Tân Sủng - Nam Lăng

Chương 15



Úc Thịnh khẽ nâng tay, ngăn động tác muốn tiến lên xử lý của Thu Tự.

Trong nhận thức của cô, vai diễn người thứ ba này nên tôn trọng vị hôn thê chính hiệu cách cho thật xa, phàm là người biết chút xấu hổ đều sẽ không chủ động mặt dày tiến lên.

Nhưng những phụ nữ bên cạnh Cố Giác, dẫu người cũ hay người mới, ai nấy đều không biết gì, không sợ hãi, cũng không biết là ai đã cho bọn họ dũng khí này.

Chẳng lẽ là từ trên người Cố Giác?

“Vừa rồi tôi đã nhìn thấy rồi, hai người… Cô không cần vội phủ nhận, tôi biết đây là chuyện riêng của cô, tôi không có quyền hỏi, tôi vốn không định qua đây nói những lời này, tôi nhưng con người tôi ghét nhất là bị người khác hiểu lầm. Vậy nên tôi qua đây muốn nói với cô rằng, tôi có lỗi nhưng cô cũng không tốt đến đâu, đừng cho rằng sai người qua nói với tôi vài câu về quyền riêng tư, thì có thể tỏ vẻ mình rất chính nghĩa.”

Đại khái Úc Thịnh đã hiểu rồi, đối phương cảm thấy bị Thu Tự làm mất mặt, bây giờ qua đây kiếm chuyện. Chẳng qua nghe giọng điệu của cô ta cũng khá chính nghĩa lẫm liệt, gần như không biết chuyện kia của cô và Cố Giác.

Úc Thịnh nổi lòng muốn đùa, quyết định trêu: “Cô là ai vậy?”

Một miếng chính khí của Hạ Oa bị nghẹn lại trong cổ họng: “Tôi… Chúng ta hôm đó từng gặp nhau, trong yến tiệc nhà họ Cố.”

“Ồ, không nhớ nữa.”

“Không nhớ cũng không sao. Tóm lại, cô giấu Cố Giác ở bên ngoài hẹn hò với người đàn ông khác là sự thật, tôi cũng chỉ là vô tình chụp được, cô không cần phải căng thẳng như vậy, ảnh cũng đã bị xóa rồi, tôi cũng không sợ uy hiếp của cô.”

Đuôi mày thon dài của Úc Thịnh khẽ nhướng lên, cô nhìn vẻ căng thẳng và bàn tay nắm chặt điện thoại của đối phương, bỗng nhiên hiểu ra.

Cô khẽ cười, lần nữa lên tiếng: “Tôi không biết cô là ai, cũng không biết tại sao cô phải khăng khăng xuyên tạc mối quan hệ của tôi và vệ sĩ mình, nhưng Cố Giác là chồng chưa cưới của tôi, cô thay chồng chưa cưới của người ta bất bình, là muốn nói cho tôi biết cô nhìn trúng anh ta, muốn làm người thứ ba à? Hay là nên nói rằng cô đã là người thứ ba, bây giờ đang cố tình kiếm chuyện?”

“Cô, cô nói bừa!” Hạ Oa vừa tức vừa thẹn, vành mắt lại bất giác đỏ lên.

Cô ta nhìn Úc Thịnh trước mặt trên người mặc đồ hiệu xa xỉ, nổi bật bắt mắt, bỗng nhiên nhớ đến quan hệ bây giờ của mình và Cố Giác, lúc bị nói là kẻ thứ ba trước mặt người khác, trong lòng cô ta chứa đầy phẫn nộ vì bị đổ oan, rất muốn lớn tiếng thét lên không phải, nhưng hình như cô ta vốn không có tự tin để phản bác.

Úc Thịnh nhìn cô ta, dần thu lại nụ cười: “Nếu đã không phải, vậy cô bớt quản chuyện của chồng chưa cưới người ta.”

Ánh mắt chợt lạnh xuống của đối phương làm cho Hạ Oa không còn chút khí thế, cô ta quay đầu nhìn Thu Tự, muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút manh mối, cô ta không tin một người đàn ông có tướng mạo, khí chất, trác tuyệt như thế này sẽ nguyện ý chịu làm người thứ ba không danh không phận.

Nhưng vẻ mặt của đối phương rất lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, gần như không hề có bất kỳ phản ứng nào với ba chữ chồng chưa cưới trong miệng Úc Thịnh.

