không thể tùy tiện như vậy nữa, phải hiếu thảo với trưởng bối."

Đôi lông mày thanh tú của Lương Kim Nhược khẽ nhướng lên.

Nhắc mới nhớ, hồi nhỏ thực ra cô thường xuyên gặp vị cô út Chu này, bởi vì bà ta sau khi kết hôn rồi hơn phân nửa thời gian sống ở Chu gia.

Mỗi lần đều là ch của Lâm Nhạc tquay đây xin lỗi và đón bà ta.

Hồi đó ông cụ vẫn còn sống, liền bảo bà ta về nhà mình mà ở, không có việ gì thì đừng tới đây, bấy giờ bà ta mới giảm số lần đi.

Chờ đến khi Chu Sơ Hành nắm quyền Tập đoàn Trung Thế, bà ta càng không dám tới nhiều nữa.

Tô Nhạc lập tức trầm mặt, sau đó lại khôi phục tươi cười: "Chiêu Chiêu hiếu thảo với tôi nhất, đâu giống với đứa con trai vô tâm kia của tôi."

Lương Kim Nhược thuận thế khoác lấy cánh tay của bà.

Trong nhà này, người thương cô nhất chính là bà.

"Chắc lâu rồi không gặp những người khác nhỉ?" Tô Nhạn nói, Đây là bên đằng ông nội cả của con, gọi chú là được rồi."

Lương Kim Nhược chào hỏi ông nội cả và bà nội của Chu Sơ Hành trước. Hai ông bà cụ tuổi đều đã lớn, chỉ cười ha hả nói tốt.

Sau đó mới là những trưởng bối khác.

Tô Nhạn lại nói: "Hai đứa nhỏ này con đều biết cả, Yến Kinh còn đang ở nước ngoài, chưa có về, Tết năm nay có thể gặp."

"Các con tới thật đúng lúc, thời gian không còn sớm, cố thể ăn cơm rồi."

Ánh mắt của chú hai Chu Sơ Hành vẫn luôn đặt trên người Lương Kim Nhược, đáng tiếc nhìn cả buổi trời, đều không nhìn thấy 2 tỷ trong truyền thuyết.

Dù sao cũng không đến nỗi là chiếc vòng cổ đơn giản trên cổ kia, phải không?

Ông ta không có con, nói đúng ra là không có con hợp pháp, về phần con ngoài giá thú có hay không, Chu gia chỉ ra lệnh cưỡng chế không cho phép có con ngoài giá thú, cho dù có cũng một mực không thừa nhận.

Lương Kim Nhược và Chu Sơ Hành đi ở đằng sau, nhỏ giọng nói: "Sao anh không nói trước với em, đây cũng quá nhiều rồi đó."

Chu Sơ Hành không nhanh không chậm: "Em cũng không phải là chưa từng gặp."

"Em vẫn chưa từng gặp với thân phận là vợ của anh." Lương Kim Nhược nhéo cánh tay của anh, trước đó anh sã cởi áo vest ngoài, chỉ mặc sơ mi.

Người đi ở đằng trước quay đầu lại.

"Vợ chồng son nói lời thì thầm gì đấy."

Lương Kim Nhược lộ ra một nụ cười tươi, trên mặt ửng đỏ.

Chu Sơ Hành thần thái tự nhiên.

Lâm Nhạc và Chu Cảnh trạc tuổi, lén lút chậm lại mấy bước, muốn nghe xem hai người đang nói cái gì.

Lươn Kim Nhược đang suy nghĩ lung tung, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới từ đỉnh đầuL "Nhiều người không tốt à?"

"Tốt chỗ nào?"

Nhiều người thì dễ ồn ào.

Chu Sơ Hành cúi người, "Hôm nay em có thể nhận được rất nhiều bao lì xì."

Lương Kim Nhược ngửi thấy hương gỗ trên người anh, nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Ấy, vậy nhiều người thật sự rất tốt."

