Tân Nương Của Thành Hoàng - Hoa Hạ Đệ Nhất Thiên Sư

Chương 4



10

Bạch Khưu do dự nói: "Khương tiểu hữu, ba cơ hội đã trôi qua. Thế cục biến đổi của địa mạch đã không thể ngăn cản. Giờ đã vượt quá khả năng của con người.”

"Tạm được, tôi sớm đã đoán được rồi." Tôi nhìn về phía Lưu đạo trưởng. "Thực ra ông đã làm rất tốt. Chỉ là bỏ sót vận thế của Trương gia. Muốn từ địa mạch tách ra huyệt linh, tự nhiên cần phải trả giá."

"Trương Phụng Dần, tôi hỏi ngài, nếu định huyệt cần vận thế của tất cả mọi người trong Trương gia trong vòng hai mươi năm, ngài có nguyện ý không?"

Tộc trưởng Trương gia, Trương Phụng Dần trầm ngâm một lúc: "Tất cả mọi người sao?"

"Sinh ra rồi hay chưa sinh ra đương nhiên đều tính. Đừng tìm lỗ hổng. Phải biết, Thiên gia khó lừa. Nếu ngài không tiếc, vậy thì tìm lại huyệt linh hiện có cũng không phải là vấn đề lớn."

Cháu trai của Trương Phụng Dần nói: "Ông nội, con cháu có phúc đức của con cháu. Nói về vận khí vốn dĩ là hư vô. Chúng ta tự lực cánh sinh, đi ngay, ngồi thẳng, cho dù vận khí thấp cũng không sao. Ngược lại là nhà thờ tổ của chúng ta, từ thời tằng tổ phụ trở đi, chúng ta đã sống ở đây rồi. Nơi này có quá nhiều kỷ niệm của cả nhà, chúng ta đều không nỡ rời đi."

Những người khác trong Trương gia cũng đồng thanh tán thành. Trương Phụng Dần nghe vậy cười cười: "Cũng đúng. Đường đi ở dưới chân. Nếu như Khương thiên sư có thể dùng vận khí của chúng ta để đổi lấy sự bình an cho nhà thờ tổ thì chúng ta nguyện ý."

"Có thể hiểu được điều này thì cũng không phải là hồ đồ."

Gậy mù gõ nhẹ, mỗi một lần gõ đều như đang cộng hưởng với địa mạch.

Chu Ôn Thôn: "Đây là đang làm gì vậy?"

Lưu đạo trưởng nghi ngờ: "Cổ thư ghi lại, trong phong thủy nhất mạch, người có thâm niên có thể tạo ra biến đổi của địa mạch, thay đổi tự nhiên. Từng có một tiền bối tiến được rất xa trên con đường này. Pháp khí của ông ấy tên là..."

Như thể đã nghe thấy lời của Lưu đạo trưởng, gậy mù tự nhiên tỏa ra khí thế càng mạnh mẽ hơn, bám lấy địa mạch mịt mờ không buông.

"Định sơn." Tôi nói nhỏ một câu.

Gậy định sơn từ địa mạch liên miên tách ra một dòng chảy qua nhà thờ tổ Trương gia.

Địa mạch vẫn còn muốn phản kháng. Tôi dẫm một chân xuống đất, ngay lập tức sự rung động dưới lòng đất biến mất.

Dưới sự chú ý của mọi người, cây ngân hạnh đột nhiên từ màu vàng khô héo trở lại màu xanh lá.

Không có bước đi thừa thãi nào, Chu Ôn Thôn ngẩn ngơ nhìn: "Đây, vậy là thành công rồi sao? Không cần tính toán gì cả?"

Đàm đạo trưởng sửng sốt nói: "Trên thế gian có một loại người tinh thông phong thủy xem tướng, lại có thể cầu phúc dẫn động long mạch, thiên phú trời ban, thường chỉ cần ba năm là có thể học được những kiến thức mà người khác cả đời cũng không hiểu được."

Chuyện đã giải quyết xong. Tôi dẫn theo Thôi Trạch Tứ bước đi thật ngầu: "Huyệt linh đã định. Tuy rằng vận khí hai mươi năm tới đều đã tiêu tan. Nhưng cậu bé kia nói đúng. Mưu sự tại nhân. Mọi người hãy tích cực làm việc thiện, đoàn kết một lòng, không dựa vào những thứ này cũng có thể trở nên tốt hơn.”

Lưu Đạo trưởng tỏ ra rất phấn khích, hoàn toàn không cảm thấy mình đã thất bại: "Thiên sư, cuối cùng Hoa Hạ đã xuất hiện một thiên sư nữa rồi!"

