Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 103



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

******************

Từ phía Lâm Âu nhận được tin tức hương liệu của tiệm Đào Hoa Viên có thể trị liệu thời kỳ xao động, Ryan chóng nhờ thủ hạ đăng nhập quang võng mua.

Chỉ là hương liệu trong cửa hàng Đào Hoa Viên, không phải thời gian nào cũng có hàng.

Ryan một mặt để cho thủ hạ thu mua trên quang võng, một mặt tự mình đăng nhập quang võng, đến cửa hàng xem bình luận.

Nhìn những vị khách đã dùng hương liệu trong cửa hàng trả lời, rất nhiều tin nhắn đều là cảm tạ chủ tiệm chữa khỏi thời kỳ xao động của bọn họ, Ryan cảm thấy mình hẳn là tìm đúng chỗ rồi.

Không quản bao nhiêu tiền, gã sẽ mua được nó.

Bởi vậy Ryan tới đột ngột, đi cũng đột ngột, sáng sớm hôm sau, lão Bạch nhìn Ryan từ phòng đi ra, nói với ông muốn trả phòng, ông còn cảm thấy mình có thể nghe lầm, thẳng đến khi xác nhận lại, mới khẳng định đối phương đúng là muốn trả phòng rời đi.

" Ngài vội vã trở về như vậy, là có chuyện gì sao?"

" Đúng vậy, bất quá là nhờ ngài ở đây mang đến cho ta vận may, cám ơn."

Lão Bạch không rõ khách sạn nhỏ này của mình có thể mang đến cho hắn vận may gì, nhưng đối với loại lời khen ngợi này, ông vẫn là phi thường vui vẻ tiếp nhận.

" Hy vọng lần sau ngài lại đến Thiên Mã Tinh, còn có thể lựa chọn nơi này."

" Được."

Lão Bạch tự mình đưa Ryan ra khỏi khách sạn, đưa mắt nhìn gã rời đi mới cười xoay người trở về.

Ryan rời đi đối với Đồ Lẫm mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, mặc dù gã ở chỗ này cũng không có trực tiếp đạt được thứ gã muốn, cũng thông suốt.

Qua giới thiệu của anh, để cho gã có tiến triển.

Lâm Âu nhìn Đồ Lẫm từ trong phòng Thích Vụ đi ra, liền dừng lại chờ anh.

Đồ Lẫm nhìn hắn, cũng không ngoài ý muốn khi hắn biết ý đồ của mình.

" Lâm Âu. "

" Anh có thể gọi tôi là Lâm Tiểu Tiền, đây là tên của tôi ở đây."

" Tới nơi này lâu như vậy, không muốn nhà sao?"

" Cho nên anh định mang tôi trở về sao?" Lâm Âu nở nụ cười, bỗng nhiên tiến lại gần, " Anh là quân nhân? "

" Rất rõ ràng sao?" Đồ Lẫm đối với lời nói của hắn cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt thoạt nhìn vẫn bình thường như trước.

Lâm Âu lui về khoảng cách an toàn: " Nói như vậy A Thích cũng là quân nhân? "

" Y không nói với cậu chuyện của y sao?"

" Nói qua y có người thích, bởi vì một số chuyện tách ra, người này là anh, tôi biết."

Đồ Lẫm nhếch khóe môi dưới: " Muốn đi xem bên chúng tôi không? "

" Đây là lời mời dành cho tôi?"

" Cậu có thể cho rằng như vậy."

" Nếu tôi không đáp ứng?" Lâm Âu cảm thấy từ điểm này, Thích Vụ cùng đối phương thật không hổ là một nhà.

" Tôi cảm thấy cậu sẽ đáp ứng."

Lâm Âu nhún vai xuống: " Nếu như anh có thể nói Thích Vụ cùng anh trở về, tôi có thể đáp ứng. "

" Được." Đồ Lẫm bỗng nhiên cười rộ lên, bộ dáng tính toán thực hiện được, Lâm Âu thấy thế nhịn không được trợn trắng mắt.