Lâm Nhạc và Chu Cảnh đang nghe lén ở đằng trước: "??"

Cái này hợp lý sao?

Hai người bao lớn rồi còn tơ tưởng bao lì xì?



Phòng ăn của nhà cũ cực lớn, là thẩm mỹ ngày xưa của ông cụ, bàn tròn kiểu Trung, bọn họ ngồi lên cũng vẫn còn có chỗ trống.

Lúc này bên trên đã bày biện đầy đồ ăn hình thức đẹp mắt hương vị thơm ngon.

Tô Nhạn với tư cách là mẹ của Chu Sơ Hành, tự nhiên tiếp đón mọi người: "Không biết hôm nay chuẩn bị có hợp khẩu vị của mọi người hay không."

Mấy đứa trẻ chen tới chen lui, cuối cùng Chu Linh Nghi thắng, ngồi ở một bên khác của Lương Kim Nhược: "Anh Sơ Hành, tân hôn vui vẻ nha."

Chu Sơ Hành khẽ cười: "Cảm ơn."

Chu Cảnh không chịu thua kém: "Anh họ, chị Kim Nhược xinh đẹp như vậy, thế mà bị anh cưới mất rồi, hồi nhỏ em cũng muốn cưới đấy."

Chu Sơ Hành rót ly trà, "Ngày trước lúc em mấy tuổi còn muốn cưới cô gái nhà họ Mạnh, anh không ngại nói cho anh Yến Kinh của em biết đâu."

Chu Cảnh: "?"

Lâm Nhạc ở một bên cười trào phúng.

Nhiều người, náo nhiệt, ăn cơm dĩ nhiên không thể ăn không nói ngủ không nói.

Lương Kim Nhược đang tập trung ăn uống, thình lình nghe thấy chú hai Chu ở đối diện hỏi: "Chiêu Chiêu có phải lấy được dự án Thiên Tụy rồi không, chú nhớ trước đây Chiêu Chiêu học hội họa phải không?"

Cô buông đũa xuống.

Lương Kim Nhược khẽ mỉm cười: "Hội họa là hứng thú và sở thích của cháu."

"Còn tưởng cháu sẽ giống với mẹ cháu, coi sở thích thành nghề chính cơ." Chú hai Chu nói: "Sau này không vẽ tranh nữa à?"

Lương Kim Nhược đáp: "Thỉnh thoảng ạ."

Chú hai Chu lại hỏi: "Vậy cháu đột nhiên chuyển sang kinh doanh, bắt đầu sau? Con gái mọi nhà ấy, học nghệ thuật tốt biết bao, còn có thể hun đúc (tài năng, phẩm hạnh tốt)."

Chu Sơ Hành ngước mắt nhìn ông ta một cái.

Chú hai Chu vô thức ngậm miệng lại, nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu lại —— Hơn nữa ông ta vẫn là trưởng bối đấy, sợ cái gì.

Rõ ràng lão đại đã qua đời, Chu gia nên để ông ta quản mới đúng, ai ngờ được ông cụ thế mà lại giao cho Chu Sơ Hành lúc đó vừa mới thành niên.

Ông ta thân là trưởng bối, đỉnh đầu trống trơn chỉ ăn chia hoa hồng.

Hiện giờ chỉ có thể không cam lòng mà nói cho sướng mồm.

"Bắt đầu ạ." Lương Kim Nhược nhìn ông ta ở bên kia bàn, cười tủm tỉm nói: "Vừa nhìn thấy những thứ đó, thì cảm giác thật đơn giản."

Cô chợt hỏi: Chú hai, nghe nói chú đầu tư thất bại rồi. Ôi chao, có cần hỏi thử cháy không, hỏi thử A Hành cũng được, chuyện nhỏ thôi mà."

"......"

Chu Sơ Hành ừ nhẹ một tiếng: "Chú hai không cần ngượng ngùng."

Ngượng ngùng?