Bị quan sát như thế này, Hạ Oa bỗng có chút không nơi dung thân, cô ta xoay người muốn rời đi, kết quả chưa chạy được mấy bước, đầu lại va vào người mới đến đây.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Chu Lạc và tây trang sang trọng quen thuộc, như nhìn thấy cứu tinh: “Anh Chu Lạc, cuối cùng anh cũng đến rồi, em vừa…”

Cô ta quay đầu nhìn về hướng của Úc Thịnh mấy cái, còn chưa nói rõ, trong giọng điệu đã mang theo uất ức vô tận, giống như bị người ta bắt nạt thê thảm vậy.

Người nhà họ Chu rất bảo vệ người mình, dù thường ngày Chu Lạc mọi khi đối xử với cô ta không nóng không lạnh, trước giờ chưa từng nói chuyện dễ nghe nhưng trước mặt người ngoài, anh ta đều sẽ bảo vệ cô ta.

Hạ Oa nhìn thấy Chu Lạc đi về hướng của Úc Thịnh, cho rằng đối phương muốn ra mặt giúp mình, kết quả Chu Lạc còn chưa đến gần, anh ta đã mỉm cười với Úc Thịnh: “Cô Úc, thật xin lỗi, có phải cô ta lại gây rắc rối gì cho cô rồi không? Cô ấy là một người bạn của anh tôi, nhỏ tuổi không hiểu chuyện, có chỗ nào đắc tội, tôi thay cô ấy nói lời xin lỗi cô trước.”

“Không sao, tôi không nhỏ mọn.” Úc Thịnh cười nhạt nhìn Hạ Oa, “Nhỏ tuổi à? Tôi không cảm thấy như vậy.”

Chu Lạc mới nhớ ra tuổi tác của cô gái trước mặt, anh ta từng nghe Chương Niên nhắc qua, tính ra thì hình như còn nhỏ hơn Hạ Oa mấy tháng.

Thế là anh ta mỉm cười: “Không còn cách nào. có người chỉ lớn tuổi, tâm trí không lớn… Tâm trí của cô ta vẫn là trẻ con, cô Úc đừng để ý.”

Hạ Oa nghe đến đây, vành mắt đỏ lên cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt, cô ta dùng mu bàn tay lau đi khóe mắt, xoay người chạy đi, vì không nhìn đường, cô ta suýt va phải Chương Niên đang theo mấy người Chu Lạc đến đây.

Chương Niên ôi một tiếng, xoay đầu nhìn theo hướng Hạ Oa rời đi, lắc đầu hai cái: “Đôi mắt long lanh, ánh mắt rã rời, trên gò má có nốt ruồi…”

Chương Niên thì thầm hai câu, bỗng nhiên làm cho Chu Lạc nhíu mày nghiêm túc: “Chương tổng, sao thế, tướng mạo của cô ta có vấn đề gì à?”

“Không có gì, cậu đừng để ý, chỉ là bệnh cũ của tôi tái phát, giờ đã không còn thịnh hành cái này.”

Lời thoái thác của Chương Niên đương nhiên không làm xua tan suy nghĩ của Chu Lạc, anh ta vốn cũng không tin nhân tướng phong thủy nhưng năm ngoái, anh ta ngẫu nhiên từ lời nhân tướng của Chương Niên mới giải được nghi hoặc và nút thắt tồn tại rất lâu trong lòng.

Cũng vì chuyện này mà anh ta và Chương Niên trở thành bạn bè, sau đó lúc xử lý chuyện khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố B, anh ta biết được chủ là Chương Niên, nhớ đến phần tình cảm trước đây nên mới không dùng thủ đoạn bá đạo trước đây để xử lý.

Vì còn có Úc Thịnh ở đây, Chu Lạc không hỏi tiếp. Nhưng sau khi tiệc tối kết thúc, anh ta lần nữa một mình tìm Chương Niên, tỏ ý rất muốn nghe lời chưa nói xong của ông ấy lúc chạng vạng.

“Anh Chương.” Đây là cách xưng hô Chu Lạc gọi Chương Niên khi ở riêng, “Anh không biết, quan hệ của cô gái kia và anh trai em rất gần, nửa năm nay anh trai em rất dung túng cô ta, ai khuyên cũng không nghe…”

“Được rồi, chẳng qua anh chỉ là dựa vào tướng mạo nói thẳng, chưa chắc đã chính xác.”

“Em biết.”

“Đôi mắt long lanh, ánh mắt rã rời, gò má có nốt ruồi, mũi nhỏ môi không đều, cung phu thế có vân ngang… Haiz, từng cái này đều là tướng mạo của kẻ đa tình họa thủy, người thường chỉ trúng một, hai cái…” Vế sau, Chương Niên không quá tiện nói, vì không dễ nghe.