Thích Vụ từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau nói chuyện: " Trò chuyện gì vui vẻ vậy?"

Lâm Âu nói: " Cậu có thể hỏi anh ta."

Thích Vụ nghe giọng điệu này của hắn, cười cười, quay đầu nhìn vào ánh mắt Đồ Lẫm: " Anh đừng khi dễ cậu ấy."

Lâm Âu nghe vậy nhất thời cao hứng ôm lấy Thích Vụ, thè lưỡi với Đồ Lẫm, sau đó cười chạy đi.

" Cậu ta vừa mới nói, nếu như anh có thể động đậy em theo anh trở về, cậu ta nguyện ý đi cùng em."

Đồ Lẫm nhìn ánh mắt Thích Vụ, rõ ràng là muốn y trở về, rồi lại không dám trực tiếp nói ra.

Cẩn thận thăm dò của Đồ Lẫm, làm cho Thích Vụ trong nháy mắt mềm lòng.

Đưa tay ôm lấy cổ anh, tiến lại gần bên môi anh hạ xuống một nụ hôn: " Anh là muốn hắn trở thành hương liệu sư cao cấp đi theo trên tàu sao, dã tâm của anh cũng không nhỏ. "

" Thay vì ở lại chỗ này bị phát hiện mang về, không bằng đi theo chúng ta."

" Nhưng anh đừng quên, gã ta vẫn còn ở trên tàu!"

Thích Vụ với "gã ta" này không nói rõ, Đồ Lẫm cũng hiểu được chỉ Là Tiêu Chinh.

" Vậy thì như thế nào, đó bất quá chỉ là đồ giả."

Thích Vụ cười khẽ một tiếng: " Các người thật sự là tính toán tốt nhỉ, khi nào đi? "

" Tùy theo em."

" Sao anh lại chắc chắn em sẽ trở về như vậy?"

" Anh nhớ em."

••••52Hz•••

Ngày lễ Thú Đản Sinh đang đến gần, Tiêu Chiến gần đây cũng vội vàng chuẩn bị đồ ăn dịp lễ.

Sáng sớm 0520 giúp Tiêu Chiến đem thịt mua về cắt xong đặt ở trên đĩa, cậu bên này đem gia vị đã chuẩn bị xong dùng gạc bọc lại, làm thành gói nguyên liệu.

Sau đó tìm nồi và chuẩn bị kho thịt.

Hoa mai trong sân đã nở hết.

Phóng tầm mắt nhìn lại, là một mảnh rừng hoa mai nở rộ.

Bị hơi nóng của ôn tuyền bao phủ trong đó, tựa như tiên cảnh, đẹp vô cùng.

Hai ngày trước tuyết lại rơi, tuyết đọng trong viện còn chưa kịp dọn dẹp, đình viện nguyên bản hoang vu một mảnh, hiện giờ lại thành một bức tranh sạch sẽ thanh linh.

Gần đến Thú Đản sinh, chuyện quân khu Vương Nhất Bác bên kia cũng tiến vào hồi kết, chuyện lớn nhỏ đều do mấy vị Thượng tướng giúp hắn chia sẻ, ngược lại để cho hắn nhàn rỗi.

Tiêu Chiến nhìn thấy hắn trở về, liền cười hỏi: " Hôm nay sao lại sớm vậy? "

" Ừm, không có việc gì liền trở về, đang làm cái gì, thật là thơm."

" Ướp chút thịt, phải đợi buổi tối mới có, anh đói bụng sao, có muốn ăn cái khác trước không?"

" Không đói, em chậm rãi mà làm." Vương Nhất Bác nói như vậy, tiến lại gần ôm lấy cậu từ phía sau, cằm đặt lên vai cậu, nhìn tiểu Omega của mình bận rộn.

