Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 7



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Thần thức sư tử lớn nằm sấp ở cửa nhìn thấy Tiêu Chiến tiến vào liền lui về phía sau nhường đường cho cậu, đôi mắt màu hổ phách trong suốt từ trên mặt dời xuống chén cháo trong tay đối phương.

Hắn ngửi thấy mùi tôm.

Bữa sáng hôm nay có phải là cháo tôm không?

Thần thức sư tử lớn đi theo bên cạnh Tiêu Chiến tới trước giường, sau khi ngồi xuống, lại dùng cái đầu to lông xù cọ cọ chân cậu, sau đó nằm sấp bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, giống như sư tử lớn vừa mới cọ chân cậu căn bản không phải là hắn.

Ngoại trừ cái đuôi vung tới vung lui, tất cả mọi thứ đều trông rất tự nhiên.

Cháo ngọt ngào trơn mịn trôi vào miệng, Vương Nhất Bác cảm thấy thân thể dần ấm lên.

Đút đối phương liên tiếp hai chén cháo thì Tiêu Chiến mới dừng lại, thay hắn lau vết cháo bên miệng rồi đứng lên ra khỏi phòng.

Ngay sau khi cậu rời đi, người đàn ông nằm trên giường mở mắt ra. Vừa rồi trong cháo tôm còn mang theo một mùi mật đào ngọt ngào, lúc này còn lưu lại giữa môi và răng hắn.

Đến phòng bếp, Tiêu Chiến rửa chén sạch sẽ cất đi, chuẩn bị bắt tay giúp 0520 sửa chữa. Cậu từng tìm được hướng dẫn sử dụng cấu trúc của người máy 0520 trên quang võng, đối với việc cải tạo 0520 cũng đã nghiên cứu một phen. Tiêu Chiến cũng không phải không nghĩ tới đưa 0520 đến chỗ thợ sửa chữa cơ khí, chỉ là trước khi đưa đi kiểm tra để bảo vệ sự riêng tư, người máy phải định dạng lại, khôi phục cài đặt, nhưng định dạng lại thì 0520 sẽ không còn là 0520 bây giờ nữa.

Cho nên cậu không nghĩ đến việc cải tạo 0520, chỉ là muốn dùng linh kiện mới thay thế những bộ phận lão hóa kia, mặc dù chương trình 0520 đã rất cũ, hoàn toàn không theo kịp các loại người máy phổ biến trên thị trường hiện nay, nhưng 0520 đối với cậu mà nói giống như một thành viên trong gia đình.

Cậu không quá để ý chuyện chức năng của nó không đủ nhiều, đôi khi phản ứng chậm, thậm chí có thể tắt máy bất cứ lúc nào. Miễn là nó có thể sạc điện và thức dậy một lần nữa, còn lại đều không quan trọng.

Sau khi tìm ra hướng dẫn sử dụng, quá trình đổi mới bộ phận thay thế cũng được miêu tả chi tiết.

Đầu tiên Tiêu Chiến cần giúp 0520 làm sạch bụi bặm trong cơ thể, tuy rằng trong cơ thể mỗi người máy đều có thiết bị loại bỏ bụi bẩn, nhưng sử dụng nhiều năm như vậy 0520 ít nhiều cũng tích tụ một chút bụi.

0520 ngoan ngoãn ngủ đông, mặc cho chủ nhân mở nắp máy của nó, dò xét tất cả mọi thứ bên trong.

Mở thân thể 0520 ra, cảnh tượng so với tưởng tượng của Tiêu Chiến còn tốt hơn rất nhiều, vốn tưởng rằng bên trong 0520 sẽ giống như một máy tính đã sử dụng lâu đời, chỗ xả gió bên trong sẽ có một đống bụi bặm. Trên thực tế, dù có một lớp màn bụi nhưng rất ít, cậu chỉ cần thổi nhẹ là được.

Tiêu Chiến bắt đầu nghiêm túc làm sạch cho 0520, đồng thời cũng quen thuộc với cấu tạo bên trong của nó.

"Chủ nhân, ngoài cửa có khách đến thăm, người đến thăm là Vương Nhất Nguyện."

Đột nhiên nghe thấy hệ thống an ninh nhắc nhở, Tiêu Chiến có hơi sửng sốt.

Vương Nhất Nguyện?

Họ Vương?

Là thân thích trong nhà của Vương Nhất Bác sao?