Ông ta già nua, nước mắt giàn giụa, lẩm bẩm: "Trời phù hộ cho Hoa Hạ!"

Thôi Trạch Tứ tò mò hỏi: "Thiên sư khác gì với những người khác, sao lại khiến ông ấy kinh ngạc vậy?"

"Khác gì? Tôi cũng không biết. Có lẽ chỉ thông minh hơn một chút thôi."

Thông minh như tôi, làm sao có thể so sánh với họ được.

Trương gia mời khách ăn cơm. Tôi được tôn làm thượng khách, ngồi ở vị trí trung tâm.

Bạch Khưu: "Khương Thiên sư, dám hỏi ngài xuất thân từ môn phái nào?"

Chu Ôn Thôn: "Ngài thật sự là thiên sư sao? Có thể xem bói giúp tôi được không? Sư phụ tôi luôn nói rằng việc kết hợp phong thủy với công nghệ không đáng tin cậy. Tôi muốn xem thử có thể thành công được không."

"Phát triển công nghệ là kế sách cường quốc. bổn thiên sư tin tưởng ông. Đúng rồi, có thể thuộc lòng giá trị cốt lõi của Xã Hội Chủ Nghĩa không? Hãy đọc trước mặt mọi người đi." Tôi nói vài câu qua loa, nhưng tay thì không rảnh.

Tuy nhiên, con trai cả của Trương Phụng Dần lúc này đã trở về, còn cười nói rằng đã mời một vị khách quý.

Tôi uống một ngụm rượu gạo, nhìn ra ngoài đại sảnh, một người đàn ông toàn thân bao phủ trong khí tức màu vàng đỏ hiện lên trong mắt tôi.

Ồ ối.

Trì Chúng.

"Nấc", tôi vội vàng đứng dậy, trùng hợp thay, lại đụng mặt Trì Chúng.

"Khương Ly?" Trì Chúng nghi hoặc.

"Anh Trí, em xin lỗi."

"Đây là sư phụ của em. Em sợ anh sẽ thấy đây là mê tín dị đoan, nên em luôn không dám nói với anh. Trì Chúng, anh có giận em không?"

“Đồ đệ trời ban” của Bạch Khưu:?

11

"Học phong thủy có khó không? Tôi cũng biết một số bậc thầy phong thủy. Biết được rằng đây đều là những công phu mài dũa, đọc sách không biết bao nhiêu cho kể. Mà đôi mắt của em... liệu có cảm thấy khó khăn không?"

Sau bữa tối, Trì Chúng và Trương gia hoàn thành việc bàn bạc và cùng tôi rời đi.

Giọng điệu của anh ấy rất bình tĩnh, nhưng nghe có vẻ rất quan tâm. Nhưng càng như vậy, tôi càng cảm thấy áy náy.

Chúng ta tốt xấu gì cũng là một ông chủ lớn, sao có thể mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi. Nhất định phải có khả năng phân biệt, phải không?

Liếc mắt thấy chiếc vòng tay may mắn trên cổ tay trái của anh ấy, tôi không nhịn được mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh Trì, em cứ nghĩ anh sẽ thấy chiếc vòng tay của em không đáng tiền nên không đeo."

Tài xế nói: "Khương tiểu thư, Tổng Giám đốc rất thích chiếc vòng tay cô tặng. Kể từ khi đeo nó thì tôi chưa thấy ngài ấy tháo ra bao giờ."

Trì Chúng im lặng không nói gì.

Tôi ngạc nhiên: "Anh Trì, sao anh không phản bác? Em thường nghe trên tivi những tình tiết tương tự, không phải lúc này nên phản bác lại một chút sao?"

Trì Chúng nhìn vào chiếc vòng tay, có vẻ hơi thắc mắc: "Tại sao phải phản bác? Tôi thực sự rất thích."

Dù không thể nhìn thấy ngũ quan và ánh mắt của anh ấy, nhưng má tôi vẫn đỏ ửng vì những lời này.

Tôi lẩm nhẩm trong lòng vài câu khẩu quyết phong thủy mới có thể bình tĩnh lại.

Hai tuần sau, vào buổi trưa. Chỉ còn lại Hoàng Nguyệt Hoa trong ký túc xá. Cô ta đang thu dọn đồ đạc, thấy tôi từ căng tin trở về, cô ta bèn cười gượng: "Khương Ly, tôi còn tưởng cậu đi làm thêm."

"Sao vậy?"

Hoàng Nguyệt Hoa khuyên nhủ: "Thực ra Khương Dung cũng không tệ. Chúng ta nhà nghèo như vậy, có một công việc nhẹ nhàng để giảm bớt gánh nặng cho gia đình đã rất tốt rồi."