Bị Alpha của mình quấn lấy như vậy, trong lòng Tiêu Chiến ngọt ngào, cũng không giãy dụa mặc cho người này giống như một con gấu bám đuôi ôm cậu.

0520 thấy vậy vô cùng hiểu chuyện rời khỏi phòng bếp, cũng ra lệnh A Nhất A Nhị không được nhìn trộm.

Thời gian tốt đẹp vốn có đã bị hệ thống an ninh cửa lớn truyền đến thông báo phá vỡ: Ngũ điện hạ Tiêu Tán đến.

( Cá: Rồi, một hồi dramu lại đến >_>)

Đột nhiên nghe thấy tên Tiêu Tán, Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, Vương Nhất Bác cảm nhận được khác thường nhẹ nhàng nhéo nhéo gáy cậu: " Không thích người đó, cũng không cần phản ứng. "

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn về phía sư tử lớn vẻ mặt nghiêm túc nói lời này, nhịn không được nhếch khóe môi: " Người ta tới cửa nào có đạo lý cự tuyệt. "

Vương Nhất Bác biết tiểu Omega của hắn nhìn mềm nhũn, nhưng một chút cũng không yếu, nâng cằm cậu lên hôn xuống khóe môi: " Hết thảy đều tuỳ theo tâm tình của em. "

Tiêu Chiến lau sạch nước trên tay: " Để người vào. "

Cậu dứt lời, hệ thống an toàn của cửa chính mở ra, Tiêu Tán như cũ mặc áo lông tơ trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ đi vào.

Khi nhìn thấy Tiêu Chiến đứng trên bục gỗ, Tiêu Tán theo bản năng nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau cậu, sau đó nói: " Tứ hoàng huynh, hôm nay ngươi ở nhà một mình sao? "

" Ngũ đệ đến thăm, không phải vì gặp ta sao?" Tiêu Chiến cười rộ lên, trong khoảng thời gian này được hắn nuôi tốt, sau đó tăng cân một chút, cảm giác suy dinh dưỡng đã không còn, mặt mày đã nở ra, làn da lại trắng, bộ dáng cậu đứng ở chỗ này cười rộ lên đẹp vô cùng.

Làm cho Tiêu Tán nhìn thấy cậu lắc lư tinh thần, trong lòng nhịn không được nổi lên chua xót.

" Tứ hoàng huynh gần đây thoạt nhìn không tồi, cuộc sống cũng thoải mái chứ?"

" Ngũ đệ không cần nói đùa, bên ngoài lạnh, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện. "

Tiêu Chiến nói như vậy, muốn dẫn cậu ta đến phòng khách, đi theo đối phương cùng nhau xoay người, Tiêu Tán theo bản năng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, thăm dò.

" Nguyên soái không có ở nhà sao? "

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cũng không nói lời nào chỉ cười.

Bộ dạng này của cậu, ngược lại làm cho Tiêu Tán mất tự nhiên, trong lòng có chút khẩn trương sợ làm quá rõ ràng, bị nhìn ra, giống như lơ đãng giải thích: " Ta chính là có chút tò mò, nghe nói quân khu bên kia Thú đản sinh sẽ có chút bận rộn, Tứ hoàng huynh có thể cảm thấy Nguyên soái bận rộn công tác xem nhẹ ngươi hay không? "

" Đó là trách nhiệm của Nguyên soái, ta làm sao có thể cảm thấy như vậy." Tiêu Chiến nói xong như vậy, bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Tán, " Ngũ đệ sau này kết hôn cũng phải nhớ kỹ không nên nghĩ như vậy, Alpha đều có trách nhiệm của mình, thân là bạn đời phải ủng hộ nhiều mới tốt. "

Không nghĩ tới sẽ bị Tiêu Chiến giảng dạy, tuy rằng trong lòng Tiêu Tán không muốn, nhưng trên mặt vẫn làm ra bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện, gật gật đầu: " Tứ hoàng huynh nói rất đúng. "

" Ngũ đệ ngươi còn nhỏ, chậm rãi học là được." Tiêu Chiến vẻ mặt suy nghĩ cho cậu ta, chỉ coi như không nhìn thấy đáy mắt Tiêu Tán thoáng hiện lên ghét bỏ.