Cậu nhớ rõ Vương Nhất Bác hình như cùng nhà họ Vương không hợp nhau, lúc này lại đây... Tiêu Chiến không khỏi nghĩ đến là do Tiêu Tán kia lắm chuyện nói linh tinh với bên ngoài.

"Nói với hắn, Nguyên soái đang tịnh dưỡng, không tiện gặp khách."

Tuy rằng Tiêu Chiến nói như vậy nhưng động tác trên tay vẫn dừng lại, nhẹ nhàng sờ sờ thân máy 0520, mặc dù biết lúc này nó không nghe thấy cậu nói gì vẫn nói một tiếng: "Chờ tôi một chút nhé, lập tức trở về ngay."

Khẽ thở dài, Tiêu Chiến cũng không nghĩ đối phương đã cố tình đến tận đây sẽ dễ dàng bị cậu tiễn đi như vậy.

Quả nhiên, hệ thống an ninh lại truyền đến nhắc nhở: "Vương Nhất Nguyện lại thỉnh cầu thăm hỏi."

Lúc này Tiêu Chiến mới mím môi: "Để cho hắn vào."

Ra khỏi phòng, Tiêu Chiến đứng trên thềm gỗ, nhìn tên Alpha trẻ tuổi nam tính mặc đồng phục quân nhân màu đen từ cửa tiến vào. Tuổi của đối phương thoạt nhìn tương tự Vương Nhất Bác, cậu suy đoán không phải anh trai thì cũng chính là em trai của Vương Nhất Bác.

"Tứ điện hạ, nghe nói anh cả đã trở về, ta cố ý đến thăm, không biết hiện tại có thuận tiện vào thăm hay không?"

Hóa ra là em trai.

"Xin lỗi, hiện tại không tiện cho lắm, mấy ngày nay Nhất Bác phải tu luyện."

Sư tử lớn ngồi xổm bên cạnh cửa, đột nhiên đứng lên, cái đuôi buông xuống phía sau nhẹ nhàng giơ lên lắc lắc trên không trung, lỗ tai lông xù trên đầu nhẹ nhàng run lên.

Vương Nhất Nguyện đột nhiên nghe thấy đối phương gọi thẳng tên của Vương Nhất Bác, trong mắt nổi lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên, cười nói: "Không nghĩ tới Tứ điện hạ cùng anh cả tình cảm tốt như vậy, phải biết rằng chính tôi cũng không dám dễ dàng gọi thẳng tên của anh ấy. Đã như vậy, tôi ở chỗ này chờ một lát, thật không giấu giếm, tôi lần này tới đây là yêu cầu trong nhà, nếu tôi không gặp được anh cả, trở về không dễ báo lại, cho nên phiền điện hạ khi anh cả tỉnh lại thông báo cho tôi một tiếng."

Nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt người đối diện, trong lòng Tiêu Chiến lại dâng lên từng trận căng thẳng, cái tên Vương Nhất Nguyện này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Trái tim đập thình thịch liên tục, cậu vốn tưởng rằng uy hiếp lớn nhất là đến từ hoàng thất, hiện tại xem ra nhà họ Vương bên kia cũng không thể bỏ qua.

"Nếu anh muốn chờ ở chỗ này thì tôi cũng không tiện ngăn cản, mời tự nhiên, không tiếp đón được." Tiêu Chiến nhìn gã, ánh mắt cũng không bởi vì những lời của gã mà xuất hiện dao động hay bối rối, dứt lời cậu liền xoay người đi như thật sự muốn để gã ở lại chỗ này chờ đợi.

Chính là Vương Nhất Nguyện không nghĩ tới mình sẽ bị đối xử như vậy, biểu tình có chút cứng ngắc, ai cũng nói Tứ điện hạ yếu đuối vô dụng, ở trong hoàng thất gần như không có cảm giác tồn tại, thậm chí ngay cả tùy thị trong cung cũng có thể khi dễ.

Đây có thật là những gì họ nói, yếu đuối và dễ bị bắt nạt?

Sợ rằng bọn họ có hiểu sai nghĩa của các từ này rồi.

Trong khi Vương Nhất Nguyện vẫn còn hoài nghi nhân sinh, cửa sau lưng Tiêu Chiến chậm rãi mở ra.

Lúc Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh theo bản năng quay đầu nhìn, con ngươi đen láy mang theo bất ngờ và kinh ngạc, cũng may cậu đưa lưng về phía Vương Nhất Nguyện mới không bị bại lộ tâm tình lúc này.

Bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm chặt, cậu nghĩ không ra làm sao Vương Nhất Bác có thể đứng ở đây, rõ ràng chân của anh ấy...

Vị Alpha trước mắt lấy tay vịn cửa, sắc mặt tái nhợt, thân hình cũng có chút gầy gò, nhưng vẫn kiên cường đứng ở nơi đó, giống như một gốc tùng bách trong rừng, cao ngất và cứng cỏi.

Đôi con ngươi màu hổ phách nhẹ nhàng đảo qua trên mặt Tiêu Chiến, cuối cùng lạnh lùng nhìn về phía Vương Nhất Nguyện đang đứng dưới sân cách thềm gỗ không xa.

Lúc này Vương Nhất Nguyện đã không còn hơi đâu mà suy đoán vì sao tính cách của Tiêu Chiến lại có sự tương phản lớn so với lời đồn, rốt cuộc người nào mới là thật nữa. Gã nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong khoang hô hấp tất cả đều ngập tràn mùi tuyết mùa đông lạnh lẽo, là đặc trưng của Vương Nhất Bác.

Từ nhỏ bọn họ đã bị bao phủ dưới mùi vị này, bất luận bọn họ có bao nhiêu người, cuối cùng cũng sẽ bị Vương Nhất Bác – người đối với bản thân tàn nhẫn hơn với người khác áp chế mặc dù rõ ràng hắn mới là bên yếu thế.

Nhưng bởi vì gen của Vương Nhất Bác mạnh hơn, tin tức tố của hắn trời sinh đã nghiền ép những Alpha gen cấp thấp như bọn họ rồi.

Đè nén bất an cùng hận ý trong lòng, Vương Nhất Nguyện mở miệng: "Em cùng Tứ điện hạ nói chuyện đã quấy rầy anh cả nghỉ ngơi sao? Bất quá nhìn thấy anh cả không có việc gì thì quả thực may mắn, em sẽ trở về báo lại với cha để người không cần lo lắng nữa. Chỉ là nhìn sắc mặt anh cả không tốt..."

"Ồn ào!" Thanh âm của Vương Nhất Bác không cao, ngữ khí cũng không nghiêm khắc, hai chữ này chỉ tựa như hắn đang phát tiết cảm xúc khó chịu, lại có thể trực tiếp khiến Vương Nhất Nguyện câm miệng, vẻ mặt cứng ngắc đứng ở nơi đó.

"Trở về nói cho cha của ngươi biết, mấy ngày nay không nên đến làm phiền ta."

Biết rõ đây là một thông báo, một khi do chính Vương Nhất Bác phát ra thì cho dù bọn họ khó chịu cũng không dám giở trò.

Bởi vì hiện tại trên dưới nhà họ Vương đều chịu sự khống chế của hắn ta.

"Em biết rồi, mời anh cả nghỉ ngơi thật tốt."

Nhìn Vương Nhất Nguyện xoay người rời đi, Tiêu Chiến nhẹ nhàng mím môi, cậu rất sợ Vương Nhất Bác không chịu được sẽ bị gã còn chưa hoàn toàn rời đi phát hiện sơ hở.

Thật ra chính Tiêu Chiến cũng không tưởng tượng nổi, đến tột cùng phải dựa vào nghị lực như thế nào mới có thể dưới tình huống hai chân gãy xương mà đứng lên.

Không đau sao?

Khi Vương Nhất Nguyện rốt cục bước ra khỏi cửa chính, hệ thống an toàn một lần nữa đóng lại. Tiêu Chiến không do dự trực tiếp tiến lên đỡ lấy Vương Nhất Bác, dùng sức chống đỡ thân thể hắn.

Trong nháy mắt bị tiểu Omega đột nhiên ôm lấy, mùi đào ngọt ngào nồng đậm hơn bất cứ lần nào tiến vào trong hơi thở khiến Vương Nhất Bác theo bản năng nghiêng đầu nhìn đối phương. Vừa vặn đúng lúc Tiêu Chiến nâng cặp mắt đen láy lên, trong con ngươi phẳng lặng xinh đẹp lộ ra lo lắng cùng bối rối không kịp che giấu tựa như mặt hồ thu gợn sóng.

Không biết Vương Nhất Bác đau đớn đến mức nào, thế nên Tiêu Chiến chống lại đôi mắt màu hổ phách của vị Alpha đang ghé sát vào mình, ngực khẽ run lên: "Cố nhịn thêm một chút, tôi lập tức đỡ anh đến bên giường."