Nhưng dù không nói, Chu Lạc cũng đã hiểu.

“Cảm ơn anh Chương, em hiểu rồi.”

“Cậu cũng đừng quá dựa vào cách nói này, dù sao đi nữa đây cũng là phong kiến mê tín, đừng tin quá.”

Chu Lạc mỉm cười, không phản bác.

***

Nắng ban mai nhàn nhạt, dựa bên ô cửa có thể nhìn thấy khu vui chơi bên cạnh khách sạn. Lung linh rực rỡ của cảnh đêm đã lui đi, dưới ánh nắng nhạt màu các tòa kiến trúc của khu vui chơi vẫn còn đang yên tĩnh ngủ say.

Buổi sáng yên tĩnh như thế này, một câu nói của Thu Tự lại làm cho Úc Thịnh xuýt phun sạch cà phê ra ngoài.

“Hạ Oa và Cố Giác có quan hệ chú cháu.”

Úc Thịnh: …

“Hạ Oa tên thật là Cố Trinh Hạ, hai người họ không có quan hệ huyết thống, Hạ Oa là con riêng vợ hai của con trai trưởng nhà họ Cố, anh cả của Cố Giác - Cố Đình, đối tượng tái hôn dẫn theo vào nhà họ Cố. Cũng vì chuyện này mà quan hệ ông cụ Cố với Cố Đình trở nên rất tệ, sau đó bắt đầu bồi dưỡng Cố Giác.

Vì ông cụ Cố không chấp nhận nên sau khi Hạ Oa bước vào nhà họ Cố, tình cảnh lúng túng, sau đó cô ta vô tình thân với Cố Giác, vì hai người chênh lệch tuổi tác không nhiều nên sau khi quan hệ thân dần, Cố Giác luôn săn sóc cô ta kỹ càng. Trên mặt ý nghĩa nào đó, đây cũng xem như là thanh mai trúc mã, sau đó ở bên nhau cũng là…”

Thu Tự nói đến đây, anh nâng mắt nhìn Úc Thịnh.

Úc Thịnh đang húp cháo, thấy anh dừng lại, cô khó hiểu nhìn anh: “Anh nói tiếp đi, đang nói đến khúc hay mà.”

“Tóm lại, lúc Hạ Oa tròn mười tám tuổi, hai người bên nhau. Sau đó chuyện này bị ông cụ Cố biết được, nổi trận lôi đình, lửa giận xông về hướng Hạ Oa, sau đó cô ta bất ngờ té ngã sảy thai… Hai người họ về mặt pháp luật dù sao vẫn có quan hệ chú cháu, đây là chuyện xấu trong nhà, nên người biết chuyện đều bị cưỡng chế nói năng thận trọng.

Ông cụ Cố một mặt muốn tiếp tục sắp xếp vị trí người thừa kế để chèn ép Cố Giác, mặt khác bắt Cố Đình đích thân xử lý chuyện nhà. Khi đó mẹ của Hạ Oa đã mang thai con của Cố Đình, rốt cuộc Cố Đình không nhẫn tâm ly hôn, thế là sắp xếp đổi tên đổi họ cho Hạ Oa, ra nước ngoài. Cố Giác từng tìm Hạ Oa nhưng ông cụ Cố xen vào, không thể tìm ra. Sau đó, ông cụ Cố một lần trong yến tiệc nhìn thấy em…”

“Nhìn thấy em? Ha ha, là nhìn trúng nhỉ. Có phải cảm thấy em đủ xinh đẹp, bối cảnh gia đình xem như là trèo cao so với nhà họ Cố, lại hoàn toàn có thể nhào nặn trong tay, nên xem như làm quà sắp xếp cho Cố Giác, cho rằng như thế có thể kéo tâm tư của anh ta về?”

Úc Thịnh gác thìa, hừ lạnh một tiếng, “Chẳng trách hôm đó trong tiệc nhà của nhà họ Cố, Hạ Oa và Chu Phóng không mời tự đến, đây là về thị uy sao? Chẳng trách hôm đó sức khỏe của ông cụ Cố không khỏe, sớm đã về nghỉ ngơi, hóa ra là bị chọc tức. Cũng khó trách Cố Giác bảo có trách nhiệm với Hạ Oa, còn không phải sao, làm chú nhỏ lại xuống tay với cháu gái, còn hại cô ấy sảy thai, lại bị đổi cả họ tên đưa ra nước ngoài, rời xa người thân, chịu trách nhiệm khá lớn đấy.”

