Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 127



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

*********************

Cửa phòng giam giữ Tiêu Khải bị đẩy ra, gã ngẩng đầu, nhìn người đi vào, đứng lên: " Tiêu Đỉnh, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"

Tiêu Đỉnh xách hộp cơm đi vào trầm mặc đi đến bên cạnh bàn, đặt hộp cơm lên bàn, mở ra: " Nhị hoàng huynh hẳn là đói bụng, ăn chút gì đi."

Hiện tại làm sao Tiêu Khải có cảm giác thèm ăn, một tay túm lấy cổ áo Tiêu Đỉnh: " Ngươi cố ý có phải hay không? "

" Nhị hoàng huynh rốt cuộc đang nói cái gì ta nghe không rõ, ta có ý tốt đến đưa cơm cho Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng huynh như thế nào còn mắng ta?" Gã hình như thật sự rất không hiểu, nhưng trên mặt lại không còn vẻ yếu đuối như trước.

Lúc này gã nhìn Tiêu Khải trong mắt chỉ còn lại trào phúng.

Dường như người đối diện là một chú hề không thể lên sân khấu.

Ánh mắt khinh miệt như vậy chọc giận Tiêu Khải: " Tiêu Đỉnh ngươi cố ý, ngươi hãm hại ta! "

Tiêu Đỉnh tựa hồ thật sự rất khó hiểu, cười rộ lên: " Cố ý cái gì, Nhị hoàng huynh không có chứng cớ cũng không được nói lung tung, là ta bảo ngươi đến thăm mẫu hậu sao? Là ta bảo ngươi động đến số lượng Lam Bối của mẫu hậu sao? Hết thảy đều là chính ngươi tự cho mình thông minh, cùng ta cũng không có một chút quan hệ! "

Đẩy tay Tiêu Khải ra, Tiêu Đỉnh xoay người muốn rời đi.

Kết quả lại bị Tiêu Khải bắt lấy rầm một tiếng đặt ở trên cửa: " Ta thật sự là xem thường ngươi, tùy thị trưởng của mẫu hậu bị ngươi mua chuộc, ông ta cố ý nói cho ta biết Lam Bối đối với mẫu hậu dần dần mất đi hiệu lực, dụ dỗ ta nói ra lời gia tăng số lượng. Hôm nay ngươi ở trước mặt phụ hoàng đột nhiên ta hỏi vì sao ở chỗ đó, cũng là diễn cho phụ hoàng xem có phải hay không? "

Tiêu Đỉnh nhìn gã, giống như đang nhìn một đứa trẻ vô lý gây sự: " Nhị hoàng huynh, là Alpha trời sinh mang theo cảm giác ưu việt đã cắn nuốt chỉ số thông minh của ngươi sao? Tất cả phát sinh hôm nay, mặc kệ ta có thật sự dụ dỗ hay không, phụ hoàng đều không thể chứa chấp ngươi, cho dù mẫu hậu chết cùng ngươi không có bất kỳ quan hệ gì, phụ hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Đã như vậy, Nhị hoàng huynh ta khuyên ngươi tốt nhất không nên giãy giụa, có lẽ phụ hoàng thấy ngươi ngoan ngoãn, sẽ buông tha cho ngươi. "

Đưa tay đẩy Tiêu Khải đang ngơ ngác ra, Tiêu Đỉnh mở cửa rời đi.

Tiêu Khải bị lưu lại sắc mặt tái nhợt một mảnh.

Không phải không nghĩ tới khả năng này, gã chỉ là không muốn nghĩ.

Ai bảo lúc Tô Chu chết, chỉ có gã ở đó!

Quốc Vương không thể phát tiết bi thương ra ngoài, chỉ có thể tính trên người gã.

Tựa như Tiêu Đỉnh nói vậy, bất luận gã có phải nói những lời kia hay không, có làm hay không, Quốc Vương sau này nhìn thấy gã sẽ nhớ tới cái chết của Tô Chu.

Gã nghĩ mình xong rồi.

Tiêu Đỉnh trở lại tẩm cung của Tô Chu, liền nhìn thấy Tiêu Tán ngồi xổm trước giường Tô Chu khóc.

Lông mày nhíu lại, đi tới: " Ngũ đệ! "

Tiêu Tán hốc mắt đỏ hoe quay đầu: " Tam hoàng huynh, mẫu hậu như thế nào, sao lại như vậy..." cậu ta khóc đưa tay ôm lấy gã, ủy khuất giống như một đứa trẻ.

" Ngoan, không khóc, Tam hoàng huynh ở đây!"

