Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 114



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

***********

Vì mãi ngẩn người nghĩ ngợi chuyện gì đó, trên thắt lưng bỗng dưng bị đôi tay lạnh lẽo ôm chặt Tiêu Chiến mới quay đầu nhìn thấy sư tử lớn tiên sinh đang vòng quanh ôm eo cậu.

Tiêu Chiến cười rộ lên: " Đã trở lại?"

Vương Nhất Bác đặt cằm lên vai cậu, trầm thấp lên tiếng, sau đó giọng khàn khàn nói: " Trên người tôi có mùi vị không?"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, sau đó tiến lại gần ngửi ngửi, chỉ có mùi hoa lan của sữa tắm cậu tự làm: " Không có, rất thơm nha, làm sao vậy?"

Nghe vậy, Vương Nhất Bác cúi đầu uỷ khuấy, cọ cọ trên vai cậu: " Thật sao, vừa rồi ở bên ngoài gặp Tiêu Tán."

Đột nhiên nghe thấy hai chữ Tiêu Tán, Tiêu Chiến nhíu mày xoay người bắt lấy cánh tay đối phương, con ngươi đen lộ ra một cỗ sắc bén: " Cậu ta đối với anh làm cái gì vậy?"

Thấy dục vọng chiếm hữu trong mắt tiểu Omega, tâm tình u ám của Vương Nhất Bác đã được chữa khỏi, khóe môi bật cười đưa tay ôm cậu vào trong ngực: " Tôi là của em, cho dù cậu ta muốn đến điên cũng không có khả năng."

Trái tim được trấn an, Tiêu Chiến đưa tay vòng quanh eo hắn: " Biết vậy thì tốt."

Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu dán vào bên tai cậu nói: " Chiến Chiến, muốn tin tức tố của em."

Hương mật đào ngọt ngào tản mát ra, đem chút ghê tởm trong lòng hắn rửa sạch sẽ.

Đến khi toàn thân đều dính mùi vị của tiểu Omega nhà hắn, Vương Nhất Bác mới hài lòng đi vào trong rửa tay thay quần áo.

Ăn cơm tối xong, Tiêu Chiến đem sữa chua mứt dâu tây đến cho Vương Nhất Bác nếm thử.

Cậu ngồi bên cạnh, dựa vào vai hắn: " Bên hoàng thất có làm khó anh không?"

Cho dù Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác rất lợi hại, thậm chí còn cất giấu bí mật của chính mình, nhưng cậu vẫn sẽ rất lo lắng.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn về phía cậu, con ngươi màu xanh biếc dịu dàng: " Bọn họ không có thời gian."

Những lời này Vương Nhất Bác nói rất chắc chắn, Tiêu Chiến gật gật đầu, không hỏi vì sao, chỉ tiếp nhận lời giải thích của hắn, hơn nữa thập phần tín nhiệm.

Sau khi Tiêu Tán trở lại hoàng cung, trực tiếp đi tìm Tiêu Đỉnh.

" Ngũ đệ làm sao lại chật vật như vậy?"

Áo lông trên người Tiêu Tán lúc ngã xuống dính tuyết, sau khi tuyết tan chảy ướt quần áo, lại cọ lên bùn, làm sao còn có bộ dáng phiêu phiêu như tiên ngày xưa.

Tiêu Đỉnh bảo tùy thị lấy khăn mặt lau mặt cho cậu ta, lại rót trà nóng đưa đến tay, lúc làm những việc này xong, Tiêu Tán vẫn bộ dáng ngơ ngác.

" Không phải đi gặp Nguyên soái sao, hắn để cho ngươi chịu ủy khuất sao?"

Một câu nói trực tiếp làm cho Tiêu Tán đỏ hốc mắt, ôm lấy Tiêu Đỉnh: " Tam hoàng huynh, ngươi nói ta điểm nào không bằng tiểu tiện nhân Tiêu Chiến kia, ta mang theo hương liệu cao cấp đi tìm hắn, hắn cư nhiên bảo ta tự trọng..."

" Tứ đệ nói cái gì?" Tiêu Đỉnh nhẹ nhàng vuốt đầu cậu ta, con ngươi đen lại lộ ra một chút trào phúng.

" Tên đó căn bản không dám mở cửa, ta ở trong xe chờ Vương Nhất Bác trở về." Tiêu Tán ủy khuất buông tay ra, lau nước mắt trên khóe mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Đỉnh, " Tam hoàng huynh, ngươi nói kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, ngươi nói Nguyên soái hắn có phải bởi vì không thể cùng tiểu tiện nhân tách ra, cho nên mới không dám tiếp nhận ta?"

" Ngũ đệ nghĩ như vậy là đúng rồi, dựa theo địa vị hiện giờ của hắn, trong lúc kết hôn cùng ngươi truyền ra scandal cũng không dễ nghe, ngươi suy nghĩ cho hắn như vậy, ủy khuất chính mình, hắn làm sao lại nhìn không thấy, đừng khóc, đói bụng sao? Tam hoàng huynh sai người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi?"