“Sếp Úc, phần sau là một số chuyện của Hạ Oa khi ra nước ngoài, cô ta từng có một đời chồng, người nọ giới thiệu cô ta với một giáo viên nổi tiếng trong giới múa ba lê ở châu Âu, sau đó cô ta mới có thể học tiếp ba lê.

Sau đó nữa, trong một lần biểu diễn cô ta quen biết Chu Phóng, quan hệ của cô ta và Chu Phóng khá đặc biệt. Chu Phóng chưa kết hôn, nói với bên ngoài cô là là cháu gái của anh ta, hai người họ không có quan hệ nam nữ nhưng nửa năm nay Chu Phóng âm thầm xử lý rất nhiều đàn ông theo đuổi Hạ Oa.”

Thu Tự nói đến đây, anh chuyển laptop trong tay đến trước mặt Úc Thịnh, “Thông tin cụ thể và một số ảnh chụp tài liệu đều ở đây…”

Anh hơi cụp mắt, dừng chút mới hỏi, “Phần phía sau, có cần copy thêm một bản gửi cho Cố Giác không?”

“Gửi cho anh ta làm gì, em đâu có tốt bụng giúp anh ta điều tra thông tin của thanh mai trúc mã.” Úc Thịnh chậm rãi uống cà phê, “Anh nói xem chú mới Chu Phóng của Hạ Oa, có biết những chuyện này của cô ta không nhỉ?”

“Khi đó, chuyện bịt miệng và sắp xếp cho Hạ Oa thay danh đổi họ, đưa ra nước ngoài làm rất sạch sẽ, với tình hình bình thường, dù có người đi tra cũng chưa chắc tra ra được gì.”

Úc Thịnh nghĩ ngợi: “Anh gửi tất cả tài liệu, xóa đi phần những chuyện sau đó Chu Phóng làm, copy một phần dùng mail của anh gửi cho Chu Lạc.”

“Vâng.”

Thu Tự nghiêm túc chấp hành, không hỏi thêm câu nào nhưng Úc Thịnh lại rất nguyện ý nói thêm vài câu với anh.

“Nếu như Chu Lạc biết thì thôi, nhưng nếu như anh ta không biết… Em xem như bán một chút tình người cho anh ta, có hợp tác hay không là chuyện khác, phải để anh ta nợ em một lần cũng được.”

Từ thái độ của Chu Lạc đối xử với Hạ Oa cùng với dáng vẻ anh ta nghiêm túc khi nghe lời của Chương Niên nói về tướng mạo của Hạ Oa, cô có thể nhìn ra lập trường của Chu Lạc.

Ấn tượng của cô đối với Chu Lạc, tốt hơn so với Chu Phóng, có thể trở thành bạn bè hay không vẫn là nói quá sớm nhưng trên thương trường, Chu Lạc có thể là một đối tượng hợp tác không tồi, từ thái độ đối xử của anh ta đối với Chương Niên có thể nhìn ra. Với tài sản của Chương Niên, chuyện khu nghỉ dưỡng, Chu Lạc hoàn toàn có thể dùng thực lực đè nén hoặc sử dụng thủ đoạn, nhưng anh ta không làm vậy, thậm chí đối xử với ông ấy còn khá lịch thiệp.

“Cố Giác nói không sai, Hạ Oa và Mộ Anh thật sự không cùng một loại người, Mộ Anh trong ngoài như một, ương ngạnh chính là ương ngạnh, hư hỏng chính là hư hỏng, Mà loại người Hạ Oa này, rất thích mang vỏ bọc người tốt yếu đuối lương thiện, người đời gọi là trà xanh, nói khó nghe hơn chính là làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ, thường thì loại phụ nữ này đều là loại mà đàn ông thích nhất.”

Nhớ đến ý đồ hôm qua của Hạ Oa, Úc Thịnh cảm thấy khá thú vị, “Muốn dụ em để ghi âm, lại không có đủ diễn xuất, rốt cuộc trong mắt cô ta em có bao nhiêu ngu ngốc nhỉ? Hay là trong mắt những người khác, thiên kim nhà giàu như em thật sự chỉ biết mua sắm và hưởng thụ cuộc sống?”

Nhưng thiên kim trong giới này, lại có ai là ngây thơ, trong sáng, không hiểu sự đời chứ.