Ghét bỏ thì có thể thế nào, còn không phải phải ngoan ngoãn đứng ở chỗ này nghe cậu dạy?

Đi vào phòng khách, Tiêu Chiến bảo 0520 rót cho cậu ta một tách trà.

Hương trà dễ ngửi nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Tán: " Tứ hoàng huynh, đây là Nguyên soái thích uống sao? "

" Anh ấy rất thích." Tiêu Chiến dường như không nghe ra sự chờ mong trong lời này của đối phương, đem trà đã rót xong đặt ở bên cạnh Tiêu Tán, " Nhất Bác sở thích khác không có, chính là rất thích uống trà. "

" Là như vậy sao, uống trà tốt, bên ta còn có rất nhiều trà phụ hoàng đưa cho ta, để ngày mai ta đưa tới đây cho Tứ hoàng huynh nếm thử."

" Vậy thật sự là cám ơn Ngũ đệ."

" Tứ hoàng huynh không cần khách khí." Tiêu Tán thấy đối phương không nghe ra ý tứ của mình, trong lòng nhịn không được vui vẻ, uống một ngụm trà trong chén, hương trà nhàn nhạt ở trên đầu lưỡi, mang theo vị ngọt, làm cho ánh mắt cậu ta không khỏi sáng lên, " Tứ hoàng huynh, trà này thật sự là trà ngon. "

" Bất quá là tùy tiện mua trên mạng, không được như lời này của ngươi."

" Tứ hoàng huynh khiêm tốn."

Tiêu Chiến nhìn ra sự khác thường của cậu ta, nhưng không có ý mở miệng muốn hỏi, tựa như căn bản là không phát hiện ra, tự mình uống trà.

Diễn nửa ngày, thấy Tiêu Chiến cũng không có phản ứng gì, đáy mắt Tiêu Tán thoáng hiện lên một tia xấu hổ cứng ngắc, sau đó nói: " Nhìn tình cảm của Tứ hoàng huynh cùng Nguyên soái tốt như vậy, ta liền an tâm. "

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn đối phương, trong mắt mang theo khó hiểu: " Lời này của Ngũ đệ có ý gì. "

Tiêu Tán nhíu mày, vẻ mặt không tiện mở miệng: " Ta sợ Tứ hoàng huynh còn đang tức giận chuyện phụ hoàng bảo ngươi thay ta gả tới đây, khi đó ta cũng không có cách nào, hết thảy đều là phụ hoàng an bài, ta phản bác ông cũng không nghe, chuyện này vẫn ghi nhớ trong lòng ta, muốn tìm cơ hội cùng Tứ hoàng huynh giải thích thật rõ. "

" Nếu như là chuyện này mà nói, Ngũ đệ ngược lại không cần lo lắng." Tiêu Chiến cười rộ lên, " Lại nói tiếp ta ngược lại phải cảm tạ phụ hoàng an bài, nếu không phải có phụ hoàng, chúng ta cũng sẽ không gặp được nhau, hiện tại ta rất hạnh phúc, Ngũ đệ cũng có thể thoải mái. "

Tiêu Tán hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Chiến lại không biết xấu hổ như vậy, tú ân ái đến trước mặt người khác giữa ban ngày ban mặt, cái gì thì chúng ta, cái gì liền cảm tạ, cùng Vương Nhất Bác xưng 'chúng ta' cũng xứng sao?

Nước chua trong lòng ừng ực bốc lên, trên mặt Tiêu Tán cũng không dám có nửa phần lộ ra, chỉ có thể cứng rắn cười: " Nghe Tứ hoàng huynh nói như vậy, ta liền yên tâm. "

Hết chap 103.