Tôi lắc đầu, không muốn nói chuyện.

Ký túc xá trở lại yên tĩnh. Sau nửa tiếng, Hoàng Nguyệt Hoa xuống lầu lấy trà sữa, còn đặc biệt cho tôi một ly: "Khương Ly, vừa rồi là do tôi nhiều lời. Ly trà sữa này coi như là bồi thường."

Cô ta nhìn chằm chằm, treo một nụ cười gượng gạo.

Tôi thở dài trong lòng, nhận lấy trà sữa, cắm ống hút, nếm thử.

"Không có gì, đừng để ý."

Nét mặt Hoàng Nguyệt Hoa giãn ra, quay trở lại chỗ ngồi và không biết đang gửi tin nhắn cho ai.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Từ khi đi đến lớp, có rất nhiều người chỉ trỏ bàn tán về tôi.

Thỉnh thoảng lại có câu "Thì ra Khương Ly là người như thế. Thật sự không thể nhận ra.", "Có thể có ẩn tình gì không", "Có thể có ẩn tình gì chứ. Không phải là do cô ta làm chuyện thiếu lương tâm sao".

Ban đầu tôi định dùng tay để tính toán, nhưng nghĩ lại thì không cần tốn sức, liền lịch sự hỏi người bạn bên cạnh.

Người bạn đó bị dọa sợ, một lúc lâu mới nói: "Khương, Khương Ly, nhân viên ở triển lãm phát video ngắn. Nói cô kiêu ngạo, nhận tiền nhưng lại cả ngày không xuất hiện."

"Còn có người tung tin rằng đây là công việc làm thêm do cậu nhờ Khương Dung xin được. Nhưng..."

Tôi lập tức hiểu ra: "Nói mình vô ơn, lãng phí cơ hội, khiến người đáng lẽ cần việc làm lại không có thu nhập. Còn có, nói mình xảo quyệt lười biếng, cậy thế bắt nạt người."

Bạn học trầm ngâm một lúc: "Câu cuối cùng thì không có."

Sau khi cảm ơn, tôi không chút lo lắng mà nằm xuống bàn, bắt đầu suy nghĩ xem ăn gì vào buổi trưa.

"Khương Ly, cậu không đi giải thích sao? Mình thấy cậu không phải là người như vậy."

Tôi cười cười: "Cảm ơn."

"Như một lời cảm ơn, cậu có một người bạn thân trong game không? 'Cô ấy' thực ra là con trai, làm vậy chỉ để tiếp cận cậu. Hơn nữa, cậu còn biết người này."

Cô ấy lúc này thì ngạc nhiên đến không nói nên lời, chỉ để lại thân hình cứng đờ của một nam sinh ở bàn sau.

"Không cần cảm ơn."

Liếc mắt nhìn nam sinh kia: "Xin hãy gọi tôi là Khương Lôi Phong *."

*Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒): là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng và nhân dân Trung Quốc.

Trên đường đi ăn trưa, càng ngày càng có nhiều người nhìn tôi.

Thêm vào đó, dư luận trên mạng cũng còn phiến diện, như thể một thùng thuốc nổ bị châm ngòi, đột ngột phát nổ.

Châu Hinh và Khương Dung đến gặp tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ không.

“Khương Ly, nhìn thấy chưa? Chỉ có mình Dung Dung tốt bụng muốn giúp cô. Cô còn luôn cau có.”

Khương Dung bộ dang bạch liên hoa: “Tôi có thể nhờ anh trai tôi giúp đỡ. Nhưng sau này cậu phải đi làm đúng giờ. Chúng ta đều là bạn học.”

Nghe thấy những lời này, tôi liền nhìn cô ta: "Cùng là bạn học ư? Vậy là tôi đã xin cô cho tôi một công việc à? Hay là tôi đã xin cô mua chuộc nhân viên phòng triển lãm để quay video? Hay là tôi đã xin cô, rõ ràng có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng lại chọn cách nhờ người dập tắt tin đồn, đổ lỗi cho tôi?"

Tôi cười và nói: "Đây chính là logic của một kẻ giả tạo sao? Thật là mở mang tầm mắt cho tôi."

Khương Dung đột nhiên thay đổi biểu cảm. Châu Hinh không hiểu "giả tạo" là gì, vậy để tôi nói rõ

Tôi đang định mở lời, thì Khương Dung đã kéo Châu Hinh đi rồi.

Tuy nhiên, khi rời đi, cô ta vẫn tỏ ra ủy khuất:

"Tôi biết cậu vì sao luôn không thích tôi. Nhưng không sao, cậu có thể tìm tôi bất cứ khi nào cậu cần giúp đỡ."