Thu Tự đưa mắt chăm chú nhìn cô gái trẻ ngồi đối diện, vì thời gian còn sớm, không phải là lúc làm việc, cô vẫn chưa trang điểm, mái tóc đen dài hơi xoăn được cô búi hết lên, cô mặc một chiếc áo lông nhung dài màu xám nhạt, cổ áo hình chữ nhất, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và cần cổ thon dài.

Dù cô chưa trang điểm nhưng gò má của cô vẫn trắng ngần mềm mại, màu môi đỏ mọng, chứa đầy hơi thở thanh xuân. Nhưng cô gái trẻ mềm mại lại thuần khiết như thế, ánh mắt lại kiên định và sâu thẳm.

Không có ai vừa sinh ra đã có tự tin bình tĩnh xử lý mọi chuyện, cũng không ai trời sinh đã có ánh mắt kiên định, cứng cỏi.

Ba năm nay, anh gần như nhìn thấy cô từ cô gái ngây thơ, chưa trải sự đợi từng chút một trưởng thành thành như vậy, cô cô gắng vẫy vùng, loạng choạng tiến về phía trước, vấp ngã sẽ từ bò dậy, trước giờ không than đau than mệt, chỉ có không ngừng học hỏi, tích lũy kiến thức thực tiễn.

Lồng ngực anh như bị đâm đau, Thu Tự khẽ siết chặt ngón tay, anh trước giờ là người có thể chịu được đau, thanh thép đâm vào chân cũng có thể mặt không đổi sắc chống đỡ mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng giờ đây, một chút đau đớn này lại khiến anh cảm thấy khó chịu đựng được.

Anh rất muốn làm gì đó, muốn đưa tay sang nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, muốn dùng ngón tay ấm nóng của mình sưởi ấm cho cô; anh muốn đứng dậy, ngồi bên cạnh cô để cô dựa vào lòng mình, muốn thay cô chắn đi tất cả giá buốt; anh càng muốn vuốt ve mắt cô, muốn để đôi mắt đen sâu thẳm kia chỉ còn ánh sáng, không còn nhìn thấy u tối nữa.

Nhưng tất cả những thứ này đều không thể, vì đối với cô mà nói, anh là vệ sĩ, là tài xế, là trợ lý, anh cũng có thể là tay là mắt cho cô, thay cô xử lý mọi chuyện.

Chỉ có tình cảm và cuộc sống của cô, anh không thể nhúng tay vào, đó là vượt quá giới hạn.

Anh không gánh nổi cái giá phải trả cho việc vượt quá giới hạn.

Vậy nên cách duy nhất chính là khắc chế, để mình mãi mãi ở trong khu vực cách xa giới hạn.

Cũng chỉ có như thế, anh mới có thể tiếp tục ở cạnh cô.

***

Úc Thịnh ở thành phố S thêm mấy ngày, chơi các trò chơi trong khu vui chơi một lượt.

Úc Quý Đông trông chừng cô rất chặt, một đêm không về còn được, hai ba đêm không về, không thấy bóng người đâu ông ta sẽ bắt đầu hỏi này hỏi nọ, vậy nên lần này cô ra ngoài dùng lý do giống hệt như trước đó xin tiền ông ta: Thời gian hẹn bác sĩ chỉnh ngực đã đến, cô đi nằm viện mấy ngày…

Úc Thịnh cảm thấy, một câu chuyện cần có đầu có đuôi, nên mới bịa sẵn chuyện.

Cô về thành phố B chưa đến hai ngày, Chương Niên đã mang đến một tin vui bất ngờ đến cho cô - Kế hoạch hợp tác của tập đoàn Hải Doanh.

Không biết có liên quan đến tài liệu liên quan đến Hạ Oa trước đó cô bảo Thu Tự gửi cho Chu Lạc phát huy tác dụng hay không, Hải Danh đưa đến kế hoạch hợp tác có thể nói là khá có thành ý, đầu tư tham gia cổ phần vào kế hoạch khu nghỉ dưỡng nhà trên cây nhưng tỷ lệ chiếm cổ không cao, cũng không tham gia vào bất kỳ quyết sách.

Đơn giản mà nói, chính là đơn giản đập một số tiền vào, mỗi năm lấy lời theo tỷ lệ. Đương nhiên đây cũng là dưới tiền đề lời được tiền đã, nếu như nơi này của Úc Thịnh thật sự thất bại, lỗ rồi, vậy số tiền của Chu Lạc bỏ ra đương nhiên cũng xem như tan thành bọt biển.