Cảm giác được trong giọng nói của tiểu Omega đang ôm mình tràn đầy sự quan tâm, Vương Nhất Bác lại thấy sung sướng, ngực giống như bị lông vũ cọ qua cọ lại truyền đến từng cơn tê dại mà mềm mại, cảm giác có chút xa lạ, nhưng hắn không hề chán ghét: "Tôi... không sao đâu."

Nghe thấy đối phương nói như vậy, hốc mắt Tiêu Chiến đột nhiên nóng lên, cậu cảm thấy Vương Nhất Bác đang không muốn để lộ ra bộ dáng yếu ớt trước mặt người khác nên mới cố ý nói như thế. Dù sao chân hắn cũng đã như vậy, làm sao có thể không có việc gì chứ?

Mất một phen sức lực mới có thể đưa Vương Nhất Bác trở lại giường được, trên trán Tiêu Chiến đã toát ra một tầng mồ hôi, cùng đôi mắt đen sáng ngời lấp lánh, giống như là được lấp đầy bởi các vì sao.

Bộ dáng này...

Vương Nhất Bác nửa nằm nửa ngồi trên giường, chú ý tới ánh mắt tiểu Omega đối diện đang dừng trên đùi hắn liền hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì, trong lòng ấm áp lặp lại câu nói kia một lần nữa: "Tôi thật sự không sao."

Ngoại trừ tinh thần trì có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, vết thương trên thân thể của Vương Nhất Bác đều đã khôi phục ít nhiều, hai chân gãy xương thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng ngoại trừ hệ thống tự chữa bệnh cường đại của Alpha ra, ưu thế gen 3S cũng khiến hắn có kháng thể mạnh hơn so với Alpha bình thường.

"Chân của anh có cần bác sĩ trị liệu đến xem không?" Tiêu Chiến ngước mắt nhìn về phía hắn, trong con ngươi đen láy mang theo sự quan tâm rõ ràng.

"Không cần, đã khôi phục tốt rồi."

"Thật sao?" Mặc dù biết Alpha đều có năng lực tự chữa bệnh, nhưng Tiêu Chiến không nghĩ là loại tự chữa này có thể mạnh mẽ đến mức ngay cả chỗ gãy xương cũng có thể tự hồi phục.

"Ừm."

Thấy Vương Nhất Bác không giống đang nói dối, Tiêu Chiến quyết định tin tưởng hắn, cậu luôn cảm thấy hắn sẽ không lấy thân thể mình ra đùa giỡn.

Cuối cùng khi tâm tình thả lỏng Tiêu Chiến mới ý thức được đây là lần đầu tiên cậu ở một mình cùng với Vương Nhất Bác đang trong trạng thái tỉnh táo. Mặt có chút nóng lên: "Ừm, tôi là... Tiêu Chiến, đối tượng kết hôn của anh..."

Có chút lúng túng, quả thực Tiêu Chiến không biết phải giới thiệu mình như thế nào với Vương Nhất Bác nữa, nhưng nếu không nói rõ ràng hình như cũng không tốt lắm.

Trong mắt cậu hiện tại lộ ra một tia hoảng loạn, giống như chú nai con lạc trong rừng sâu.

Yết hầu của Vương Nhất Bác khẽ chuyển động, cảm thấy tiểu Omega mềm nhũn như vậy làm cho hắn có một loại ảo giác chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ vỡ vụn. Hắn biết đây đúng là ảo giác, bởi người đối diện thoạt nhìn cảm thấy mềm mại, nhưng tuyệt nhiên không hề yếu.

"Tôi biết rồi, mấy ngày nay tôi đều có cảm giác."

Đột nhiên nghe thấy những lời này, mặt Tiêu Chiến càng đỏ đến lợi hại: "Như.... vậy...sao...?"

Cho nên những việc như cậu đút hắn ăn cháo, cởi quần áo hắn, lau thân thể cho hắn,... hắn đều biết rõ?

**********************

Lời editor:

Mặc dù đây là thế giới tương lai nhưng vì có hoàng thất nên xưng hô sẽ giống như cổ đại nhé các bạn, tác giả dùng nhiều từ mà mình thấy nó cổ trang lắm ^^. Tùy theo trường hợp mà mình sẽ thay đổi các kiểu xưng hô giữa các nhân vật nhé: ta – ngươi, tôi – cậu, tôi – anh....blabla