Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 76



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

*********

Hai người đang ở trong phòng bếp, hệ thống an ninh đột nhiên truyền đến tin tức: " Nhị điện hạ Tiêu Khải đến. "

Không hiểu vì sao Nhị hoàng huynh lại tới, Tiêu Chiến nhìn sang Vương Nhất Bác

Mà Vương Nhất Bác lúc này đang nhíu chặt đôi mày, thế giới hai người không tình nguyện bị quấy rầy.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế đè nén cảm xúc trong lòng xuống: " Để gã vào. "

Tiêu Khải lần này tới đây, có thể nói là thuần khiết đi ngang qua.

Bởi vì vừa vặn đi ngang qua, nhớ tới Tiêu Chiến gói cho gã nửa gói trà cùng phần bữa sáng lần trước ăn đến nay vẫn lưu lại mùi vị, nhìn thời gian vừa vặn lại là giờ cơm, liền tới cọ cơm.

Cửa lớn mở ra, Tiêu Khải đem tùy thị lưu lại ngoài cửa, tự mình đi vào.

Thấy Tiêu Chiến đứng trên bậc thềm gỗ nghênh đón, Tiêu Khải bỗng nhiên cảm thấy Tứ đệ cậu có chút không giống, hình như là càng đẹp.

" Nhị hoàng huynh, hôm nay sao lại rảnh tới đây?"

" Vừa vặn đi ngang qua nơi này, nghĩ đến đồ ăn nhà Tứ đệ, liền muốn đến cọ một trận, Tứ đệ hẳn là còn chưa ăn qua chứ?"

Lời này của gã nói thẳng thắn đến mức làm cho Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, cười nói: " Nhị hoàng huynh tới thật sự là trùng hợp, không chỉ chưa ăn, đều còn đang làm, Nhị hoàng huynh phải đợi một hồi mới có thể ăn."

" Không vội không vội, Tứ đệ trưa nay ăn cái gì?"

" Chính là mì thịt bò bình thường không có gì hơn."

Nghe thấy ba chữ mì thịt bò, không khỏi làm cho Tiêu Khải có vài phần thất vọng, nhưng đã tới, hiện tại rời đi cũng không phải.

" Đang làm sao?"

" Vâng."

" Ta có thể xem qua không?"

" Nhị hoàng huynh xác định? "

" Như thế nào, phòng bếp là chỗ quan trọng trong nhà ngươi, người bình thường không thể nhìn sao?"

" Đây cũng không phải, chỉ là... quên đi, Nhị hoàng huynh tự mình xem đi. "

Tiêu Chiến nói như vậy, trong mắt nổi lên một chút xấu xa. Cậu muốn nhìn xem Tiêu Khải nếu nhìn thấy người nấu cơm là Vương Nhất Bác, còn có thể an tâm ăn được hay không.

Nói xong, Tiêu Chiến cũng không đợi Tiêu Khải phản ứng, trực tiếp đẩy cửa phòng bếp ra, Vương Nhất Bác nghe thấy thanh âm liền nghiêng đầu bắn một ánh mắt về phía gã: " Nhị điện hạ hôm nay rất nhàn rỗi sao?"

Nhàn rỗi đều mức có thể đến nhà hắn cọ cơm?

Tiêu Khải đi theo phía sau Tiêu Chiến, nhìn thấy hình ảnh Vương Nhất Bác thân mang tạp dề, đang xắn ống tay áo rửa tay nấu súp, biểu tình trong nháy mắt có chút ngạc nhiên.

Thậm chí bởi vì quá mức kinh ngạc, cũng không kịp khôi phục:" Nguyên soái đại nhân sao lại là ngươi nấu cơm?"

Nhàn nhạt liếc gã một cái, Vương Nhất Bác một lần nữa đưa mắt nhìn về trên con dao trong tay: " Ta nấu cơm có kỳ quái như vậy không?"

Tiêu Khải theo bản năng nhìn về phía Tiêu Chiến, ngập ngừng hỏi không thành câu: " Tứ đệ, cái này...???"

" Chính là như Nhị hoàng huynh nhìn thấy." Tiêu Chiến cười gật đầu, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Khải đi vào phòng bếp, " Em đến nấu mì. "

" Được."