Ngoài bản kế hoạch còn có một phần đề xuất đính kèm, nội dung là đợi sau khi xây dựng xong Thiên đường tiếng thét bên cạnh, có thể hợp tác kinh doanh với khu nghỉ dưỡng nhà trên cây, có thể đưa ra combo dùng bữa đi kèm, đồng thời có thể dùng chung tài nguyên khách hàng, đồng thời có thể hưởng hàng loạt chính sách ưu đãi.

Tuy các mục hợp tác trong đề xuất đính kèm này không nhiều nhưng lại làm Úc Thịnh vô cùng mừng rỡ, vì đây cũng có nghĩa là Thiên đường tiếng hét sau khi xây dựng xong ở thành phố B. Sau này xung quanh nơi này sẽ dần vì thế mà nổi tiếng, loại hiệu quả chất chồng này có thể sẽ tăng lên vô số lần.

Về việc tại sao xác định hợp tác, ban đầu Chương Niên chưa nói, nhưng sau khi ăn vài bữa cơm với Úc Thịnh, quan hệ thân rồi, ông ấy cũng lên tiếng.

Quả nhiên là vì phần tài liệu Úc Thịnh đưa qua, nội dung tài liệu đó Chu Lạc không nói rõ với Chương Niên nhưng anh ta tỏ ý, so với nội dung trước đây anh ta từng tra, kết quả nội dung anh ta tra được không chi tiết được bằng tài liệu Úc Thịnh gửi đến.

Dùng nguyên văn của Chu Lạc nói, cô có bản lĩnh tra ra những chuyện anh ta không thể tra một cách rõ ràng như vậy, có thể thấy rằng cô có vài phần bản lĩnh thật. Đương nhiên, điều làm anh ta càng nhìn trúng chính là lĩnh ngộ và năng lực quan sát của cô.

Một cô gái trẻ mới ngoài hai mươi, có thể trả lời câu hỏi hùng hổ dọa người của các tay sỏi nghề của Hải Danh đâu vào vào đấy, trình bày bản kế hoạch vừa rõ ràng vừa trầm ổn; có thể dựa vào một hai lần gặp mặt đoán ra được điều anh ta để ý nhất đối với Hạ Oa, lặng lẽ đưa một phần báo cáo điều tra hoàn mỹ đến, không khoe công cũng không phô trương.

Thêm mấy năm nữa, cô sẽ trở thành người như thế nào đây?

Tất cả những chuyện này đều làm anh ta cảm thấy không nên bỏ lỡ hợp tác lần này.

Hải Danh không thiếu tiền, cùng lắm xem như lần này lỗ vốn, nhưng tìm được một đối tượng hợp tác tốt, lại là gặp được không cầu được. Huống hồ, kế hoạch khu nghỉ dưỡng nhà trên cây, mấy người Hải Danh cũng đã phân tích qua, cảm thấy tính thực thi rất cao.

Sau đó, Úc Thịnh và Chương Niên bên này cùng với bên Hải Dung họp trực tuyến mấy lần, sau khi đàm phán vài lần cuối cùng cũng làm xong chi tiết hợp đồng. Úc Thịnh vốn cần bay qua thành phố S lần nữa để ký hợp đồng nhưng Chu Lạc lại tỏ ý lần này để anh ta bay qua đây.

“Tôi qua để khảo sát thực địa.” Chu Lạc ở bên kia nói xong với Chương Niên lại nhìn sang Úc Thịnh, “Sẵn tiện, đến thăm anh tôi, lại mời sếp Úc ăn bữa cơm.”

Xưng hô của Chu Lạc đối với cô đã từ cô Úc thành sếp Úc, đây cũng xem như sự thay đổi công nhận.

“Sếp Chu qua đây, hẳn nên để tôi bên đây làm hết lễ của chủ nhà.”

“Hai người đừng giành nhau nữa, bữa này nên để anh mời.” Chương Niên cười ha hả lên tiếng. Từ sau khi quen biết Úc Thịnh, gần như ông bắt đầu chuyển vận rồi, mua lại khu nghỉ dưỡng đang đình công vốn chỉ vì con gái, cũng không nghĩ đến kiếm được bao nhiêu tiền, thậm chí định không lỗ là tốt lắm rồi, ông không ngờ nhanh như vậy đã có thể bắt đầu xây dựng lại, hơn nữa còn là quy mô mà ông ấy chưa từng tưởng tượng đến.

Sau khi kết thúc cuộc họp trực tuyến, Úc Thịnh gập laptop lại, ngồi dựa vào lưng ghế làm việc, cô nâng mắt nhìn căn hộ gác lửng nhỏ xinh theo cô vượt qua từng giai đoạn.