Tôi không khỏi gật gù tán thưởng.

So với những thủ đoạn nhàm chán kia, thì diễn xuất của một cô nàng trà xanh ngây thơ vẫn đáng khen hơn.

Trên mạng xã hội, những câu chuyện về tôi vẫn đang hot rần rần. Bởi vì Đại học Kinh Hải vốn đã là một thương hiệu, lại thêm có người ở đằng sau lửa cháy thêm dầu *.

* lửa cháy thêm dầu (推波助澜): thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng thêm.

Lương Quý Thanh gọi điện đến:”Tiểu tiên sinh, chuyện này tôi có thể giúp được.”

Lưu Bôn:”Đại sư.”

Phương Hải Toàn:”Ai dám bắt nạt sư phụ, chính là bắt nạt cả nhà ta!”

Liên Vận:”Chúng chết chắc rồi.”

Ngoài ra, Tống Tất Thành, Trương Phụng Dần, Lưu đạo Trường cũng gọi điện đến, hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.

Tôi tất nhiên là một lòng cảm ơn, đáp lại một câu “Chuyện nhỏ, không tính là phiền phức.”

Điện thoại của Trì Chúng đến hơi muộn, anh ấy mở lời: “Xin lỗi, tôi đã điều tra rồi. A Ly, em có sao không?”

“Có chuyện.” Tôi trả lời rất dứt khoát.

“Em nhớ anh.”

Cũng như công đức nghiệp chướng trên người anh vậy.

Giọng nói của Trì Chúng dịu dàng: “ Anh hiểu rồi.”

Anh ấy lại nói chuyện với tôi một lúc nữa, xác nhận tôi đang vui vẻ, rồi mới cúp máy.

Không lâu sau, nhiệt độ về chuyện này trên mạng đã giảm xuống đột ngột. Nhưng bên này đang dập lửa, thì phía Khương Dung dĩ nhiên không quên châm thêm dầu vào.

Trong lúc đó, Chung Kiêm Hà an ủi tôi, bảo tôi đừng vội, và tự mình dùng nick để đối đầu với quân địch trên mạng.

Chỉ dựa vào cô ấy thì đương nhiên là không đủ.

Thôi Trạch Tứ còn định trực tiếp đi tìm chủ của ứng dụng video ngắn này để khóa thẻ.

Trong lúc mọi người đều hiểu lầm.

Video của Lâm Gia xuất hiện. Chị ấy chỉ vào "Vẻ đẹp hai nghìn năm " phiên bản thay thế mới nhất, cũng như hợp đồng, doanh số bán hàng và đánh giá, rồi nói: "Tôi không biết ai đang cố tình bôi nhọ Khương Ly. Nhưng với tư cách là người nắm giữ bằng sáng chế của dòng sản phẩm "Vẻ đẹp hai nghìn năm " và sở hữu 70% lợi nhuận, tại sao em ấy lại đi cầu xin Khương Dung cho em ấy việc làm?"

"Làm thế nào mà công việc hai nghìn tệ của Khương Dung lại có giá trị hơn? Một đồng có thể chia làm mười phần?"

“Hơn nữa, tôi nghe Khương Ly nói, em ấy không hề đăng ký làm thêm, cũng không biết ai đã dùng thông tin cá nhân của cô ấy để đăng ký.”

Gần đây, Lâm Gia rất bận. Ngoài việc giúp tôi ký vài hợp đồng, chị ấy luôn tập trung nghiên cứu "Vẻ đẹp hai nghìn năm".

Gia đình chị ấy đã hoạt động trong ngành mỹ phẩm hơn 20 năm, luôn là thương hiệu hạng hai, có đủ nguồn lực, chỉ thiếu cơ hội.

Lần này, chị ấy mang mọi thứ về nhà, nhanh chóng thuyết phục gia đình đồng ý sản xuất gấp dòng sản phẩm chăm sóc da này.

Video giải thích của Lâm Gia đã trở thành xu hướng. Đồng thời, sản phẩm "Vẻ đẹp hai nghìn năm" của họ cũng nổi tiếng. Có người nổi tiếng tận dụng cơ hội để đánh giá nhanh sản phẩm chăm sóc da bất ngờ ra mắt này.

Sau đó, tất cả các blogger làm đẹp đều phát cuồng, bắt đầu giới thiệu sản phẩm này trên tất cả các kênh.

"Lợi hại"

"Dùng tốt!"

Trong làn sóng này, ngày càng có nhiều người biết rằng công thức của sản phẩm này là do tôi nghiên cứu.