Tiêu Tán ôm gã, đặt cằm lên vai gã, con ngươi đen nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt cũng không có quá nhiều bi thương, chỉ là ngoài miệng nói: " Tam hoàng huynh, sau này ta sẽ chỉ còn lại ngươi, Tam hoàng huynh sẽ đối xử tốt với ta đúng không?"

Tiêu Đỉnh nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, đưa tay lau nước mắt cho cậu ta: " Đừng khóc, Tam hoàng huynh sẽ đối xử tốt với Ngũ đệ, muộn rồi, để tùy thị đưa ngươi trở về, không phải còn đang cấm túc sao, phụ hoàng hiện tại tâm tình không tốt, đừng để người nhìn thấy ngươi không ngoan."

Tiêu Tán nhu thuận gật gật đầu, sau đó lưu luyến nhìn thoáng qua Tô Chu đang nằm trên giường, theo tùy thị rời đi.

......

Từ trên xe bay xuống, Vương Nhất Bác đi vào con hẻm mưa rơi đen kịt.

Trong ngõ tối phát ra một cỗ mùi tanh của nước mưa, hương vị cũng không quá làm cho người ta vui vẻ.

Trong ngõ nhỏ tối tăm, tràn ngập tiếng mưa rơi ào ào.

Đột nhiên ở cuối ngõ nhỏ, có chút điểm sáng đỏ tươi, mơ mơ hồ hồ, nhìn có chút hư ảo.

Vương Nhất Bác dừng lại.

Đối phương cẩm ô đen giơ trên đỉnh đầu, người trong ô ngậm điếu thuốc, thấy Vương Nhất Bác, khẽ ngẩng đầu lên, nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Vương Nhất Bác nhìn đối phương đem tay kia cắm vào trong ngực, lấy ra một thứ, sau đó ném về phía hắn.

Độ cong xẹt qua, đồ vật mang theo cảm giác hơi mềm rơi vào trong tay Vương Nhất Bác.

Sau đó người kia quay đi và biến mất ở cuối con hẻm.

Vương Nhất Bác nhìn theo đối phương rời đi, xoay người đi ra khỏi ngõ nhỏ, lên xe bay đậu ven đường, biến mất trong đêm mưa không người.

Nghe thấy tiếng hệ thống an ninh truyền đến, Tiêu Chiến bản năng từ trên giường ngồi dậy, khoác quần áo bật đèn lên, đẩy cửa ra nhìn vị Alpha cầm ô đen từ cửa từng bước một đến gần cậu.

Trái tim đang treo hạ xuống, Tiêu Chiến cong mắt: " Đã trở lại."

Cất ô, Vương Nhất Bác đứng ở ngoài cửa, giữ chặt tay cậu vào nhà đóng cửa: " Trên người tôi ướt, chờ tôi thay quần áo đã."

Tiêu Chiến cười nói: " Em đi lấy khăn mặt cho anh."

Không đợi Vương Nhất Bác mở miệng, Tiêu Chiến đã nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Chờ cậu đi ra, Vương Nhất Bác đã mặc quần ngủ xong, phần trên trần trụi có đường cong cơ bắp đẹp mắt, cười với cậu.

Tiêu Chiến đi tới, đặt khăn mặt lên đầu Vương Nhất Bác, giúp hắn lau nước trên đầu.

Không hỏi hắn chuyện gì xảy ra trong hoàng cung, hiển nhiên Vương Nhất Bác trở về với cậu mà nói cũng đã đủ, về phần những chuyện kia đối với cậu cũng không có hấp dẫn gì.

Cổ tay bị nhẹ nhàng bắt lấy, động tác Tiêu Chiến dừng lại, khó hiểu nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng nâu, Vương Nhất Bác cười tiến lại gần khóe môi cậu hôn một cái: " Sao còn không ngủ, chờ tôi sao? "

Tiêu Chiến hai má nóng lên, nhưng không phủ nhận, gật đầu: " Lo lắng cho anh, ngủ không được. "

" Tôi đã trở lại, đừng sợ. Tiêu Chiến, tang lễ chấm dứt, đi xem biển sao trời chân thật không? "

" Được. "

Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy cậu vào lòng, tiểu Omega của hắn cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không hỏi hắn, kiên trì tin tưởng hắn.

Tiêu Khải ở trong phòng chờ một đêm, sáng hôm sau rốt cục đợi được Quốc Vương đến.

Lúc Quốc Vương tiến vào, chú ý tới thức ăn trên bàn, cười khẽ một tiếng.

Tiêu Khải từ trên mặt đất đứng lên, không có khóc như lúc trước, trầm mặc chờ tuyên án.