Nhìn hai người tương tác, Tiêu Khải cảm thấy mình ở chỗ này thập phần dư thừa.

" Nhị hoàng huynh vào ngồi trước một chút, mì nấu xong là có thể ăn."

Tiêu Khải bỗng nhiên tâm tình đặc biệt phức tạp, giờ này khắc này gã đi cũng không phải ở lại cũng không được.

Đi, giống như gã sợ Vương Nhất Bác, không đi, ở lại ăn cơm Vương Nhất Bác nấu, gã thật đúng là sợ mình ăn không nổi.

Nhưng Vương Nhất Bác không cho gã nhiều thời gian do dự: " Nhị điện hạ vẫn đứng ngoài cửa, là cảm thấy phòng bếp nhỏ sao? "

Tiêu Khải nghe vậy đành phải bước vào nói: " Làm sao có thể, ta chỉ là sợ quấy rầy ngài cùng Tứ đệ. "

" Nhị ca ngài thật sự là khách khí." Tiêu Chiến cười rót cho gã một ly nước.

Tiêu Khải lúc này quả thật muốn uống chút nước, đè nén kinh hãi.

Nửa ly nước xuống bụng, súp mì bò nấu đã có mùi vị.

Nhìn nhìn về phía trong nồi, Tiêu Khải nhịn không được nói: " Thật không nghĩ tới, Nguyên soái đại nhân nguyên lai còn có một tay trù nghệ. "

Cho nên những người hâm mộ Vương Nhất Bác mỗi ngày đều có cơm bento thật sự bị lừa dối che mắt.

Những cái gọi là tình yêu bento bây giờ, đều là Vương Nhất Bác tự mình làm.

Dù sao gã cũng không tin Tiêu Chiến biết nấu cơm.

Khi nào thì loại chuyện nấu ăn phổ biến như vậy?

Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, không nói nhiều.

Vớt mì đã nấu ra cho vào bát, sau đó đổ nước dùng, cuối cùng cho rau mùi và thịt bò thái nhỏ vào.

Lúc bưng lên bàn, Tiêu Khải đã nhịn không được nuốt nước miếng.

Ngoài thịt bò điểm xuyết trong bát, Vương Nhất Bác còn thái thêm một đĩa để giữa ba người bọn họ.

Chờ bọn họ ngồi xuống, Tiêu Chiến cười nói: " Nhị hoàng huynh đừng khách khí. "

" Nấu không nhiều lắm chỉ có một tô, Nhị điện hạ dùng chậm." Vương Nhất Bác gật gật đầu với Tiêu Khải, dẫn đầu cầm đũa.

Tiêu Khải theo bản năng nhìn cái nồi sạch sẽ cách đó không xa, trong lòng cư nhiên có vài phần mất mát.

Tiêu Chiến đem một màn này thu vào trong mắt, mang theo vài phần buồn cười.

Sợi mì dai dai, sau khi húp một miếng nước súp, hương vị càng phong phú, phối hợp với hương vị mềm mại của thịt bò, tô mì thịt bò này, từ miếng đầu tiên đã làm cho Tiêu Khải cảm thấy ngon đến bùng nổ.

Nhất thời đối với phân lượng chỉ có một tô này, tràn ngập tiếc nuối.

Thịt bò trong tô ăn xong, Tiêu Khải duỗi đũa dài muốn gắp trong đĩa, miếng thịt bò nhìn trúng vừa vặn bị Vương Nhất Bác nhanh tay hơn gắp đi mất.

Tiêu Khải đành phải buông tha, dời mục tiêu.

Chỉ là trùng hợp như vậy, gã gắp năm đũa, phát sinh ba lần, trong lòng chính mình cũng mơ hồ đoán biết chuyện gì xảy ra.

Vương Nhất Bác nhìn như vô thanh vô tức, nhưng lại khiến gã muốn ăn cũng không yên, người này quả nhiên từ trong ra ngoài đều xấu xa đen tối.

Hết lần này tới lần khác bát mì này còn thập phần hợp khẩu vị của Tiêu Khải, thậm chí cuối cùng ngay cả súp cũng muốn uống hết. Chỉ là nghĩ đến gã tốt xấu gì cũng là vương tử nên phải khắc chế chừa lại non nửa.