“A Tự.” Cô thấp giọng lên tiếng.

Thu Tự ngồi một bên bàn làm việc đang bận rộn, ngẩng đầu: “Sếp Úc?”

“Trước đây anh từng xem qua các văn phòng cao ốc, mấy hôm nay xúc tiến một chút, chúng ta cần chính thức tổ chức công ty rồi.” Úc Thịnh lấy một cây bút đầu mềm, viết xuống tên công ty đăng ký trước đó lên trên giấy A4: Thịnh Thế Phồn Hoa.

Chữ cô viết rất đẹp, sổ ngang, sổ dọc, phẩy, mác, đủ lực đạo, khí phách cứng cỏi, nếu chỉ đơn giản là xem chữ, không quá giống chữ con gái có thể viết ra.

Cô đưa giấy cho Thu Tự, mỉm cười nói: “Đây, bảng tên công ty, đầu tư hậu tố, đầu tư mạo hiểm, đầu tư vốn,... tất cả đều được, anh cứ quyết định, chỉ cần nhớ treo bốn chữ này của em lên trên là được.”

Cô thật sự rất vui, đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn thành phố dưới chân: “Thu Tự, cuối cùng công ty của chúng ta cũng chính thức hoạt động rồi.”

Úc Thịnh của lúc này, có mong đợi, có kế hoạch, có dã tâm nhưng mọi thức chỉ vừa bắt đầu, trước giờ cô cũng không phải là người tự đắc, tự mãn, tự cảm thấy bản thân quá tốt đẹp. Cô thích đặt ra các mục tiêu lớn nhỏ, sau đó đi từng bước một có định hướng rõ ràng.

Vậy nên Úc Thịnh giờ đây chưa từng nghĩ đến tương lai, Thịnh Thế Phồn Hoa sẽ trở thành công ty đầu tư số một số hai trong nước, cô sẽ trở thành nhân vật đầu tư truyền kỳ giúp đỡ rất nhiều người thực hiện ước mơ.

***

Lúc Cố Giác lần nữa gọi điện là vào đêm giáng sinh.

Úc Thịnh không phải là người thích ngày lễ nước ngoài, mọi năm lễ giáng sinh hoặc là lễ tình nhân, Cố Giác đều có lịch trình bận rộn, cũng chưa từng đón lễ với cô.

Vậy nên cô hoàn toàn không ngờ năm nay anh ta lại đến tìm cô.

Gần đây Úc Thịnh rất bận, thuê văn phòng, tu sửa, trang trí, tuyển nhân viên, thúc tiến kế hoạch khu nghỉ dưỡng nhà trên cây… Còn phải chuẩn bị luận văn, tuy phần lớn công việc đều có Thu Tự hỗ trợ điều chỉnh, nhưng cô cũng không thể đẩy tất cả mọi việc lên trên người anh.

May mà, người chủ yếu tiến hành khu nghỉ dưỡng nhà trên cây là Chương Niên, ông ấy đã từ từ chuyển dời trọng tâm, thu lại vốn đầu tư các hạng mục khác, đặt tất cả nhân lực và vật lực bỏ vào trong xây dựng khu nghỉ dưỡng.

Vì sắp đến cuối năm nên rút vốn những hạng mục khác cũng xem như dễ dàng, chỉ là mấy hạng mục ban đầu Chương Niên kéo cùng vốn đầu tư với Úc Quý Đông, lần này ông ấy đơn phương rút vốn làm cho Úc Quý Đông cảm thấy bất mãn.

Chân mũi cũng là thịt, huống hồ Chương Niên rất giữ chữ tín, tiền lời của hạng mục tuy chậm nhưng rất đáng tin, hơn nữa có ông ấy trông chừng thì tỉ lệ lợi nhuận mỗi năm đều rất ổn định. Lần này rút vốn một lần mấy hạng mục làm cho bên Úc Quý Đông hốt hoảng, chủ động liên hệ với Chương Niên.

Chương Niên có thật thà hơn cũng không thể nói rút vốn đầu tư là vì hợp tác với con gái ông ta, chuẩn bị xây dựng khu nghỉ dưỡng theo quy mô lớn, thế là biểu hiện rất khiêm tốn rằng gần đây sức khỏe của mình không tốt lắm, không cách nào đồng thời giám sát nhiều hạng mục như vậy, chỉ có thể nói xin lỗi với bên của Úc Quý Đông.

