[Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân

Chương 39: Tôi của hiện tại



Cũng chả có gì nhiều lắm để kể.

Hôm nay chúng tôi lại nói những câu chuyện vu vơ để gợi lại cái quá khứ. Bạn đừng nhầm, chúng tôi học khác trường và cũng chả liên quan gì đến nhau cho đến khi học cấp 3 và nó ngồi kế bên cạnh tôi.

Nó mập và tôi cũng thế. Nó giỏi Lí Toán Hoá và cái môn Anh chết tiệt thì tôi lại ngược lại. Văn sử địa lúc nào cũng hơn nó. Nó bực lắm. Nó bảo: " tao éo hiểu tại sao trong khi tao chăm chú nghe giảng và ghi chép cẩn thận mà vẫn không trả lời được câu hỏi khó của cô, còn mày trong khi đó nằm ườn ra đọc truyện rồi bấm máy xoèn xoẹt mà vẫn trả lời được dù không nghe giảng."

Đặc biệt đấy nha cưng.

Tình cờ hai đứa ôn lại chuyện lớp 10.

Nó bảo ngày đó tôi dễ thương lắm. Trắng, học giỏi mà lại ít nói, ai như bây giờ. Điên điên phát sợ, rồi lại đen nhẻm. Nhìn tôi nó bảo nó nhớ mái tóc dài nâu của tôi mà bây giờ thì nó chỉ ngang vai và cũng chả đủ để cho nó nghịch nữa. Thêm nữa là hay buồn.

Nó bảo tôi khác. Quá khác. Chả lẽ vì ai đó.

Đúng. Không sai.

Cắt tóc ư??? Chả có đứa nào lại tự động cắt mái tóc của mình ngang vai rồi mái bằng rồi son phấn như tôi đâu nhỉ?? ( phấn rôm cho có mùi ở người, nô ở mặt).

Bạn thấy đấy. Nó bảo lạ. Ừ thì lạ.

Tôi cũng không hiểu sao mình lại vậy. Chỉ là làm theo cảm hứng thôi. Quan tâm chi cho mệt đúng không?

3 năm rồi, cậu có nhớ tôi không?

Tôi chả nhớ cậu nhưng tôi muốn gặp cậu. Vậy đấy.

Cậu còn ổn không? Tình đầu đẹp.