"Khương Ly, bạn chính là thần của chúng tôi!"

"Ai dám nói Khương Ly không tốt, đó là đang bắt nạt chúng tôi!"

Một lượng lớn người hâm mộ lại xông ra với hàng nghìn lời lẽ, khiến những kẻ tung tin đồn bôi nhọ tôi phải xấu hổ, ước gì có thể đổi cuộc đời của họ.

Tôi đang ở trong ký túc xá, đột nhiên có rất nhiều nữ sinh đến trường, đến khen tôi về "Vẻ đẹp hai nghìn năm", đồng thời hỏi tôi có bí quyết làm đẹp độc đáo nào không.

"Thật là không sai, da của Khương Ly trông đẹp hơn chúng ta rất nhiều."

"Trắng và mịn màng quá. Cứu mạng, tôi cũng muốn như vậy."

"Khương Ly đừng lo, sau này ai dám bắt nạt cậu, chúng tôi sẽ đáp trả lại."

Thật ra ban đầu tôi cũng không bận tâm, chỉ là trò trẻ con thôi.

Tôi nhìn họ, cười tít mắt chia sẻ kinh nghiệm.

Những cô gái yêu thích việc chăm sóc da thì có thể có ý xấu gì chứ!

12

Khương Dung trở về ký túc xá và thấy cảnh tượng như vậy.

Cô ta nhìn với vẻ không hài lòng, nhưng cũng không biết nói gì.

Châu Hinh đã lên tiếng trước, bảo những người khác rời đi. Đây là khu vực riêng tư, đừng ở đây chen chúc.

Khi nhìn thấy Châu Hinh như vậy, họ mới lười quan tâm.Tôi mỉm cười và bảo họ về trước đi. Nếu còn nói chuyện tiếp, Lâm Gia sẽ tìm tôi cà khịa mất.

"Được rồi, chị em ơi, về đi."

"Cắt, đồ chó săn."

"Đừng tưởng người khác không nhìn ra."

"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Trước khi rời đi, họ nói chuyện rôm rả. Không nói thẳng về Khương Dung, nhưng người có tâm thì luôn có thể nghe ra được chút gì đó.

Châu Hinh tức giận đến mức muốn chửi người, nhưng chỉ vừa mới nói ra được một chữ...

Có mấy bạn nữ đi ra khỏi phòng rồi quay lại: "?"

Châu Hinh lập tức không dám nói gì nữa.

Trong phòng, Khương Dung mắt đỏ hoe: "Khương Ly, nếu cậu vì chuyện này mà tức giận, tôi cũng chấp nhận, miễn là cậu có thể vui vẻ."

"Được. Vậy cô cút đi."

Khương Dung: "..."

Hoàng Nguyệt Hoa và Phùng Thúy Thúy đánh tiếng hòa giải: "Đều là bạn cùng phòng, chúng ta còn phải ở chung bốn năm nữa."

"Vậy thì sao?" Tôi gõ gõ gậy mù, "Các cậu bây giờ đang bắt nạt tôi vì tôi không nhìn thấy à?"

Phòng kí túc xá lập tức im lặng, Châu Hinh hít một hơi thật sâu nói: "Cô bây giờ giả vờ yếu đuối như vậy có tác dụng gì. Bình thường cô thế nào ai mà không biết?"

Tôi: "Vậy thì các cậu báo cảnh sát đi."

Tôi cầm gậy mù đi ra khỏi phòng kí túc xá, xuống lầu, ngồi xuống ghế dài bên cạnh bồn hoa.

"Đã như vậy rồi, cô ta chắc hẳn sẽ không nhịn được nữa đâu." Tôi lẩm bẩm một tiếng.

Một mảng màu sắc quen thuộc xuất hiện trước mắt.

"A Ly."

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt của Trì Chúng.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngạc nhiên: "Em biết anh sẽ đến ngay bây giờ, nên em đã đợi ở đây."

Trì Chúng nghi hoặc hỏi: "Em tính ra được sao?"

Tôi lắc đầu, thản nhiên vỗ vỗ ngực: "Nè, trái tim em nói cho em biết mà."

Trì Chúng im lặng không nói gì.

Ngay khi tôi nghĩ rằng mình đã dọa anh ấy sợ, anh ấy mới nói: "Đi dạo đi?"

Anh ấy đưa tay ra, trong sự bình tĩnh có chút không tự nhiên: "Em nắm tay anh thì an toàn hơn."

Những luồng công đức và sát khí vẫn đang chảy về phía tôi, nhưng dường như tôi chỉ có thể nhớ một điều.

Tay anh ấy ấm quá