Tiêu Chiến ăn một nửa cũng có chút ăn không nổi, còn lại một nửa mì đặt ở nơi đó.

Làm cho Tiêu Khải nhìn chằm chằm vào tô cậu cảm thấy thật đáng tiếc.

Gã vẫn chưa ăn đủ nha!

Vương Nhất Bác ăn xong nhìn qua: " Ăn không nổi? "

Tiêu Chiến gật đầu.

Vì thế hắn tự nhiên đưa tay đem mì trong tô của cậu đổ vào trong tô mình, ngước mắt nhìn Tiêu Khải một cái, ánh mắt kia nhìn thanh thanh đạm đạm, nhưng lại làm cho gã cảm giác được sự miệt thị vô vàn.

Tiêu Khải nghẹn không nói được, chỉ có thể chuyển đề tài: " Chuyện An gia đã giải quyết xong, chuyện An Liệt Ninh thay người khác đã tìm được chứng cớ, nếu không phải y cắt cổ tay, có thể bắt giữ mở phiên tòa. "

" Chuyện này còn chưa kịp chúc mừng Nhị hoàng huynh."

" Chuyện này cũng không phải tất cả đều do ta làm, may mà một vị người tốt không muốn lộ tên tuổi, cũng không biết An gia đắc tội hắn như thế nào, lần này nếu không có hắn, còn không biết phải mất bao lâu mới có thể tìm được chứng cớ, dù sao chuyện này đã qua rất nhiều năm, hồi tưởng cũng không phải rất dễ dàng. "

" Nhị hoàng huynh đối với vị người tốt bụng không muốn lộ tên tuổi này có manh mối không? "

" Ta chỉ có thể nói hắn khẳng định không phải người thường, ở Đế quốc có thể công phá mạng lưới an toàn không nhiều lắm, Nguyên soái đại nhân ở khối an toàn này lợi hại nhất."

Nghe nhắc đến mình, Vương Nhất Bác thản nhiên nhìn về phía Tiêu Khải: " Đã lâu không chạm vào, đối với hệ thống an ninh gần đây của Đế quốc không quen thuộc lắm. "

" Nguyên soái thật sự là khiêm tốn."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, chỉ nhìn thời gian, ý tứ đã rất rõ ràng.

" Nguyên soái, Tứ đệ, hôm nay cơm trưa có nhiều quấy rầy, cám ơn khoản đãi. "

" Nhị hoàng huynh sắp đi rồi sao, ta tiễn Nhị hoàng huynh ra ngoài."

" Không cần, Tứ đệ dừng bước."

Tuy rằng Tiêu Khải nói như vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn đưa gã ra ngoài cửa, nhìn theo gã rời đi, cậu quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt dịu dàng của Vương Nhất Bác: " Gã đến ăn cơm, anh mất hứng đi? "

Trên bàn cơm làm ra chuyện cướp thịt.

Nguyên soái đại nhân, thì ra anh cũng có thể xấu xa như vậy.

Nhưng thật dễ thương.

" Ừm." Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, bộ dạng cũng không cảm thấy mình có lỗi, hơn nữa còn rất ủy khuất.

Vì thế Tiêu Chiến tiến lại gần ôm lấy thắt lưng của Vương Nhất Bác, vùi vào trong ngực hắn: " Người tốt bụng không muốn lộ tên tuổi có phải là anh hay không? "

Lần này không lập tức đáp lại, Vương Nhất Bác chỉ rũ mắt nhìn cậu, hồi lâu mới phun ra ba chữ: " Em đoán xem."

" Em không đoán, chính là anh nha." Ngữ khí chắc chắn của Tiêu Chiến khiến hắn bật cười.

Đưa tay nâng cằm cậu lên, Vương Nhất Bác bá đạo hôn xuống khóe môi, " Hôm nay có nghỉ ngơi tốt không? "

" Buổi sáng tắm rửa, tốt hơn nhiều rồi, em vốn định mua đá ôn tuyền trên mạng, thế nhưng vận khí của em không tốt, không có bán." Tiêu Chiến dựa vào hắn, đem chuyện trong lòng mình nghĩ nói cho hắn nghe, " Em muốn ở trong nhà kính xây một cái ôn tuyền, như vậy mùa đông cũng có thể ngâm mình một chút, khẳng định rất thoải mái. "

" Ý tưởng rất tốt, đá ôn tuyền anh sẽ nghĩ biện pháp."