Chu Cảnh và Chu Linh Nghi đều không nhịn được cười, sợ mình sẽ cười ra tiếng.

Tính tình của Lương Kim Nhược chưa bao giờ chịu thiệt, bản tính kiêu căng của cô đã sớm bộc lộ rõ ràng ở Chu gia từ mười mấy năm trước.

Sau lần này, chú hai nhà họ Chu đã im lặng.



Ăn cơm xong, người bên phía ông nội cả tán gẫu một lát, đều híp mắt cười tặng quà tân hôn cho Lương Kim Nhược.

Đôi mắt Lương Kim Nhược trong veo, nói ngọt vô cùng.

Lâm Nhạc và Chu Cảnh ở một bên nhìn vô cùng ê răng, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, lễ vật phong phú như vậy, nhưng vẫn còn quá sớm để bọn họ kết hôn, chỉ có thể đợi đến dịp lễ tết.

Cô út Chu ước tính sơ sơ, những thứ này cộng lại đã không ít rồi.

Chờ khi Chu Sơ Hành và ông cụ Đại phòng còn có cánh đàn ông đến thư phòng bàn chuyện, lòng bà ta lúc này lại rục rịch.

"Chiêu Chiêu, trước đây khi cháu chưa về, cô nhìn thấy có bức tranh đã đấu giá 30 triệu." Bà ta che miệng, "Tranh của cháu thì thế nào?"

Lương Kim Nhược khiêm tốn, "Vẫn cứ như thế thôi ạ."

Bây giờ xem ra, 30 triệu lúc đó đối với cô mà nói đã là giá thấp rồi, cô phải nỗ lực đến đơn vị hàng trăm triệu.

"Vậy cháu học nhiều năm như vậy, chẳng phải không có tiến bộ gì sao?" Cô út Chu giả vờ kinh ngạc: "Không nên như vậy nha."

Lương Kim Nhược nhàn nhã đáp lại: "Vẫn có người sẵn lòng sưu tầm."

Ví dụ như Chu Sơ Hành, trộm bức tranh kia đi còn không nói cho cô biết giấu ở chỗ nào.

"Đương nhiên rồi." Tô Nhạn cười ha hả đáp lại: "Tay của Chiêu Chiêu khéo léo như vậy, tranh con bé vữ cho A Hành đặc biệt đẹp."

Lương Kim Nhược giậy nảy mình, suýt nữa bật dậy khỏi ghế sofa.

Cái gì gọi là đặc biệt đẹp? Bà đã xem rồi?

Đã xem tranh bán khỏa thân cô vẽ cho Chu Sơ Hành rồi?!

Đúng lúc mọi người trên lầu đi xuống, Chu Sơ Hành nghe thấy câu này, cũng nhíu chặt mày, quan sát thần sắc của mẹ một lát, thoáng yên lòng.

Lương Kim Nhược nhìn về phía anh.

Chu Sơ Hành khẽ lắc lắc đầu.

Nhận được đáp án khẳng định này từ anh, Lương Kim Nhược thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là dì Nhạn đang chém gió thay cô.

Tô Nhạn quả thực chưa từng nhìn thấy bức tranh kia, nhưng bà đã hỏi Chu Sơ Hành.

Lúc đó anh chỉ nói một câu rằng vẽ rất đẹp.

Ánh mắt anh cao như vậy, đã nói đẹp, vậy chắc chắn không sai.

Mẹ của Chu Yến Kinh bên Đại phòng đi ra hòa giải: "Thật sao, vẽ cho A Hành, chúng ta có thể xem thử không, vẫn chưa từng thấy đâu."

"Phải đó phải đó."

Trái tim của Lương Kim Nhược lại nhấc lên.

Tô Nhạn nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn Chu Sơ Hành vừa mới đi qua: "A Hành, tranh Chiêu Chiêu vẽ cho con đâu, đừng giấu nữa, lấy cho thím của con với mấy người khác thưởng thức đi."