Đối với Quốc Vương, trầm mặc của gã tựa hồ có chút ngoài ý muốn, ngước mắt nhìn gã: " Xem ra đêm qua đã làm cho ngươi tỉnh táo lại, hiện tại có cái gì muốn nói"

" Con không có hại mẫu hậu."

Quốc Vương nhìn gã, nghe gã nói ra sáu chữ này. Không khỏi lại nghĩ đến trước khi Tô Chu chết, người duy nhất ở đó là Tiêu Khải.

" Lúc y chết, rất thống khổ phải không?"

Quốc Vương ngồi xuống ghế, hôm nay ông tới đây, giống như là muốn tìm một người nói chuyện.

Tiêu Khải không rõ vì sao ông đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu.

" Mấy năm nay bị đau đầu quấn thân, y vẫn rất vất vả, ta biết y đã sớm cũng buông tha, lại bởi vì luyến tiếc ta, vẫn kiên trì đến bây giờ, rất không dễ dàng, nguyên bản tìm được Lam Bối đối với chừng đau đầu có tác dụng, lại không nghĩ tới cuối cùng ngược lại hại y. Mẫu hậu ngươi trước kia rất nhát gan, cũng rất sợ đau, có chút yếu đuối, Omega đều yếu đuối, nhưng y là người yếu đuối nhất mà ta từng gặp qua, ta vì cùng y ở cùng một chỗ, làm rất nhiều chuyện không tốt, ngươi hẳn đều biết. Cho nên hiện tại vì y làm thêm một việc, cũng không có gì không thể, đời này ta từng thiếu nợ rất nhiều người, thứ duy nhất chưa từng nợ chính là y, Tiêu Khải ngươi đi bồi mẫu hậu ngươi đi, ta không muốn y quá cô đơn, có được hay không. "

Nghe mấy chữ cuối cùng, Tiêu Khải trong lòng chấn động, mặc dù Quốc Vương thương lượng với gã, nhưng rất rõ ràng, đây chỉ là thông báo.

" Phụ hoàng, ngài, nghiêm túc sao? Mặc dù đã rõ ràng mục đích của Quốc Vương, nhưng Tiêu Khải vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu này.

Quốc Vương thật tự nhiên cười rộ lên: " Nhị điện hạ không muốn rời xa mẫu hậu, cam nguyện đi theo, hiếu tâm cảm động Thần Thú, Tiêu Khải phụ hoàng vĩnh viễn nhớ rõ ngươi. "

Lời này của Quốc Vương vừa dứt, tùy thị đứng ở ngoài cửa đẩy cửa tiến vào, trên tay đối phương bưng một ly nước.

Tiêu Khải trong mắt hoảng sợ, không thể tin được nhìn Quốc Vương: " Không cần phụ hoàng, không cần... A... ưmmmmmm..."

Lúc Quốc Vương rời đi, Tiêu Khải đã ngã xuống nằm đất.

Ông đứng bên ngoài cửa nhìn vào cơn mưa phùn từ trên bầu trời nghe tùy thị đẩy cửa đi ra: " Bệ hạ, Nhị điện hạ đã đi theo Hoàng hậu trở về Thần Thú. "

" Được, để cho Tiêu Đỉnh cùng làm hậu sự đi."

" Vâng."

Khi Tiêu Đỉnh nhận được tin tức, biểu cảm trống rỗng: " Cái gì?"

Tùy thị rũ mắt dường như cũng không nhìn ra khiếp sợ của gã, tri kỷ nói một lần nữa: " Nhị điện hạ bởi vì chuyện của Hoàng hậu thương tâm quá độ, sáng sớm hôm nay đi theo Hoàng hậu trở về Thần Thú, ý của Bệ hạ là hy vọng Tam điện hạ đem chuyện Hoàng hậu và Nhị điện hạ cùng nhau xử lý."

Tiêu Đỉnh hai tay buông bên cạnh bất giác nắm chặt thành quyền, khắc chế không để cho mình run rẩy, dùng sức đè xuống chấn động trong lòng, gật gật đầu: " Được. "

Sau khi tùy thị rời đi, Tiêu Đỉnh một tay đỡ lấy cái bàn trước mặt, cho dù gã nghĩ Quốc Vương sẽ bởi vì chuyện của Tô Chu, hoàn toàn chán ghét Tiêu Khải, nhưng rốt cuộc thật không ngờ, ông ta sẽ làm tuyệt tình như vậy.

Cái gì thương tâm quá độ đi theo Hoàng hậu, gã một chữ cũng không tin.

Tiêu Khải cũng không phải người như vậy.

Phụ hoàng của gã tàn nhẫn hơn gã nghĩ rất nhiều.

Hết chap 127.