" Được."

Không truy hỏi hắn có biện pháp gì, nhưng Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác nói có thì khẳng định có.

Hắn không cần phải nói dối cậu.

Trong lúc 0520 dẹp phòng bếp, Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác hỏi hắn: " Buổi chiều còn phải trở về làm việc sao? "

" Không cần."

" Vương Nhất Bác, anh không làm việc đàng hoàng nha, có chút giống hôn quân từ nay về sau không tảo triều."

" Tôi là vì ai mới trở thành hôn quân chứ?"

Vương Nhất Bác bỗng nhiên ôm lấy eo cậu, ôm người vào trong ngực.

Tiêu Chiến đỏ mặt, giống như đùa giỡn này tự cậu mang đến.

Nếu Vương Nhất Bác là hôn quân từ nay về sau không tảo triều, vậy cậu có thể cái gì, tiểu yêu tinh mê hoặc hôn quân sao?

" Buổi trưa có muốn nghỉ ngơi không?"

" Được. "

Sau khi trở lại phòng nhìn thấy đồ vật thuộc về tiểu Omega, trong mắt Vương Nhất Bác nổi lên ý cười.

Tiêu Chiến biết hắn khẳng định phát hiện, nhịn xuống ngượng ngùng, ra vẻ trấn định nói: " Em đem đồ đạc của mình chuyển tới đây, anh sẽ không tức giận chứ? "

" Biết rõ còn cố hỏi." Năm chữ đơn giản trực tiếp chọc thủng tâm tư nhỏ bé của tiểu Omega nào đó.

" Tủ hơi nhỏ, em chuẩn bị đổi lớn một chút. "

" Được."

" Anh cũng không có một chút ý kiến sao, em đổi cái gì cũng được?"

" Đồ đạc trong nhà đều có thể đổi, nhưng ngoại trừ tôi."

" Được, em đáp ứng. "

" Ngủ đi. "

" Được."

Hai người nằm xuống, Tiêu Chiến tự giác lăn vào trong ngực hắn, ngửi thấy mùi thơm trên người Alpha của cậu, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Vương Nhất Bác dịu dàng nhìn tiểu Omega của mình nằm trong ngực ngủ say, hồi lâu sau trong mắt xuất hiện một chút kinh ngạc.

Trên vai Tiêu Chiến đột nhiên xuất hiện thỏ con có chồi xanh non trên đỉnh đầu, không biết từ lúc nào đã nở ra một đóa nụ hoa.

Lắc lư rủ xuống trán thỏ nhỏ.

Nhìn thấy hắn, đôi mắt đỏ trong suốt của thỏ con tuôn ra một tia vui mừng, buông móng vuốt nắm lấy lỗ tai ra, nhào về phía hắn.

Vương Nhất Bác đưa tay đỡ lấy nó, thỏ con trực tiếp lăn lộn trong lòng bàn tay hắn: " Chiu chiu! "

Vương Nhất Bác nhìn nụ hoa nhỏ trên đầu nó, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào.

Thỏ con hét lên một tiếng, lỗ tai dài che đi nụ hoa, như say rượu ngã về phía sau.

Vương Nhất Bác nhịn không được cười rộ lên, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cái bụng mềm nhũn của con thỏ nhỏ, cẩn thận đặt nó vào lòng Tiêu Chiến

Thần thức gắn liền với chủ nhân.

Tiểu Omega đáng yêu như vậy, thần thức tự nhiên cũng sẽ đáng yêu.

Tiêu Chiến tựa vào trong ngực Vương Nhất Bác, hương vị quen thuộc làm cho cậu tràn ngập cảm giác an toàn, ngón tay nắm chặt góc áo Alpha, không biết mơ thấy cái gì, lẩm bẩm kêu lên: " Nhất Bác..."

Đem tiếng gọi của cậu thu vào trong tai, Vương Nhất Bác đưa tay sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói: " Tôi ở đây, ngủ ngoan. "

Hết chap 76.