Trước giờ đều là Chương Niên xin xỏ Úc Quý Đông, lần này Úc Quý Đông lại đơn phương bị đá, nhưng hợp đồng đầu tư chính là chia lợi nhuận theo năm, Chương Niên rút vốn không vi phạm hợp đồng, dẫu Úc Quý Đông có tức giận hơn cũng không thể làm được gì ông ấy.

Mấy hôm nay Úc Thịnh tìm một số tài liệu thực tập lấy cớ cố ý đến Úc Thị mấy lần, lần cuối cùng quả nhiên cô nghe thấy Úc Quý Đông nổi giận trong buổi họp, còn nhắc đến người hợp tác không quen biết nào đó, ầm ĩ hạng mục nghỉ hợp tác với ông ta, chẳng qua thời gian cân nhắc hơi lâu lập tức giở thói rút lui hạng mục trước đó, bảo người bên bộ phận hạng mục mắt phải sáng hơn, sau này những doanh nghiệp quy mô nhỏ như thế này đừng bỏ vào trong phạm vi cân nhắc, cuối cùng mắng ầm ĩ đối phương không biết gì cả,...

Úc Thịnh từ lúc rời khỏi Úc Thị, khóe môi cô bắt đầu cong lên, cô quyết định sẽ thưởng cho bản thân bằng một bữa ngon.

“A Tự, chúng ta đến thành phố T ăn hải sản đi, em muốn đến các sạp lớn đông đúc ăn hải sản bên bờ biển.” Thành phố B đương nhiên cũng có hải sản, nhưng thành phố B không có biển, hải sản đều là được vận chuyển đến, nhà hàng đắt đỏ đều là nơi quá cao cấp, cô không ăn ra được mùi vị gì cả.

“Được rồi, Sếp Úc.” Thu Tự ngồi trên ghế lái đáp cô, sau đó lại lên tiếng hỏi, “Bây giờ đi luôn sao? Có thể từ cầu vượt bên này sau đó trực tiếp lên đường cao tốc.”

“Anh định tự lái xe qua đó hả? Em vốn muốn ngồi tàu cao tốc.” Úc Thịnh ghé người lên trước, đưa tay ôm lấy lưng ghế lái, nghiêng đầu qua nhìn anh.

“Lái xe tiện hơn, khoảng hai ba giờ đồng hồ là đến rồi.”

Úc Thịnh nhìn sườn mặt điển trai góc cạnh của anh: “Nhưng anh lái xe sẽ khá mệt đấy.”

“Không sao, hai ba tiếng đồng hồ rất nhanh, em có thể ngủ trên xe một lúc.” Anh vịn vô lăng, mắt nhìn về phía trước, gần như không phát hiện ra ánh mắt quan sát của cô nhìn về phía mình.

“Hay là chúng ta đừng đi thành phố T nữa, tìm chỗ nào đó ở thành phố B đi?” Lần này Thu Tự mệt hơn cô, thật ra cô không đành lòng dành vò anh, lấy di động mở app muốn tìm chỗ ăn ngon ở thành phố B.

Cố Giác gọi cho cô vào lúc này: “Em không ở trong trường sao?”

“Có việc nên về trước, sao thế?” Cố Giác chơi trò cấm luyến chú cháu thật sự làm Úc Thịnh rất phản cảm, giờ đây cô hoàn toàn không có tâm tư đóng kịch với anh ta, giọng tự nhiên lạnh đi không ít.

Nếu như không phải cô để ý đến bảng hiệu công ty “Thịnh Thế Phồn Hoa” vừa dán lên, đến cả điện thoại cô cũng không muốn nhận.

Giọng của Úc Thịnh dịu dàng, dù có lạnh lùng nhưng vẫn rất dễ nghe, thông qua tai nghe truyền vài tai Cố Giác, lại giống như mang theo một loại cảm xúc khác. Vì anh ta ghẻ lạnh cô hơn nửa tháng mà tức giận, cố ý lạnh lùng với anh ta.

Nghĩ đến cô vì mình bị ghẻ lạnh mà giận dỗi, trong lòng Cố Giác lại nổi lên dao động và mềm mại, giọng cũng ôn hòa hơn: “Giận rồi?”

Anh ta ở đầu dây bên kia phát ra tiếng cười thấp, “Đừng giận nữa, em đang ở đâu, bây giờ anh qua đón em.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Giác: Đừng ầm ĩ, ngoan, là anh không tốt.

Úc Thịnh: Tôi ầm ĩ con m* anh!