Được Tiêu Đỉnh khẳng định an ủi như vậy, Tiêu Tán lập tức cười rộ lên: " Vẫn là Tam hoàng huynh đối với ta tốt nhất."

Cùng Tiêu Đỉnh bên này dùng bữa, lại nói một hồi, Tiêu Tán lúc trở lại tẩm cung tâm tình đã hoàn toàn tốt.

Thậm chí còn có thể sau khi tắm rửa đăng nhập vào quang võng, khi nhìn thấy khu tin tức có đề tài hôm nay chính mình xuất hiện ở phủ Nguyên soái, Tiêu Tán tự ngược bấm vào. Nhìn những người nói cậu ta cùng mẫu hậu đều là tiểu tam, nói huyết thống của cậu ta không thuần khiết, nói cậu ta so ra kém Tiêu Chiến... Tiêu Tán nhìn xuống, chỉ cảm thấy những người này đều bị vẻ bề ngoài yếu ớt của Tiêu Chiến lừa gạt, nhưng gạt người ai mà không biết?

Tiêu Tán: Không nghĩ tới hôm nay lầu đề tài lại có liên quan đến ta, hôm nay nguyên bản là đi xin lỗi Tứ hoàng huynh, còn cố ý chuẩn bị hương liệu cao cấp, nhưng có thể thời cơ đi không đúng...

Bất quá không sao, chờ Tứ ca hết giận ta lại đi là được rồi, mọi người không cần hiểu lầm, ta đối với Nguyên soái các hạ chỉ là kính ngưỡng kính trọng, thử hỏi đối mặt với Nguyên soái, ai sẽ không sùng bái hắn^_^

Để cho mọi người hiểu lầm thật sự rất xin lỗi, a, không còn sớm, mọi người phải sớm nghỉ ngơi một chút, vung tay chúc ngủ ngon ~ [Ảnh]...

Ảnh là gương mặt nghiêng của Tiêu Tán, Omega vừa mới ra khỏi phòng tắm, trong trắng hồng hồng, vừa mềm vừa xinh đẹp, cảm giác thuần khiết cũng đặc biệt hấp dẫn người khác.

Quả nhiên phối hợp với hình ảnh, lập tức hấp dẫn rất nhiều người chú ý ——

[ Ngũ điện hạ thật xinh đẹp a, a a a, tôi muốn làm nhan khống của Ngũ điện hạ! ]

[ Ai nói Ngũ điện hạ không đẹp bằng Tứ điện hạ, nhan sắc này so ra kém Tứ điện hạ sao, mẹ nó ngươi đang đùa ta? ]

[ Một cỗ hương vị hoa sen, Ngũ điện hạ chúng ta hương vị tin tức tố là cái gì nhỉ, không phải là bạch liên hoa chứ? ]

[ Hình như là chuối? ]

[ Thì ra là chuối nha, thiếu chút nữa cho rằng là bạch liên hoa, nhìn câu kia kìa, chờ Tứ ca hết giận ta lại đi, thiếu chút nữa nhìn mà nôn, làm tiểu tam tố chất tâm lý thật sự mạnh, không bội phục không được, dù sao cũng là di truyền, không thể so sánh được! ]

[ Chậc, tôi phát hiện có vài người chính là suy nghĩ quá nhiều, Ngũ điện hạ cố ý vì chuyện trong yến hội mà đi xin lỗi, còn có thể bị các ngươi xuyên tạc thành như vậy, không thể thiện lương một chút sao? ]

[ Phía trên có vài người, tôi thật hoài nghi các ngươi chính là đang ghen tị mỹ nhan của Ngũ điện hạ! ]

[ Khu tin nhắn này thủy quân vượt quá tiêu chuẩn, quả thực là hôi thối, mọi người rút đi, không nên cho bọn họ ánh mắt, đừng để cho bọn họ nhân cơ hội tìm cảm giác tồn tại! ]

[ Đại biểu lớp đến phân tích đoạn này cho các cậu, đầu tiên là đi xin lỗi nhưng mang theo hương liệu cao cấp, mọi người đều biết Tứ điện hạ tuyến thể bị tổn thương, chế tác không được hương liệu, cho nên Ngũ điện hạ mang theo hương liệu, vì nhắc nhở Tứ điện hạ điểm này, có thể nói phi thường ác độc. Tiếp theo là đi xin lỗi, nhưng thời cơ không đúng Tứ điện hạ còn đang tức giận, ngay cả cửa cũng không mở, hắn thất lễ nhưng ta không trách hắn, ta độ lượng bao nhiêu nha. Cuối cùng ta đối với Nguyên soái chỉ là đơn giản kính trọng kính ngưỡng, Nguyên soái như vậy các ngươi liền dám nói không sùng bái đi, các ngươi muốn nghĩ bẩn còn đến trách ta. Ta không so đo với các ngươi, ta muốn đi ngủ sớm dậy sớm trở nên xinh đẹp, hì hì hì hì...!! ]

.....

Sau khi nhận được tin tức từ Thích Vụ, Tiêu Chinh trở về vẫn luôn cân nhắc thân phận Q, thông qua phỏng đoán của gã, càng cảm thấy Q này hiềm nghi lớn nhất là Tiêu Khải.

Bởi vì bất luận phân tích từ góc độ nào, chỉ cần gã biến mất, Tiêu Khải đều là người trực tiếp được lợi.

Chỉ là làm cho gã thật không ngờ chính là, Tiêu Khải không biết từ lúc nào lại có thể gạt được tất cả mọi người xây dựng ra một đội quân được huấn luyện bài bản như vậy.

Về phần mục đích, cũng không khó đoán.

Trong dòng sông lịch sử của Đế quốc, cũng không phải không có vương tử vì vị trí đó mà phát động chiến tranh.

Chắc chắn cho rằng chủ mưu đằng sau quân đội này chính là Tiêu Khải, Tiêu Chinh quyết định nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.

Bất luận như thế nào, gã đều phải trở về tinh cầu thủ đô, gặp mặt phụ hoàng, chỉ cần gac trở về âm mưu của Tiêu Khải sẽ bại lộ.

Mấy ngày nay mỗi đêm sau mười giờ mới có thể tan tầm, buổi tối gã to lớn không đợi được gã cùng nhau tắm rửa, chỉ có thể thừa dịp nghỉ ngơi giữa giờ tới tìm Tiêu Chinh nói chuyện.

Tiêu Chinh nhìn như rất không muốn phản ứng với tên này, nhưng kỳ thật mỗi lần đều có thể thu được không ít tin tức hữu dụng từ gã ta.

Tiêu Chinh dựa vào tường nghỉ ngơi, bả vai bị khoác lên, quay đầu nhìn gã to lớn, nhướng mày, hỏi gã ta có việc gì không.

Gã to lớn cười đưa hàm răng trắng về phía hắn: " Hey, gần đây như thế nào, thích nghi được chưa, cơ thể vẫn còn ổn chứ?"

Tiêu Chinh gật đầu, thoạt nhìn cũng không muốn nhiều lời.

" Ngươi biết không, chúng ta sắp đến Song Tử Tinh, đến đó nếu may mắn, chúng ta có thể xuống tàu để hóng gió, sau đó có thể ăn đùi gà, chỉ cần suy nghĩ thôi có phải là rất vui không?"

Vẻ mặt gã háo hức muốn thử, nhưng Tiêu Chinh lại bắt được trọng điểm trong lời nói của gã, Song Tử Tinh.

Trạm dừng tiếp theo đang đến.

" Quả thật làm cho người ta động tâm, còn bao lâu nữa mới có thể đến Song Tử Tinh?"

" A, đại khái còn phải ba bốn ngày nữa, bất quá rất nhanh nha."

" Lần này còn có thể đến phiên chúng ta sao?"

" Xem ý tứ Thích lão đại, ta cảm thấy có thể!"

Tiêu Chinh không biết gã ta lấy đâu ra tự tin, nhưng nếu thật sự giống như lời gã ta nói, đây không thể nghi ngờ là một cơ hội khó có được cho gã.

•••52Hz•••

Gần đây Tiêu Khải một mực điều tra là ai đem chuyện ngày Thú đản sinh Tiêu Tán muốn gả cho Vương Nhất Bác tiết lộ ra ngoài, thế nhưng gã tra một vòng, một cái gật đầu cũng không có, thật giống như chuyện này là tự nó chạy ra ngoài vậy.

Bất đắc dĩ lại điều tra Vương Nhất Bác một lần nữa, kết quả cũng không có bất đồng gì so với lúc trước.

Mà Quốc Vương bởi vì không nhận được kết quả, lại đánh mắng gã một trận.

Tiêu Khải đứng trong thư phòng, cúi đầu thừa nhận lời chửi rủa của Quốc Vương, đối với chuyện này, tâm tình phụ hoàng dị thường nóng nảy, Tiêu Khải ít nhiều cảm giác được một chút bất đồng.

Trong tiếng chửi rủa, Quốc Vương đột nhiên dừng lại, đè lại trán co rút đau đớn, nhíu mày: " Ra ngoài, đừng ở chỗ này làm phiền ta!"

Tiêu Khải không dám nói nhiều, xoay người rời khỏi thư phòng.

Hai ngày nay Hội trưởng Công hội hương liệu sư tìm gã thương lượng chuyện khảo hạch hương liệu sư ba năm một lần.

Chuyện này ở Đế quốc rất được coi trọng, chỉ là năm trước không phải Quốc Vương tự mình lo liệu chính là giao cho Tiêu Chinh, năm nay Tiêu Chinh không có ở đây, Quốc Vương hiện tại bộ dáng này cũng vô tâm quản lý chuyện này, liền đẩy cho gã.

Ngược lại cho gã cơ hội.

Tiêu Khải không dám nói nhiều, xoay người rời khỏi thư phòng.